Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 776

Dịch: lanchiyeudieu

Biên: Hoangtruc

Vừa nghe một tiếng Thương Lực, toàn thân đại hán chấn động.

"Tiền bối nói đùa, ta là Tam Thải, không phải là Thương Lực."

Đại hán vẫn cung kính như cũ, tuy nhiên còn chưa nói dứt lời gã đã đột nhiên há mồm phun ra một đạo tinh huyết thẳng đến bên phải thạch hổ.

Choang!

Ánh đao lóe lên, trường đao Hổ Cốt lập tức dũng mãnh chém ngang, ánh đao cường đại trực tiếp đánh tan đạo tinh huyết mà đại hán kia vừa phun ra.

Đoành!

Từ Ngôn đấm thêm một quyền vào thẳng mặt đại hán. Gã bị hất văng về phía sau, đồng thời có thể nghe thấy tiếng xương mũi vỡ vụn.

Một tiếng ầm vang lên, thân hình gã đại hán rơi xuống đất tạo thành một cái hố to.

Chỉ dựa vào lực lượng thân thể, một quyền của Từ Ngôn suýt nữa đập chết đại hán. Chờ cho gã ôm đầu đau đớn đứng lên, trên mặt Từ Ngôn đã có thêm một cái mặt nạ quỷ.

"Đã nhận ra chưa? Chúng ta đã từng giao thủ."

Khóe miệng nhếch lên, Từ Ngôn cười lạnh, sắc mặt gã đại hán kia rốt cuộc đã biến đổi.

“Năm đó nếu không có yêu hồn của ngươi chạy trốn quá nhanh, ta cũng chưa chắc có thể thoát thân, nói thật đi Thương Lực, đây rốt cuộc là nơi nào? Hổ hồn của Yêu Vương là ở đâu mà có?”

"Tiền … tiền bối, ngươi quả thực đã nhận nhầm người..."

Ầm!!!

Ánh mắt Từ Ngôn lạnh lẽo, đập thêm một quyền, rồi một quyền nữa. Nắm đấm cứ như mưa nện xuống gã đại hán.

Mỗi một quyền nặng đến ngàn cân, tựa như lực đánh của Đại yêu, nện bùm bụp xuống gã đại hán khiến cho gã gân gãy xương lìa, kêu rên liên tục.

"Đừng đánh nữa! Ta nói, ta nói!"

Đại hán nhìn ra sát ý của đối phương, liền không dám giấu giếm nữa, vội vàng lên tiếng cầu khẩn.

"Ta là Thương Lực. Quỷ Diện, ánh mắt của ngươi thực độc, không ngờ chỉ mới vài năm mà cả Đại yêu ngươi còn giết chết được." Đại hán nói, hơi thở mong manh. Tầm nửa ngày sau, gã mới khôi phục được chút khí tức: "Minh Phong đã chết vào tay ngươi, Thương Mộc bị ngươi luyện chế thành Pháp bảo, ha ha, ngươi thật đúng là khắc tinh của Yêu tộc a."

Lúc trước nhìn thấy một nửa cây kim đuôi (vĩ châm) bị đứt gãy của Minh Phong, giờ lại phát hiện trên đao Hổ Cốt có khí tức Thương Mộc. Tuy Thương Lực không biết rõ hình dáng của Quỷ Diện nhưng lúc này cũng thừa hiểu được đối phương là ai.

"Ngươi vốn dĩ đầu phục Minh Phong hạp, thế nhưng sao lại bị Minh Phong nhốt ở trong túi linh thú? " Từ Ngôn ngồi xổm bên cạnh gã đại hán, gỡ mặt nạ ra, hiền hòa hỏi nhưng ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo như băng.

Nếu như đối phương không nói thật, Từ Ngôn cũng không có ý định giữ lại mạng sống của gã làm gì.

Ta cùng với Minh Phong coi như có vài phần giao tình, năm đó ta bị Thương Mộc đuổi giết, ta không còn đường lui nữa, chỉ còn cách tiến vào Minh Phong Hạp. Về sau Thương Mộc không phá nổi tổ ong bèn rút đi. Ta thì ở lại. Sau đó ta tìm được một đầu Yêu hổ tam thể, từ đó mới có thân xác của hổ.

Thương Lực lúc này là cam chịu số phận rồi, đánh không lại Từ Ngôn thì gã chỉ có thể ăn ngay nói thật.

"Địa cung này chỉ có hai tầng, mở cánh cửa đá này ra là ngươi chân chính gặp được hồn phách của Yêu Vương. Đó là một đám tàn hồn mà Yêu vương Thương Hổ nhất tộc ta lưu lại, cũng chính là bí mật lớn nhất của tộc Thương Hổ ta, đến cả Thương Mộc cũng không biết được.”

"Thương Mộc so ra có kinh nghiệm nhiều hơn ngươi, lại ở bên Hổ Vương lâu hơn ngươi, tại sao lão lại không biết mà chỉ có ngươi biết?" Từ Ngôn nghi vấn, liền hỏi, bề mặt trường đao Hổ Cốt mơ hồ lấp lóe quang mang.

Nếu như Thương Lực không nói thật, Từ Ngôn liền có thể chuẩn bị động thủ.

"Bởi vì Thương Mộc không có thiên phú! Uổng công lão làm Hổ Vương trăm năm nhưng lại không biết trong di cốt Yêu Vương có một phần chỉ dẫn, chỉ có Hổ tộc thiên phú tuyệt cao mới có thể phát hiện ra.”

Thương Lực cúi đầu, nói: "Ta phát hiện ra lực lượng chỉ dẫn trong di cốt Yêu Vương, vì vậy tìm được địa cung này, nhìn thấy Yêu Vương tàn hồn. Về sau ta bắt đầu bỏ công sức bồi dưỡng tu sĩ Nhân tộc, phàm là tu sĩ Nhân tộc có thiên phú không tồi đều được giữ lại bên người, những tu sĩ thiên phú tầm thường mới phân xuống cho thủ hạ Yêu linh. Ta làm vậy là hy vọng trong tu sĩ Hư đan của Nhân tộc có thể xuất hiện cường giả Nguyên Anh. Bởi vì chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có thể giúp ta mở ra tầng cấm chế kia của Yêu Vương, dung hợp với Yêu Vương tàn hồn. Khi đó, ta sẽ đạt được Yêu Vương truyền thừa, thực lực sẽ bạo tăng, mới có thể sớm ngày bước vào cảnh giới Yêu Vương!”

Nghe Thương Lực giải thích, Từ Ngôn bèn nói: “Không trách được Hoa Đóa bất chấp cả tính mạng cũng liều mình cảnh cáo ngươi có mai phục. Thì ra là ngươi đối đãi các thủ hạ có thiên phú vô cùng tốt.”

Thương Lực đối đãi với thủ hạ có thiên phú không tồi, thập phần hào phóng, thập phần thành khẩn. Vì vậy Thương Hổ lâm mới có một đám môn hạ trung thành ngu muội như Hoa Đóa. Thật tình bọn họ toàn không biết rằng lũ yêu chỉ muốn lợi dụng Nhân tộc mà thôi.

"Ngươi tính hấp thụ hồn phách của Yêu vương thế nào? Nói ra một chút coi. Hôm nay tâm tình ta không tệ, có lẽ giúp ngươi một lần.” Từ Ngôn hơi nở nụ cười.

"Chỉ cần phá vỡ phần cấm chế còn sót lại này của Yêu vương là có thể đạt được phần truyền thừa.”

Thương Lực mắt sáng lên, khẩn cầu, nói: "Quỷ Diện, chỉ cần ngươi giúp ta phá vỡ cấm chế, dù thân thể này chỉ là Yêu linh, ta cũng nắm chắc sẽ thu được hồn phách của Yêu vương. Chỉ cần đạt được truyền thừa, ta nhất định có thể đột phá cảnh giới đại yêu. Đến lúc đó Thương Lực ta nguyện phụng ngươi làm chủ, kiếp này quyết không phản loạn!"

Thương Lực thấy vẻ mặt đối phương có chút do dự, liền vội vàng nói: "Nếu như ngươi lo lắng, ta có thể mở rộng thần hồn, cho ngươi lưu lại trong yêu hồn của ta một tia tinh huyết, cũng giống như Nhân tộc khi thu linh thú để lại linh hồn lạc ấn vậy. Chỉ cần ngươi động tâm niệm, ta sẽ bị hồn phi phách tán ngay lập tức.”

Bộ dáng chân thành của Thương Lực dường như cũng lay động Từ Ngôn. Nếu như có thể thu được đầu Đại yêu làm linh thú, chiến lực của hắn sẽ càng mạnh hơn nữa.

Trầm ngâm một lát, Từ Ngôn bỗng nói: "Hư Đan không trói được tàn hồn của Yêu vương. Nguyên Anh tu luyện nhiều năm không dễ cắn nuốt, chỉ có Nhân tộc vừa mới tiến cấp lên Nguyên Anh mới là vật chứa tốt nhất.”

Lúc Từ Ngôn nói ra những lời này, sắc mặt Thương Lực đại biến. Không đợi hắn mở miệng, trường đao Hổ Cốt đã đao bỗng nhiên bạo khởi, đâm xuyên qua ngực Thương Lực và bay ra khỏi lưng gã.

Máu tươi bắn ra tung tóe, Thương Lực mang theo vẻ mặt không thể tưởng tượng được, thống khổ muôn phần nói: "Ngươi, làm sao ngươi biết!"

"Để lại thi thể ở Thương Hổ lâm, còn yêu hồn thì bay đến một tòa đại trận do tu sĩ Nhân tộc bố trí ra, xem như đầu óc Yêu vương Thương Hổ nhất tộc các ngươi không quá sáng suốt lắm.”

Nhìn đồng tử Thương Lực dần dần giãn to ra, cuối cùng sinh cơ đứt đoạn, Từ Ngôn cười lạnh một tiếng, mắng: "Làm như ta nhìn không ra nơi đây đã từng bị trận pháp bao phủ sao, tâm cơ ngươi không tệ, đáng tiếc không sánh bằng Phí lão."

Những gì Thương Lực nói sau khi bị nhận ra chân thân, kể cả chuyện về tàn hồn Yêu vương kia đều là sự thật. Âm mưu chân chính là ở lúc cuối cùng.

Với trình độ Yêu Linh hiện nay của Thương Lực, đừng nói khó có thể dung hợp Yêu Vương tàn hồn, cho dù có dung hợp được thì sau đó còn bảo toàn tính mạng hay không vẫn còn khó nói. Cho nên, khi gã ở trình độ Đại Yêu đã bắt đầu xem xét tu sĩ Nhân tộc, dự định bồi dưỡng ra một Nguyên Anh.

Loại Đại yêu như Thương Lực tuyệt không cảm thông gì cho Nhân tộc, mà gã muốn dùng Nguyên Anh của Nhân tộc làm vật chứa vây khốn lấy tàn hồn Yêu vương. Sau khi tàn hồn Yêu vương bị thân thể Nguyên Anh làm suy yếu, gã sẽ cùng lúc nuốt cả tàn hồn của Yêu Vương và Nguyên Anh nhân tộc vào. Như vậy Thương Lực mới có thể đạt được một phần lực lượng của Yêu vương. Nếu không gã khó có thể đạt được tàn hồn của Yêu vương mà không bị hao tổn gì.

Kỳ thật, mục đích của Thương Lực không khó nhìn ra. Bởi vì khi đi vào thạch điện này, Từ Ngôn đã nhìn thấy nhiều đường rãnh nhàn nhạt.

Các rãnh được thiết kế quây thành vòng tròn, cấu thành hình dáng một trận pháp khổng lồ. Tuy rằng trận pháp này đã sớm mất đi hiệu lực, nhưng chắc chắn là do một cường giả Nhân tộc làm nên.

Nơi đây không phải là nơi tàn hồn của Đại yêu tránh nạn, mà là nơi cường giả Nhân tộc giam cầm hồn phách của Yêu vương.

Yêu Vương của Thương Hổ lâm có lẽ đã chết ít nhất hơn một ngàn năm, trước cả lần hạo kiếp Thiên hà đầu tiên. Khi đó, Thiên Bắc có lẽ đã từng có cường giả Thần Văn tru sát Yêu Vương của Thương Hổ lâm và phong ấn Yêu hồn tại địa cung này.

Từ Ngôn không biết rõ chân tướng ân oán ngàn năm trước, nhưng hắn có thể kết luận rằng bên trong thạch điện này không có cánh cửa đá thứ ba nào cả. Một khi mở cánh cửa đá thứ hai này ra, nhất định sẽ có âm hồn thập phần khó dây dưa ở đó.
Bình Luận (0)
Comment