Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 761

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Ác chiến động trời theo cuồng phong tán loạn như chấm dứt theo.

Cái sừng của Vô Trí phát uy, bùng lên ánh sáng đỏ rực trời. Vầng sáng đỏ này không phải là khí tức mà như hóa thành thực chất, lại như thể một lớp sơn đỏ thẫm quét qua chỗ nào sẽ ngưng kết cả chỗ đó lại.

Trong vầng sáng đỏ đó, Từ Ngôn không thể động đậy được, cả người phủ đầy ánh đỏ.

Trong mắt người ngoài, Từ Ngôn như bị ánh sáng đỏ kia giam cầm trên không trung. Mà tầng ánh sáng đỏ kinh khủng này là từ một sừng của Vô Trí tạo thành.

Ánh sáng đỏ kỳ dị mang theo khí tức và uy lực không nên tồn tại trên thế gian này, vô cùng lạ lẫm, lại âm tà không gì sánh bằng.

Thổi bừng lên vầng sáng đỏ này, cái sừng trên đầu Vô Trí bị héo rút rõ rệt đi, chỉ còn một đầu nhọn nhô trên đỉnh đầu.

Đồ đằng màu đen chậm rãi rút đi, gương mặt dữ tợn của Vô Trí trong nháy mắt như già nua hơn mười tuổi, lại xuất hiện đầy những nếp nhăn chồng chất.

"Đi thôi, con mồi, chủ nhân đã chờ ngươi rất nhiều năm rồi..."

Trong tiếng nói nhỏ yếu nhược, Vô Trí sải bước chân đi về phía xa xa. Hướng đi của lão, chính là tiến về phía Thông Thiên hà.

Sau lưng yêu tăng, cái sừng của lão như kết nối lấy tầng sáng đỏ giam cầm Từ Ngôn. Hắn như thể một con diều, bị kéo đi theo.

"Cứu hắn xuống!"

Phí lão đứng từ xa nhìn thấy Từ Ngôn bị bắt đi, lập tức sợ hãi đưa tay tế ra phi kiếm, Thợ rèn cũng tế ra pháp bảo xích sắt theo sát phía sau.

Hai kiện pháp bảo do cường giả Nguyên Anh thúc giục mang theo tiếng gió rít tấn công tới Vô Trí. Nhưng lão còn không quay đầy lại, cũng không đưa tay ngăn cản, hai kiện pháp bảo được thúc giục toàn lực kia vừa mới tiếp xúc với ánh sáng màu đỏ đã lập tức bị đánh văng tung tóe ra.

Trên phi kiếm của Phí lão xuất hiện một vết nứt, còn xích sắt của Thợ rèn bị gãy mất một khúc.

Ánh sáng màu đỏ nhìn qua không có gì đáng chú ý, vậy mà lại có uy lực kinh người đến vậy, thậm chí đến pháp bảo còn không thể đánh vỡ được. Pháp bảo không trọn vẹn khiến tâm thần của cả Phí lão và Thợ rèn đều chấn động, khóe miệng tràn ra máu tươi.

"Bị lực cắn trả..." Trong mắt Phí lão mang theo hoảng sợ.

"Ánh sáng màu đỏ kia là gì mà đến pháp bảo cũng không thể phá vỡ được?" Sắc mặt Thợ rèn trở nên xanh mét.

"Lão không phải là Nhân tộc, cũng không phải Yêu tộc, rốt cuộc hòa thượng kia là thứ gì?"

Phí lão nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn Từ Ngôn càng lúc càng xa. Vị Minh chủ của Trảm Yêu Minh này bèn cắn rắn, định liều mạng ra tay.

"Đừng đến đây vướng tay..."

Một đạo truyền âm vang lên trong tai Phí lão. Lão nghe ra được là giọng của Từ Ngôn, dù cảm thấy nghi hoặc nhưng vẫn đè nén ý định ra tay lại.

Ô...ô...n...g...

Trong tối tăm, như thể có ngôi sao đáng xoay chuyển, mơ hồ trong đó còn có tiếng gió từ trong mắt trái hắn truyền ra.

Bước chân Vô Trí ngừng lại. Lão quay lại, nhìn về bóng dáng nơi phần cuối ánh sáng màu đỏ,

"Chủ nhân của ngươi là ai?" Từ Ngôn yếu ớt hỏi.

"Gặp được, ngươi sẽ biết." Vô Trí bình thản nói.

"Trước khi chết, ngươi không định nói ra chút ít bí ẩn về Tuyết Sơn sao?" Từ Ngôn lại hỏi lần nữa, ánh sáng trong mắt trái càng lưu chuyển nhanh hơn.

"Sinh là đau, tử là khổ sao? Với ta mà nói, sinh tử là không quan trọng."

Ngoài dự liệu của hắn, Vô Trí chỉ chắp tay hành lễ, niệm một câu Phật hiệu: "Nếu như ngươi có năng lực giết chết ta, đó là số mệnh của ngươi. Nếu mang được ngươi về Tuyết Sơn, tức thì đó là tạo hóa của ta. Có lẽ đạo bất đồng, nhưng trăm sông đổ về một biển, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đến Tuyết Sơn."

"Tuyết Sơn sao?"

Lời nói của Từ Ngôn lạnh lẽo không cách nào khống chế được rung động, sau đó như gào thét lên.

"Một ngày nào đó, ta sẽ đến san bằng Tuyết Sơn thành bình địa." Thi triển ra Thiên Quỷ thất biến Đệ lục biến, Từ Ngôn gào thét lên: "Quỷ Đạo Bàn Thiên!!!"

Ầm ầm ầm!

Một con đường mòn thông tới U Minh xuất hiện giữa không trung ngay phía trên đỉnh đầu, trên đường trải đầy đá vụn.

Nhìn thấy con đường quỷ dị này xuất hiện, sắc mặt Vô Trí thoáng biến đổi. Sừng nhỏ trên đầu lão lại lần nữa tuôn ra hào quang màu đỏ tươi.

Đường mòn không người bắt đầu rung chuyển, đá vụn nhao nhao rơi xuống như mưa.

Đá vụn rơi xuống rất mau, lại vô cùng nặng nề, cuối cùng chồng chất thành một ngọn núi nhỏ hoàn toàn vùi lấp cả Vô Trí lại. Tích tắc sau, nơi đó nổ tung lên.

Từng khối đá vụn tuôn ra một luồng khí tức kinh khủng, trước sau vỡ vụn ra, biến thành từng đóa hoa lửa đỏ.

Quỷ đạo, đi thông đến U Minh. Nếu người thi triển không đạp lên con đường này thì con đường nhỏ âm trầm này sẽ bốc lên ngọn lửa quỷ vực, thiêu cháy hết mọi sinh linh!

Phừng...

Phừng...

Phừng!!!

Trong ngọn lửa, bóng dáng Vô Trí đang đạp bước, chậm rãi đi ra.

Lão có vẻ rất cố sức. Trên người đã trở nên khét lẹt, thậm chí còn có những đường rạn nứt. Có điều những vết rạn kia vừa xuất hiện sẽ lập tức được chữa trị.

Từ Ngôn nhìn ra được có một loại lực lượng kỳ dị đang từ trên cái sừng của lão tản ra. Cũng chính lực lượng này đã ngăn cản Quỷ Đạo Bàn Thiên, nhanh chóng chữa trị cho bản thể của Vô Trí.

"Chiêu thức rất mạnh, tuyệt học của Thiên Quỷ tông mà thập thất Thái Bảo cũng có thể thi triển ra được, hiếm có, hiếm có..."

Vô Trí toàn thân khét lẹt cũng đi ra được khỏi đống lửa, trên mặt lại không có vẻ thống khổ gì cả. Chẳng qua, hai mắt lão lại trải rộng đầy tơ máu.

Vô Trí nâng hai tay lên, lực lượng mạnh mẽ được hội tụ lại. Bên ngoài hai bàn tay lão xuất hiện vầng sáng màu đỏ tươi, là lực lượng kỳ dị đến từ cái sừng kia.

"Hỏa diễm trình độ này không thể giết chết được ta, cho nên..." Vô Trí chậm chạp mà lạnh lẽo nói: "Ngươi vẫn là con mồi của ta!"

"Con mồi? Ha ha..."

Linh lực của Từ Ngôn đã bị hao phí không còn gì nữa, nhưng hắn lại không sợ mà còn điên cuồng nở nụ cười.

"Ngươi đã thích lửa như vậy, thế thì đến thêm một tràng lửa to nữa vậy."

Trong tiếng gào thét đó, ánh sáng trong mắt trái Từ Ngôn bùng lên, một luồng khí tức kinh khủng còn hơn cả khí tức từ trên cái sừng của Vô Trí từ trong mắt trái lao ra. Pháp quyết được bấm niệm đã lâu lập tức bùng lên một quầng lửa cháy kinh người.

Mặt trời mọc nơi đường chân trời, đồng thời còn có cả một vùng đất trắng xóa xuất hiện.

Một luồng, hai luồng, ba luồng, tích tắc sau đã có đến trăm luồng...

Đó không phải là luồng ánh sáng mặt trời, mà là từng luồng lửa cháy trắng sáng!!!

"Pháp luyện... Phần Sơn Phí Hải!!!!"

Tiếng gào thét khàn khàn vang vọng, cả một vùng đất bùng lên thành một vùng biển lửa. Biển lửa chỉ thuần một màu trắng, màu sắc biểu thị cho nhiệt độ còn kinh khủng hơn cả Quỷ Đạo Bàn Thiên.

Biển lửa như nham thạch nóng chảy, phô thiên cái địa theo lực lượng trong mắt trái hắn xông ra. Rốt cuộc Từ Ngôn đã vận dụng tới Pháp luyện.

Kim Đan hậu kỳ thi triển Pháp luyện đã cường hóa pháp thuật hỏa diễm Phần Sơn Phí Hải đỉnh phong lên thành ngọn lửa diệt thế. Cả mặt đất bị đốt khô, cây cối đều hóa thành tro bụi. Từ Ngôn đã khiến toàn bộ địa phương này trở thành tử địa thật sự.

"Uy năng của Thần Văn!"

Phí lão cách Từ Ngôn rất xa nhưng ngọn lửa này vẫn nóng cháy đến mức khiến lão phải liên tiếp lui về phía sau, không thể không dùng pháp bảo phi kiếm phòng ngự.

"Đây mới là pháp thuật hỏa diễm đỉnh phong. Uy năng như thế đủ sức giết sạch mười con Đại yêu!"

Trong mắt Thợ rèn xuất hiện sợ hãi mơ hồ. Y không sợ hãi Từ Ngôn, mà là sợ hãi uy lực chân chính của đạo pháp thuật đạo hỏa diễm này.

Biển lửa che lấp mọi cảnh tượng trong vòng vài dặm này. Ngoài trừ lửa cháy ngập trời, không ai nhìn thấy được bóng dáng của Từ Ngôn và hòa thượng kia, cũng không ai nhìn thấy được cái bộ dạng dữ tợn như ác quỷ của hắn, bộ dáng vung mạnh pháp bảo xuống từng đao từng đao khiến người ta phải kinh sợ.

Mãi đến khi máu me dính đầy cả pháp bảo, đến khi thi thể yêu tăng Vô Trí bị nện văng tứ tán rồi hóa thành bột mịn, đến khi trong mắt truyền đến cảm giác đau đớn không thể chịu đựng được, Từ Ngôn mới dừng tay, ôm đầu ngã xuống đất.

"Trở về... Cút trở về!!!"

Gắt gao bụm lấy mắt trái, Từ Ngôn khàn khàn gào thét.

Hắn cảm giác được mắt trái đang gồ lên, con quái vật kia muốn lao ra ngoài.

Từ Ngôn dùng hết toàn lực áp chế lại, kiệt sức đến mức trên mặt không còn chút máu, thậm chí đến Kim Đan cũng bị hắn đánh vào trong mắt trái.

Không tiếc hao phí lực lượng của Kim Đan, Từ Ngôn dốc sức liều mạng chống lại ánh sáng trong mắt trái.

Nơi sâu trong mắt trái vẫn một mực là ác mộng trong lòng hắn.

Hắn không biết rốt cuộc trong mắt trái có cái gì, chỉ chắc chắn một điểm duy nhất. Đó chính là một con quái vật thật sự!

Tiếng hung thú kêu rên trầm thấp vang lên, không rõ qua bao lâu, Từ Ngôn mới cảm nhận được kịch liệt đau nhức đã rút đi. Ánh sáng lưu chuyển nơi đáy mắt dần ảm đạm, rồi không còn nhìn thấy tung tích nữa.

Ánh lửa cũng biến mất.

Còn có thi thể của Vô Trí biến mất cùng với ánh lửa nữa. Trên mặt đất chỉ còn lại một vài mảnh vụn khét lẹt.

Yêu tăng đã triệt để chết đi, nhưng nghi hoặc sâu trong lòng Từ Ngôn vẫn còn lưu lại.

Chung quanh là cảnh tượng khét lẹt. Từ Ngôn chậm rãi đứng lên giữa mảnh đất cháy đen này.

Xa xa, một ngày mới đã bắt đầu. Ánh mặt trời đã trải đầy mắt đất. Có điều, dù có là ánh mặt trời thì cũng không thể xua tán cái lạnh băng trong lòng Từ Ngôn lúc này.

"Chủ nhân Tuyết Sơn... Sao phải tìm ta?"

Nghi hoặc đã định trước không người giải đáp. Từ Ngôn thở hổn hển, lảo đảo suýt nữa ngã quỵ, được Phí lão và Thợ rèn vừa mới chạy tới vội đỡ lại.

"Hòa thượng kia đã chết?" Phí lão nhìn xem thi cốt khét lẹt khắp nơi, khóe mắt khẽ giật. Ác chiến vừa rồi đã khiến lão giả túc trí đa mưu này cảm thấy chấn động cả người.

"Hòa thượng kia còn đáng sợ hơn cả Đại yêu. Thủ đoạn của Minh chủ, thợ rèn tâm phục khẩu phục." Thợ rèn trầm giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Từ Ngôn mang theo kính sợ sâu đậm.

"Có thể thu phục được Mao Đà, kẻ này không đơn giản a. Hòa thượng này không giống như Yêu tộc, mà cả Thiên Bắc này cũng chưa từng nghe nói qua. Làm sao lão lại tìm ngươi?" Phí lão do dự một chút, vẫn nói ra nghi hoặc trong lòng mình.

"Mối thù cũ mà thôi." Từ Ngôn không muốn nhiều lời. Lúc này hắn đã vô cùng mệt mỏi, bèn hỏi: "Nội thành thế nào rồi?"

"Kim lão đại và Minh Phong trước sau rút đi, chúng ta thắng!" Thợ rèn siết nắm tay, mặt mũi đầy tự hào.

"Bảo vệ Nhân tộc cuối cùng của Ngũ địa này, công lao của Minh chủ quá mức to lớn. Ngươi là ân nhân của Nhân tộc Ngũ địa này a! Hành động lần này có thể nói là cứu thế nha!" Phí lão nói xong, định thi lễ với Từ Ngôn.

"Chuyện còn lại các ngươi xử lý đi, ta cần bế quan khôi phục một thời gian. Cáo từ."

Dứt lời, Từ Ngôn không quay đầu lại, thúc giục pháp bảo bay về phía xa.
Bình Luận (0)
Comment