Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 746

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Đứng trước hổ cốt Yêu vương trầm ngâm một lúc lâu, Từ Ngôn tiếc nuối lắc đầu.

Thiên Quỷ tông quả thật có một Thiên Quỷ cường đại, đáng tiếc lại ở mãi tận Thiên Nam. Không có luyện hồn mạnh mẽ sẽ không có hổ cốt, Từ Ngôn cũng không có cách nào khác.

"Đợi ta trở về, nhất định phải lấy Thiên Quỷ kia ra..."

Nhớ tới Thiên Quỷ tông, hàng mày núi của hắn khẽ giật giật, trong tay đã có thêm một viên ngọc óng ánh.

Chính là Tinh Hồn cấm của Thiên Nhãn vương xà.

Gõ vào viên ngọc cứng rắn, Từ Ngôn thở dài, lại đem cất kỹ đi.

Tinh Hồn cấm do Đại yêu bố trí chỉ có Đại yêu mới có thể động dụng được. Đừng nói tu sĩ Nhân tộc, ngoại trừ bản thể Thiên Nhãn vương xà ra tuyệt đối sẽ không có Đại yêu nào khác có thể thông hành qua được. Cho nên ý định mượn nhờ Tinh Hồn cấm quay về Thiên Nam không cách nào thực hiện được.

Linh lực khẽ động, mặt nạ quỷ che mặt lại, sau lưng Từ Ngôn bỗng thò ra một đôi cánh lớn. Lông xanh trên đó như khói mờ, lưu chuyển ánh hào quang ảm đạm.

Phần phật!

Hai cánh khe khẽ chấn động, Từ Ngôn đã bay thẳng lên trời, nháy mắt đã đi ra khỏi Thiên Cơ phủ.

Trên núi Thạch Đầu có một bóng người màu xanh đang phóng lên trời, tốc độ nhanh như chớp. Trong chớp mắt đã lên cao tới vạn trượng. Dường như uy áp của cả tòa núi cao này không hề có sức mạnh trói buộc nào với cặp lông vũ kia gì cả.

Vù!

Tiếng gió mãnh liệt truyền đến bên tại, thân hình hắn ngừng lại, chân đạp hư không, cánh lớn sau lưng chậm rãi vỗ.

Tốc độ không thua gì độn pháp mới chính là điểm trân quý nhất của Liệt Phong giáp. Cảm thụ được tốc độ phi hành nhanh như chớp, Từ Ngôn không khỏi cảm khái.

Liệt Vân ưng, sống trong mây, lúc vỗ cánh, mây tán gió tản!

Yêu thú Liệt Vân ưng cực hiếm có, toàn bộ Tình châu đã không còn gặp được nữa. Bởi vì Đại yêu Liệt Phong này chính là con Liệt Vân ưng cuối cùng của Tình châu.

Hùng ưng đã chết trên bầu trời, chỉ còn đôi cánh trống không...

Trong nhà gỗ nơi đỉnh núi, qua song cửa sổ, Phong bà bà nhìn thanh niên phóng ra ngoài không trung. Ánh mắt bà mang theo chút vui vẻ như thể lại lần nữa được nhìn thấy bóng dáng phu quân mình bay lượn trên trời xanh.

Thân hình chậm rãi rơi xuống, Từ Ngôn đứng ở trên đỉnh núi, thu hai cánh và mặt nạ lại, lẳng lặng đứng nơi mép vách đá dựng đứng.

Ầm ầm.

Gió núi vọt tới, thổi tung một thân đạo bào màu xanh bay phất phới.

Từ Ngôn đưa mắt nhìn nơi đường kẻ chân trời. Trước mắt hắn là toàn cảnh của cả trời đất. Cảnh trí chỉ có đứng nơi chỗ cao nhất của đại địa mới có thể thưởng thức được không những mang đến rung động, mà còn kèm cả một tia tịch liêu.

"Thiên Bắc..."

Chỉ khi đứng trên đỉnh cao nhất mới có thể nhìn thấy được những ngọn núi nhỏ hơn. Từ Ngôn đứng trên vách đá, trong lòng dâng lên một tâm tình không hiểu nổi. Hắn ngồi xuống, duỗi hai chân qua khỏi vách đá, như thể tùy thời có thể rơi xuống.

Càng nhìn xa, con người sẽ càng phát hiện bản thân giữa trời đất này càng nhỏ bé. Bởi không ai có thể nhìn thấy rõ toàn bộ trời đất này. Dù cho có nhìn được một góc của trời đất thì vẫn sẽ bị cảm giác rộng lớn vô hạn kia làm rung động, làm khuất phục.

"Trời rất cao, rất rộng lớn. Dù tu vi có cao đến thế nào thì đứng giữa trời đất này, cũng chỉ như khách qua đường.

Bên cạnh truyền đến tiếng Phong bà bà ôn hòa nói nhỏ. Lão phu nhân ngồi bên vách đá, cũng nhìn về phía xa như hắn.

"Liệt Phong tiền bối đã từng bay đến phần cuối của vòm trời này chứ?" Từ Ngôn nhẹ giọng hỏi, như thể đang thì thào tự nói.

"Trời không có phần cuối. Coi như là có thì Đại yêu cũng không bay đến được, dù là Yêu vương cũng không bay đến." Phong bà bà cười ha hả nói.

"Ở nơi này nhìn xem, trời đất như rất nhỏ, lại như rất lớn." Từ Ngôn khẽ nhíu mày, nói ra cảm xúc trong lòng mình.

"Bởi vì ngươi đang ở giữa trời đất này a..."

Phong bà bà vừa cười vừa nói: "Tựa như ở trong gian nhà gỗ, một người ở lâu rồi sẽ cảm thấy gian phòng trống rỗng, rất rộng rãi. Thế nhưng nếu rời khỏi gian phòng, dung nhập vào nhân gian lại sẽ phát hiện ra kỳ thật gian phòng rất nhỏ. Trời đất rất lớn, lại cũng rất nhỏ, chỉ là người đang ở đâu nhìn đến mà thôi."

"Người đang ở đâu..."

Từ Ngôn lặp lại lời lão phụ, như thể đã nghĩ thông suốt ra chuyện gì rồi, chẳng qua lại như không nghĩ ra được gì cả. Có điều hàng mày cau chặt của hắn lại đang dần dần giãn ra.

Ọt ọt ọt, bụng sôi réo, có phiền não thế nào cũng ném cả ra sau đầu.

Hết ba năm, lại đến ba năm nữa.

Gió trên núi Thạch Đầu không ngừng thổi, nhà gỗ vẫn như trước, Thiên Cơ phủ trong phòng vẫn luôn mở rộng cửa.

Thỉnh thoảng Phong bà bà sẽ đến phủ đệ ngồi một chút, nhìn đóa Mạch Dương hoa kia, xem đám cua xanh nhỏ trong hậu hoa viên. Lão nhân vẫn luôn mỉm cười như thể chưa từng có điều phiền não gì.

Mãi đến ngày hôm nay, Phong bà bà đang pha trà trong gian nhà gỗ chợt ngừng tay lại.

Lão nhân cảm nhận được một cỗ hơi thở từ trong Thiên Cơ phủ lao ra. Cái khí tức này mịt mờ kỳ dị như thể giao long mang theo đủ loại mừng vui nhập biển cả, lại như bươm bướm mang theo tân sinh rời khỏi ổ kén.

Đó là khí tức bắt đầu khởi động sau khi cảnh giới đột phá mang lại, khí tức không thua gì uy áp Đại yêu mơ hồ phiêu phù trong phủ đệ.

Ở trong một gian phòng nơi Thiên Cơ phủ, Từ Ngôn ngồi xếp bằng bất động.

Lúc này trong Tử Phủ đã trải đầy ráng chiều, toàn bộ Tử Phủ sáng như ban ngày. Kim Đan với đám lửa thiêu đốt đang chậm rãi xoay tròn, phát ra ánh sáng chớp lóe luân chuyển.

Từ lửa uẩn dưỡng Kim Đan tu đến Tử Phủ nổi mây mù, tu vi cảnh giới của Từ Ngôn cũng được đề thăng lên gấp đôi.

Kim Đan hậu kỳ!

Cảm nhận được tu vi bạo tăng, theo như Từ Ngôn tính toán thực lực hiện tại của hắn đã không thua gì Nguyên Anh và Đại yêu. Đến lúc này, tiểu đạo sĩ rời xa quê hương hơn mười sáu năm cuối cùng đã tu luyện lên tới Kim Đan hậu kỳ, đã có tu vi mạnh mẽ có thể dốc sức chiến đấu được với Đại yêu và Nguyên Anh.

Mười sáu năm, nếu đổi lại là những tu hành giả thiên phú kinh người khác có lẽ đã sớm đạt thành Nguyên Anh, thế nhưng Từ Ngôn vẫn chỉ lưu lại cảnh giới Kim Đan như cũ. Ngoại trừ cảnh giới không thay đổi, tu vi của hắn lại đạt đến trình độ khủng bố đến mức dù là ai cũng không cách nào có thể tưởng tượng nổi.

Không đến Nguyên Anh vẫn không thể qua được Thông Thiên hà. Cẩn thận cảm giác cảnh giới trước mắt một phen, Từ Ngôn phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Đừng nhìn hắn hiện nay đã có tu vi ngang ngửa với Đại yêu, thế nhưng khoảng cách đến Nguyên Anh vẫn còn quá xa xôi. Ít nhất hắn không nhìn ra được có chút ít dấu hiệu nào cho thấy Kim Đan dị biến cả.

Chỉ khi Kim Đan biến thành hình dáng trẻ mới sinh tinh xảo mà hư ảo thì mới tiến lên được cảnh giới Nguyên Anh. Hôm nay, Kim Đan bên trong Tử Phủ đã vô cùng ngưng thực, nhưng lại không có dấu hiệu gì chứng tỏ Hóa Anh cả.

"Nếu là đột phá cảnh giới, ta sẽ đạt tới Giả Anh hay là Nguyên Anh cảnh chân chính đây..."

Hàng mày của hắn lại nhíu chặt lại, suy đoán của cổ tu Đại Nho về Giả Anh và Nguyên Anh đã trở thành câu đố mà Từ Ngôn sắp phải đối mặt.

Làm thế nào để đột phá khỏi Kim Đan? Đột phá lên rồi có giống như Hư Đan hay không? Sau khi phá cảnh là Giả Anh hay là Nguyên Anh đây? Nghi hoặc liên tiếp nảy sinh, không ai có thể giải đáp được.

Ngoại trừ Từ Ngôn Từ Chỉ Kiếm hắn ra, thế gian này không có Kim Đan chân chính.

Không có bất cứ kinh nghiệm tiến giai Kim Đan nào, cũng không có hiểu biết hay nhận thức nào.

Cho nên Từ Ngôn chỉ có thể dựa vào chính mình mò mẫm, thử nghiệm. Còn có thể thành công đột phá lên đến cảnh giới Nguyên Anh chính thức hay không chính hắn cũng không biết được nữa.

Rắc, rắc.

Hai nắm tay hắn siết chặt, phát ra một tràng tiếng vang. Giao Nha hóa thành điểm sáng xoay tròn quanh người, nghi hoặc và mê mang nơi đáy mắt cũng dần bị vẻ lạnh lùng thay thế.

"Bách yêu yến... Cũng nên tính thêm ta một người nữa rồi."

Từ Ngôn thầm nói nhỏ, cả người lướt đi nhanh, ra khỏi Thiên Cơ phủ. Phủ đệ nhiều năm bất động theo tâm niệm của chủ nhân nay đã biến mất tại chỗ.

Từ Ngôn không thích ăn thịt người, hắn muốn tham gia Bách yêu yến là vì muốn nếm thử thịnh yến dành riêng bản thân hắn.

Một bữa thịnh yến lấy trăm yêu làm thức ăn!
Bình Luận (0)
Comment