Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 731

Dịch: VoMenh

Biên: Hoangtruc

Chiều tà phủ bóng trời tây, màn đêm dần buông xuống.

Trong hạp cốc, ánh lửa từ những ngọn đuốc chiếu lên mười tòa bệ đá sáng rực như ban ngày.

Trận chiến khốc liệt vẫn tiếp tục diễn ra, chẳng qua là tiếng kêu gào đã giảm thiểu, có chăng thỉnh thoảng lại vẳng lên tiếng rên rỉ thoi thóp khi cái chết sắp cận kề.

Từng cơn gió lạnh lẽo lùa vào hạp cốc, tạo thành âm thanh quái dị tựa như tiếng khóc than của bầy lệ quỷ.

Nhận ra hơi thở của Đại yêu bên trong hạp cốc đóng kín này, Từ Ngôn liền liên tưởng đến sự kiện Bách Yêu yến do Lôi Lục từng đề cập.

Bách Yêu thịnh yến - mục đích của yến tiệc rõ ràng là thưởng thức mỹ vị. Với Yêu tộc mà nói thì chỉ có mồi ngon tươi sống đến từ Nhân tộc mới là sự lựa chọn hoàn hảo nhất.

"Chẳng lẽ Bách Yêu yến là để ăn tươi nuốt sống Nhân tộc sao?"

Nghĩ đến đây, dù Từ Ngôn vô cùng to gan lớn mật nhưng cũng cảm thấy kinh sợ hãi hùng. Một tên Đại yêu ăn thịt người là chuyện dễ hiểu, chẳng nhằm nhò gì, nhưng nếu là hàng trăm tên Đại yêu cùng hưởng chung bữa tiệc thịt người, thì đó cũng không chỉ là mười mạng hay trăm mạng, mà ít nhất cũng phải hàng vạn Nhân tộc phải mất mạng, thậm chí là đạt đến con số khổng lồ mười vạn hoặc trăm vạn!

Dân số Nhân tộc vốn dĩ đã rất thưa thớt trong toàn cõi Thiên Bắc này, nếu gánh chịu họa thảm sát dưới tay Đại yêu, thì hậu quả diệt chủng là điều không thể tránh khỏi.

"Yêu chủ..."

Từ Ngôn không quan tâm đến hiện trường chém giết đang diễn ra trên bệ đá mà bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của hai từ Yêu chủ kia.

Hắn không nghe rõ đoạn cuối trong lời nói của Lôi Lục nên không hiểu về hàm nghĩa của Yêu chủ; bên cạnh đó, đối với Từ Ngôn thì danh xưng Yêu chủ khá là mới mẻ, chưa từng nghe qua.

"Chẳng lẽ đó là Yêu tộc cường đại đứng trên cả Yêu Vương?"

Không một ai có thể trả lời câu hỏi đang tồn tại trong lòng hắn.

Có lẽ Xích Nguyên biết rõ Yêu chủ là gì. Nếu Từ Ngôn có thể rời khỏi Thần Mộc hạp bình an, hắn quyết định phải tìm hiểu kĩ càng chân tướng có liên quan đến Bách Yêu yến và Yêu chủ.

Hơn nửa đêm, không khí bên trong hạp cốc ngày càng giá lạnh. Sương trắng phủ mờ trên mặt đất, từng tiếng gầm nhẹ lần lượt vang lên tại bệ đá thấp nhất xung quanh võ đài.

Không phải chỉ mỗi Quy Nguyên tông là mang tư tưởng ngồi yên xem hổ đấu này, mà có ít nhất mười đội ngũ đến từ các thế lực khác vẫn một mực dậm chân tại chỗ, chẳng đoái hoài đến việc leo lên bệ đá. Theo bóng trăng dần dịch chuyển tại trời đêm, những đội ngũ bình chân như vại này cũng dần dà xao động, bắt đầu mạnh mẽ xông trận.

Một tia sét chớp nhoáng nổ vang, lập tức có một vài bóng dáng bị đánh nổ ra khỏi bệ đá thấp nhất kèm theo hàng loạt tu sĩ Hư Đan tung người bay lên.

Thành viên của mười đội ngũ khác cuối cùng vẫn là tiến lên, không hề đấu đá lẫn nhau mà tựa như có một loại ăn ý ngầm nên đồng loạt ra tay quét sạch những tu sĩ vẫn còn bám trụ trên bệ đá hiện tại, sau đó mạnh mẽ đánh thẳng về hai bệ đá sau cùng.

Chỉ có những kẻ biết ẩn nhẫn mới có thể sử xuất toàn lực ngay lúc này. Từ Ngôn cũng vội vàng dẫn đội ngũ Quy Nguyên tông giết lên bệ đá. Tuy vậy, hắn cố tình khống chế lực lượng ra kiếm cũng như chỉ sử dụng mỗi pháp thuật hệ Thổ, uy lực thực tế không đáng là bao.

Ác chiến kinh người, vượt quá dự liệu lại phát sinh ở trên trên bệ đá tầng thứ ba.

Tầng thứ hai vốn là bị phe Cửu U giản chiếm cứ nay đột nhiên trống không. Hai vị văn sĩ thuộc Cửu U giản không tử chiến với đội ngũ xung phong liều chết kéo lên, mà lại bất ngờ tấn công lên tầng thứ nhất, ra tay với các thành viên đến từ Quán Tước phủ. Từ đó, xu thế ngầm hợp tác của đoàn người đến sau này cơ bản là bị phá vỡ; hơn mười thế lực ngay lập tức trở mặt thành thù, bắt đầu tàn nhẫn chém giết lẫn nhau.

Từng lớp người không ngừng dồn dập trèo lên bệ đá thứ hai, tuần tự bị phản công đánh giết, công thủ luân phiên, tạo nên thế cuộc giằng co giữa màn đêm.

Hàng loạt tu sĩ Trúc Cơ rơi khỏi bệ đá, cơ hồ là chết sạch, không có ngoại lệ. Tu sĩ Hư Đan đỏ mắt liều mạng, nhao nhao vận dụng sát chiêu mạnh nhất của bản thân.

Cuộc chiến càng ngày càng quyết liệt trên bệ đá; tiếng quát mắng bên dưới thân cây khổng lồ vang lên cũng càng dồn dập.

"Đệ tử Đoạt Hồn câu nghe lệnh, không giành được một trong ba hạng đầu, thì cũng đừng hòng sống sót quay về!"

Bên dưới gốc cây lớn, một vị Đại yêu vừa hiện ra thân thể hình dạng yêu quái khổng lồ vừa quát mắng, là một con mãng xà toàn thân được bao bọc bởi lớp vảy rực ánh lửa đỏ.

"Hắc Phong động bọn ta không tham lam đâu, nằm trong năm thứ hạng đầu là tốt lắm rồi, hắc hắc." Kẻ vừa lên tiếng là một người đàn ông vạm vỡ, lông đen toàn thân. Dù y không hiện ra thân thể hình yêu thì cũng dễ dàng nhận đó là Đại yêu loài Thạch Đầu hùng.

"Đệ tử Linh Hồ sơn, cứ đánh theo sức mình là được." Văn Mai núi Linh Hồ không chỉ có ôn hòa với các Đại yêu khác, mà còn không hề hà khắc gì với thủ hạ của mình.

"Lão phu muốn vị trí thứ nhất, đệ tử Cửu U giản các ngươi tự biết lấy. Đoạt không được đệ nhất, các ngươi tự sát ngay cho ta." Lôi Lục lạnh lùng quát to.

Những vị Đại yêu cay nghiệt như gã cũng không ít, tỷ như nữ nhân béo ú Bạch Ô - mỗi khi ả phát ra tiếng cười quái dị, không cần mở miệng quát mắng mà đám tu sĩ Hư Đan trên bệ đá cũng đã run bần bật, sau đó liều mạng tấn công.

"Muốn chiếm vị trí thứ nhất ư? Không dễ như vậy đâu! Linh Lung quả cực phẩm này chắc chắn về tay Quy Nguyên tông của chúng ta rồi, hắc hắc hắc!"

Xích Nguyên không màng to tiếng quát mắng, vẫn luôn ngồi bình tĩnh trò chuyện trên trời dưới đất cùng một vài tên Đại yêu quen biết. Lúc này, khi nghe những thế lực khác đều muốn chiếm ngôi đầu bảng, lão liền rung đùi đắc ý, thì thầm một câu.

"Bằng vào Quy Nguyên tông của ngươi mà cũng muốn đoạt vị trí đệ nhất sao? Xích Nguyên, lão chưa tỉnh ngủ à?" Lang Khiếu của Thiên Lang cốc đang đứng khoanh tay bên cạnh lên tiếng chế giễu.

"Tại sao Quy Nguyên tông lại không thể đoạt vị trí đầu bảng? Lão rùa đen, Bát Giác ta đánh giá cao Quy Nguyên tông của ngươi đó, khặc khặc!"

Vị Đại yêu cá sấu của tộc Bát Giác ngạc đưa tay tóm lấy bờ vai của Xích Nguyên, cười nói: "Lão rùa đen, chúng ta thương lượng một chút nhé! Ngươi có thể nào tặng cho lão ca con cua biển to xác của Quy Nguyên tông các ngươi hay không? Ngươi biết đó, lão ca Bát Giác của ngươi thích ăn cua biển tươi sống nhất mà. Cua càng lớn càng ngon, hắc hắc hắc."

Nói đến đây, lão cá sấu to tướng Bát Giác nhe răng, nước vãi lòng ròng.

"Muốn ăn cua thì ngươi tự đi mà bắt, bớt lôi kéo làm quen đê!" Xích Nguyên vội vàng né ra khỏi bàn tay của đối phương, không thì áo choàng của lão thậm chính sẽ bị nước vãi của tên Bát Giác này thấm ướt mất.

"Bát Giác, con cua lớn trong lời ngươi nói hình như tên Đại Kiềm phải không nhỉ? Đúng không, lão rùa đen?" Câu hỏi vừa rồi là do một vị Đại yêu đến từ Nê Địa gọi là Kim Giáp thiềm vừa nêu ra trong khi đang bước đến, y tiếp tục nói: "Không cần phải nói, chỉ bằng cái tên kia cũng đủ để hắn bị ăn tươi rồi. Còn dám xưng là Đại Kiềm? Nó không biết lão đại của Nê Địa bọn ta là ai sao? Nó dám có cùng tên gọi với Yêu vương à? Ngươi nhanh chóng giao nộp tên đó ra đây, để cho Bát Giác ăn quách đi là xong."

"Yêu vương đại nhân của Nê Địa có danh xưng là Trương Đại Kiềm, thủ hạ của ta gọi là Hải Đại Kiềm, hai người khác họ mà."

Xích Nguyên khổ sở nói; tồn tại bên trong Nê Địa là một Yêu vương chân chính, là một vị Hạt vương, tên gọi Trương Đại Kiềm. Tên Bát Giác và Kim Giáp này thấy rõ tình hình không mấy khả quan của nhóm tu sĩ Nê Địa, biết rõ khó tranh đầu bảng, nên chuẩn bị đến đây hòng đòi một chút lợi ích riêng tư.

"Độc huynh còn chưa có ý kiến, hai lão già bọn ngươi còn ở đó pha trò!" Xích Nguyên liếc mắt nhìn vị Đại yêu Độc Diễm hạt ở phía xa, thấy y chẳng thèm đoái hoài gì đến nơi này bèn thở dài một hơi.

Yêu vương tại Nê Địa là Độc Diễm hạt, chỉ cần tên Đại yêu Độc Diễm đó không đến hỏi han về Hải Đại Kiềm, Xích Nguyên không cần phải đưa thủ hạ của mình tặng người. Tên Hải Đại Kiềm này mà rơi vào tay Bát Giác và Kim Giáp thì cả cái xác cua cũng bị nhai sạch không còn một mống.

Đêm dài vắng người, tiếng nói của đám Đại yêu bên dưới cự mộc không nhỏ nhưng tiếng chém giết trên bệ đá lại mang âm hưởng to hơn; duy chỉ có trong hạp cốc là an tĩnh hơn nhiều.

Hải Đại Kiềm đang đứng áp trận cho Từ Ngôn, bỗng nghe thấy hai vị Đại yêu của Nê Địa muốn ăn thịt cua sống khiến y hoảng sợ đến nỗi run lẩy bẩy, ra tay xuất chiêu rối tinh rối mù.

Bọn Đại yêu đó tán phét, nửa thật nửa giả, hành động ăn tươi Yêu linh có thể là chuyện qua quýt bình thường. Trong khi Hải Đại Kiềm lo sợ mang họa sát thân thì cuộc đại chiến trên những bệ đá ở vị trí cao tầng bắt đầu diễn ra khốc liệt hơn... Tại bệ đá cao nhất tầng một, một vị nữ tu sĩ trung niên của Quán Tước phủ bị đệ tử của Cửu U giản đánh bại nên phải rút lui xuống tầng hai. Trong lúc đó, đội ngũ của Quy Nguyên tông cũng đang một đường chém giết tại tầng thứ ba, sau đó thẳng hướng xông lên tầng kế tiếp.

Dừng bước tại tầng hai, vị nữ tu sĩ trung niên đó nhanh chóng đối mặt với Từ Ngôn, hai thanh Liễu Diệp đao của ả lập tức chém thẳng đến đối phương.

Do đội ngũ Quán Tước phủ vừa nếm thất bại tại tầng phía trên nên ra quyết sách nhất định phải tử thủ tầng hai. Nếu có bất kỳ ai dám bén mảng đến bệ đá này đều trở thành địch nhân của họ, thế nên Từ Ngôn là kẻ đứng mũi chịu sào, bị hai thanh pháp khí bao vây tấn công.
Bình Luận (0)
Comment