Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 75

Dịch giả: Hoangtruc

Phi Thiên Ngô Công là kẻ nào? Là Phó đường chủ Thanh Mộc đường mưu phản sáu năm trước.

Vương Bát Chỉ không nói dối. Cách đến sáu năm rồi nhưng Thanh Mộc đường vẫn còn treo giải lệnh truy nã tên phản đồ Liêu Cửu Minh kia, cho dù phơi mưa phơi gió sáu năm nay nhưng bảng truy nã vẫn cứ rực rỡ như mới.

Không phải tấm bảng bằng gỗ kia có chất liệu tốt, trải qua sáu năm không hư hỏng. Mà là cứ mỗi khi chữ viết trên đó bị nhòe đi, sẽ lập tức được đổi bằng tấm bảng mới. Chỉ cần có người cung cấp tin tức chỗ ẩn thân của Liêu Cửu Minh sẽ được thường vạn lượng vàng trắng. Đây là quy củ Thanh Mộc đường không hề thay đổi trong suốt sáu năm nay.

Sau khi Nhạc Thừa Phong nghe được người ta trong lúc vô tình nhắc đến danh hào Phi Thiên Ngô Công mà nhảy ra khỏi cửa sổ, trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng. Ngoài cửa sổ này, gã nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mắt.

Vì sao Phi Thiên Ngô Công lại mưu phản Thanh Mộc đường? Hầu như tất cả mọi người tại Quỷ Vương Môn đều biết.

Sáu năm trước, Liêu Cửu Minh lợi dụng một cơ hội đã đánh cắp một hạt Trúc Cơ đan của Quỷ Vương Môn rồi sau đó bỏ trốn biệt tích. Vì truy nã Phi Thiên Ngô Công mà ba mươi sáu Đường khẩu Quỷ Vương Môn đều được xuất động, thiếu điều đem toàn bộ Tề quốc lật úp xuống, cuối cùng vẫn không tìm được Liêu Cửu Minh. Vì vậy mà bảng truy nã Phi Thiên Ngô Công chẳng những đặt trong Thanh Mộc đường, mà còn có mặt tại ba mươi lăm Đường khẩu khác nữa.

Liêu Cửu Minh vốn là Phó đường chủ Thanh Mộc đường, mà Nhạc Thừa Phong là Đường chủ. Môn phái bị mất đi một hạt Trúc Cơ đan, Nhạc Thừa Phong cũng vì vậy mà xém nữa bị lột mất một lớp da. Nếu không phải gã có quan hệ không tệ với một vị hộ pháp, trước mặt môn chủ vị này đã giải vây cho gã thì Nhạc Thừa Phong đã phải nhận lấy hết phần không may gắn với Liêu Cửu Minh kia rồi.

Sáu năm nay, Nhạc Thừa Phong không có giây phút nào không nghĩ tới việc bắt lấy Liêu Cửu Minh. Báo thù rửa hận là việc thứ nhất, nhưng hạt Trúc cơ đan trong tay Liêu Cửu Minh kia mới thật sự là bảo bối. Nếu Nhạc Thừa Phong gã đoạt được, chắc chắn gã sẽ nuốt trọn mà không trả lại cho tông môn.

Nhạc Thừa Phong đã là võ giả Tiên Thiên Tam mạch, giải khai Tứ mạch với gã mà nói là chuyện vô cùng khó khăn chứ đừng nói tới việc mở ra cả Lục mạch. Vì vậy, loại bảo bối như đan dược Trúc Cơ đan có thể phá ba mạch tiếp theo đã trở thành thứ mơ ước của kẻ dừng lại tại cảnh giới võ giả Tiên Thiên Tam mạch như Nhạc Thừa Phong này.

Chỉ cần nuốt một viên Trúc cơ đan, gã có thể chính thức trở thành một Tu hành giả Trúc Cơ cảnh.

Tất cả dã tâm và hi vọng đều kí thác vào Trúc Cơ đan. Đáng tiếc là những năm gần đây Nhạc Thừa Phong vẫn luôn không tìm được bóng dáng của Liêu Cửu Minh. Hôm nay nghe được cái tên Phi Thiên Ngô Công xuất hiện từ miệng thiếu niên này, hi vọng bị mai một qua nhiều năm của gã lại dấy lên lần nữa.

Ánh mắt lạnh lẽo lóe sáng, Nhạc Thừa Phong nhìn gắt gao vào thiếu niên trước mặt. Hai tay gã không tự chủ mà siết chặt lại, khớp xương cốt phát ra tiếng cọt…kẹt..ttt…giòn vang.

“Nghe…nghe nói qua.” Từ Ngôn như bị dọa đến rất hoảng sợ mà rụt rè nói một câu.

“Ngươi đã nghe nói đến Phi Thiên Ngô Công ở đâu? Tiểu tử, nói thật cho ta?” Nhạc Thừa Phong phát hiện hành động của mình có chút gấp gáp bèn bình ổn lại tâm thần đôi chút, vẻ mặt trở nên ôn hòa lại, nói tiếp: “Yên tâm, chỉ cần nói cho ta biết Phi Thiên Ngô Công đang ở nơi nào, lão phu tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”

Ngoài cửa sổ chỉ có hai người, Nhạc Thừa Phong còn khoát tay ý bảo đám thủ hạ đem tất cả mọi người cách xa ra. Đến Mai Tam Nương và Vương Bát Chỉ cũng chỉ đứng từ xa nhìn lại, căn bản không thể nghe được hai người đang nói gì.

"Tại, tại..."

Từ Ngôn gãi gãi đầu như đang nhớ lại. Nhạc Thừa Phong cũng không hối thúc, chỉ mỉm cười chờ đợi, chẳng qua khóe mắt gã lại khẽ run rẩy.

“Nhớ lại…thì hẳn là tại Phổ quốc!”

"Phổ quốc?" Nhạc Thừa Phong vô thức lặp lại một câu. Trong lòng gã thầm nhủ thảo nào những năm gần đây không cách nào tìm thấy Liêu Cửu Minh, hóa ra tên phản đồ kia chạy trốn tới Phổ quốc, không còn ở trong Tề quốc này nữa.

“Hắn ở nơi nào của Phổ quốc, ngươi có biết không?” Nhạc Thừa Phong nóng vội không thôi, gấp gáp hỏi tiếp.

"Tại Lâm Uyên sơn Phổ quốc." Từ Ngôn nheo mắt, một bộ dáng khờ ngốc đáp: “Quê ta ngay cạnh Lâm Uyên sơn. Nghe nói trên Lâm Uyên sơn có một tòa Uyên sơn trại, trong đó toàn là cường nhân với võ công cao cường, Đại trại chủ cầm đầu có tên hiệu là Phi Thiên Ngô Công.”

Đem Kỳ Nguyên sơn đổi thành Lâm Uyên sơn, đổi Nguyên sơn trại thành Uyên sơn trại là Từ Ngôn định lừa dối Nhạc Thừa Phong mà thôi. Hai ngọn núi cách nhau một cái khe núi, một hài tử choai choai không phân biệt được rõ cũng không có gì kỳ lạ.

"Lâm Uyên sơn, Uyên sơn trại..."

Nhạc Thừa Phong lầm bẩm một câu, sau đó quay ngoắt lại nhìn Từ Ngôn. Nhìn chằm chằm cả buổi, phát hiện thiếu niên đối diện vẫn là cái bộ dạng khờ ngốc không ra sao cả, lúc này gã mới chắc chắn đối phương không nói sai.

“Tin tức này, ngươi đã từng nói với người khác chưa?” Nhạc Thừa Phong cố giả bộ mỉm cưới hỏi. Từ Ngôn vội lắc đầu lia lịa.

“Đứa nhỏ ngoan.” Nhạc Thừa Phong khen một câu, thuận tay móc tờ ngân phiếu một trăm lượng bạc trong ngực ném cho Từ Ngôn, nói: “Từ giờ không được nói đến Phi Thiên Ngô Công trước mặt người khác. Đây là tai họa, cừu nhân của tên này rất nhiều, nên bị người khác nghe được chính ngươi sẽ rước lấy phiền toái đấy.”

Không biết là nghe hiểu được lời khuyên hay vì có bạc mà cao hứng, Từ Ngôn gật mạnh đầu một cái, cười ngây ngô. Nhạc Thừa Phong nhìn thấy vậy đầy xem thường.

“Tiểu tử, loại nhân tài như ngươi, rất phù hợp làm một tên….. ha ha ha!”

Tuy trong mắt đầy coi thường nhưng Nhạc Thừa Phong cũng không biểu lộ ra ngoài, mà vỗ vỗ bả vai Từ Ngôn khen ngợi thêm một câu nữa. Dù sao câu khen ngợi này nghe qua cũng không khác lời mắng chửi người là bao nhiêu cả.

Nhạc Thừa Phong thường xuyên đến Mai Hương lâu, tất nhiên cũng quen mặt Từ Ngôn. Gã vẫn cho rằng Từ Ngôn chỉ là một tay sai vặt, thậm chí trong mắt hắn còn cho rằng thiếu niên cười ngây ngô này là một nhân tuyển thích hợp nhất để nắm lấy Mai Hương lâu. Đợi gã lấy xong khế đất Mai Hương lâu và Mai Tam Nương, gã cảm thấy có lẽ nên đề bạt tiểu tử ngốc này lên.

Nhạc Thừa Phong chắp tay sau lưng bước về phía cửa ra vào. Lần này Nhạc Thừa Phong không tiến tới đại sảnh nữa, cũng không nhìn thêm Mai Tam Nương lần nào, gọi đám thủ hạ lại rồi vội vã đi khỏi Mai Tam Nương, tựa như trong đầu hoàn toàn quên hẳn chuyện nạp thiếp.

Không phải Nhạc Thừa Phong đã quên, mà là một nàng thiếp xinh đẹp kèm theo một tòa Mai Hương lâu không thể sánh được với một hạt Trúc Cơ đan.

Đừng nói một tòa Mai Hương lâu, nếu bắt được Liêu Cửu Minh và đoạt lại hạt Trúc cơ đan thì mười tòa Mai Hương lâu gã cũng không để vào mắt.

Đây là trúc Cơ đan a, là linh đan dị bảo phá tan ba mạch!

Nhìn đám người Thanh Mộc đường rút quân sạch sẽ, Mai Tam Nương đầy kinh ngạc. Khi nhìn thấy tiểu đạo sĩ ngoài cửa sổ đang nở một nụ cười ngây ngô thì nàng lập tức nở nụ cười khổ.

Nàng biết chắc chắn tên tiểu tử hư hỏng kia đã lừa Nhạc Thừa Phong rời khỏi đây. Bởi vì một khi Từ Ngôn cười ngây ngô, chính là lúc hắn đang lừa gạt đấy.

“Ngươi vừa nói gì với hắn đó?” Lúc không còn người, Mai Tam Nương bèn chất vấn Từ Ngôn.

“Không có gì, chỉ nói cho hắn biết tung tích Phi Thiên Ngô Công mà thôi.” Từ Ngôn bày ra một bộ dáng khinh bạc.

“Liêu Cửu Minh đã chết từ lâu rồi.” Mai Tam Nương kinh hãi nói.

"Nhạc Thừa Phong không biết a." Từ Ngôn ha ha cười nói: "Ta nói cho hắn biết Phi Thiên Ngô Công tại Lâm Uyên sơn. Chuyến này không tới một tháng, Nhạc Thừa Phong còn chưa về được đâu.”

“Bọn hắn có thù oán?” ThấyMai Tam Nương có chút khó hiểu nên Từ Ngôn đành kể lại toàn bộ chuyện Thanh Mộc đường truy nã Liêu Cửu Minh.

Chẳng qua đây chỉ là kế hoãn binh, tuy rằng Mai Tam Nương tạm thời dứt khỏi phiền toái nhưng đợi đến lúc Nhạc Thừa Phong tay không quay về, nhất định gã lại tiếp tục đánh chủ ý lên Mai Hương lâu.

Từ Ngôn muốn nhân cơ hội này khuyên Mai Tam Nương rời khỏi đây. Mấy tên lâu la Thanh Mộc đường canh giữ ngoài cửa Mai Hương lâu không khó đối phó, chẳng qua là nhìn thấy ánh mắt không nỡ từ bỏ của Mai Tam Nương, Từ Ngôn không nhiều lời thêm nữa.

Đây là sản nghiệp mà nàng vất vả xây dựng nên, chỉ sợ đổi lại là ai cũng sẽ không cam lòng.

Từ Ngôn đã khuyên bảo qua mấy lần nhưng dường như Mai Tam Nương vẫn không có ý định rời đi. Người ta đã quyết tâm “rúc vào sừng trâu”(*) thì có tám đầu trâu cũng không kéo ra được.

Từ Ngôn thở dài, không tiếp tục khuyên bảo vị Tam tỷ của hắn nữa. Hắn chuẩn bị ngày mai đi theo đám Vương Bát Chỉ bọn hắn một chuyến đến Mã Vương trấn, ít nhất phải chuẩn bị lấy hai con ngựa tốt phòng ngừa bất trắc.

------------------

(*)Thành ngữ chuyện xưa

Nói về chuyện “ Con chuột rúc vào sừng trâu” - Thưởng tích Văn / Liêu Ngọc Lan

Có con chuột chui vào trong sừng trâu không chịu đi ra ngoài. Nó cứ dốc sức liều mạng chui vào sâu bên trong.

Sừng trâu bèn nói với nó: “Anh bạn, mời lui ra ngoài. Anh bạn càng đi vào trong, đường càng hẹp đấy.”

Con chuột tức giận nói: "Hừ! Ta là anh hùng có chí thì nên, chỉ có tiến lên, quyết không lui về phía sau!"

"Nhưng mà có thể anh đã đi nhầm đường rồi!"

"Cám ơn ngươi." Con chuột vẫn cố chấp ý kiến của mình, "Cả đời này của ta cho tới bây giờ, đều sống mà thẳng tiến về trước, làm sao sai được chứ?”

Không lâu sau, vị "Anh hùng" này đã buồn chết ở sâu trong sừng trâu mà nó rúc vào.

Lý giải:

- Ý nói không hiểu được đạo lý tiến thoái, tự mình chuốc khổ.
Bình Luận (0)
Comment