Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 796

Dịch: lanchiyeudieu

Biên: Hoangtruc

Nhìn thấy bức họa con gái và con rể trong tay quốc sư, Bàng Vạn Lý đã biết rõ Hồng Nguyệt cùng Từ Ngôn đang gặp nguy cơ chưa từng có.

Với tư cách là trưởng bối, lại làm phụ thân, người nam nhân bị nhốt hai mươi năm cũng bộc phát sinh cơ cuối cùng, khó khăn đung đưa bả vai.

Bị tơ nhện của Đại yêu cuốn lấy, trạng thái Bàng Vạn Lý hiện giờ căn bản giãy giụa cũng không thoát ra được, nhưng lão vẫn như cũ giãy giụa một cách quật cường.

Không biết qua bao lâu, khi Bàng Vạn Lý hao hết tất cả khí lực, chỉ có thể đưa cánh tay từ trong mạng nhện vung ra ngoài một nửa, sau đó trở nên vô thanh vô tức.

Đến một cánh tay cũng không đưa ra ngoài được, xem ra lão không có khả năng thoát khốn.

Bàng Vạn Lý lúc này đã không khác gì người chết, hô hấp thập phần yếu ớt. Lúc này trong cánh tay áo của lão dường như có vật gì đó đang nhúc nhích, nhẹ nhàng chuyển động.

Từ chỗ vạt áo hở ra, chuyển động từ cánh tay đến cổ áo, sau đó có hai con mắt từ trong cổ áo của Bàng Vạn Lý nhìn ra đầy dò xét, lại nhanh chóng rụt trở về.

Lại qua hồi lâu, chủ nhân của con mắt lại chậm rãi bò lên, đi ra, không chỉ có cẩn thận, còn thập phần nhát gan.

Đó là một con cua xanh nhỏ xíu, leo ra từ phía sau cổ áo, trong miệng nó phun ra một ít bong bóng thật nhỏ, làm hai cái càng cua ướt đi, sau đó dán lên miệng Bàng Vạn Lý.

Khóe miệng khô héo của Bàng Vạn Lý giật giật, tuy rằng nước đọng trên càng cua rất ít, nhưng đối với người gần chết không khác gì thêm một phần nhỏ sinh cơ.

Tu sĩ Trúc Cơ tích cốc, cho dù là tu vi Trúc cơ đỉnh cao thì mười năm không ăn không uống cũng sẽ bị chết đói chết khát, nhưng thật ra muốn kéo dài thời gian tích cốc cũng không khó, chỉ cần có nước là được.

Bàng Vạn Lý tích cốc hai mươi năm mà không chết, chính là nhờ vào năm đó Từ Ngôn lưu lại cho lão cua xanh nhỏ, nên lão mới còn sống đến giờ.

May mắn trên đời, không phải chỉ có những lợi ích to lớn.

Cũng có các loại may mắn tới vô thanh vô tức, mờ mịt muôn phần, không đến tuyệt địa sẽ không hiện ra.

Từ lúc bị vây khốn, Bàng Vạn Lý chỉ còn có cua xanh nhỏ. Mỗi khi Đại yêu Nhện đi ra ngoài săn giết phàm nhân, lão sẽ thả ra cua xanh nhỏ đi kiếm ăn chung quanh nhà gỗ, nhờ cua xanh nhỏ mang về một ít sương sớm, nhờ vậy mới có thể sống thêm được hai mươi năm.

Cua nhỏ ăn cũng không nhiều, cát đá bùn đất đều có thể đỡ đói, chẳng qua là lớn lên rất chậm, lại bị Bàng Vạn Lý giấu ở trong tay áo, bên ngoài có tơ nhện, nên Đại yêu Nhện chưa từng phát giác được.

Khóe miệng Bàng Vạn Lý giật giật, cua xanh nhỏ lập tức bò ra ngoài cửa, không bao lâu trở lại với hai cái càng cua dính đầy sương sớm, đút cho chủ nhân, lặp lại như thế mấy lần, Bàng Vạn Lý rút cuộc cũng khôi phục vài phần tinh thần.

"Không thể chết được... Bàng Vạn Lý, ngươi không thể chết được..."

Lão nói trong vô lực nhưng mang theo một cỗ ý chí quật cường.

"Ngươi chết, Hồng Nguyệt cùng Từ Ngôn đều nguy hiểm, phải sớm báo cho bọn chúng để tránh đi Đại yêu mới được."

Lão quẫy người một cái, tơ nhện trên người như là giòi trong xương. Chính Bàng Vạn Lý cũng không có cách nào thoát khốn, hy vọng duy nhất của lão chỉ là cua xanh nhỏ kia.

Nghe lệnh chủ nhân, cua xanh nhỏ bắt đầu gặm mạng nhện, tuy rằng thập phần chậm chạp nhưng chỉ cần quanh năm suốt tháng gặm như vậy thì sớm muộn gì cũng phá vỡ được mạng nhện.

...

Xoạt!

Ở bờ sông Thiên Bắc, mắt phải Từ Ngôn lóe lên tia sáng trắng theo theo nước sông phập phồng biến ảo bất định.

Trăm yêu đi con đường nào hắn không biết, chỉ gặp một ít vật cổ quái ở bờ sông.

Luyện hồn nhìn thấy rải rác trong trăm dặm có không ít nhân ảnh, những người này không đi trên mặt đất, mà là đang đi trong nước sông.

Thân hình mơ hồ, Từ Ngôn dùng độn pháp dịch chuyển, lập tức đến đến địa điểm luyện hồn nhìn thấy dị tượng.

Nơi này là một đường sông tương đối bằng phẳng, nước cạnh bờ vẫn chảy xiết như cũ, nhưng ở đáy sông có bóng người giống như cá bơi, đang đi vào gần bờ.

Bắt pháp quyết, thân ảnh Từ Ngôn dần dần biến mất, hắn ẩn nấp thân hình, còn mắt trái thì nhìn trừng trừng.

Rất nhanh, hắn thấy nguyên một đám người mặc thiết giáp, thân hình cao lớn từ trong sông đi lên. Sau khi lên bờ thì xếp thành đội, đứng ngay ngắn trật tự, không ai lên tiếng, đúng là nguyên một đám chiến sĩ Man tộc.

Lướt qua những Man tộc quái dị này, mắt trái Từ Ngôn đang nhìn trừng trừng chợt trở nên mãnh liệt.

Theo vận chuyển của mắt trái, hắn thấy được một màn quỷ dị, tại nơi cực sâu của sông có một cái hố lớn tối om như là một cái miệng khổng lồ. Những Man tộc cổ quái này không phải lội sông tới, mà là được hắc động phun đến đây.

Chứng kiến cái miệng lớn ẩn kín dưới đáy sông kia, Từ Ngôn cảm thấy run rẩy

"Quái vật bên trong Thiên Hà vịnh..."

Vừa kinh ngạc vừa rung động, trong đáy lòng hắn tự nói. Từ Ngôn đã từng thấy qua cái hắc động trông giống như miệng lớn kia. Khi hắn vừa mới đến Thiên Hà vịnh, nó đã xuất hiện ở đáy sông, đúng là cái mồm há to này đã đuổi theo sau lưng hắn.

Từ Ngôn không khỏi kinh ngạc khi nhận ra rằng không chỉ có chỗ sâu trong bí cảnh giấu quái vật đáng sợ, mà là bên ngoài cấm chế gấp khúc, trong lòng sông cũng có một tên gia hỏa mồm to khủng bố như này.

Chỗ bờ sông này cách Tuyết Sơn cùng Thiên Hà vịnh vô cùng xa, con quái vật kia rõ ràng bò đến nơi này, nhất là trong miệng rộng của quái vật rõ ràng phun ra chiến sĩ Man tộc, điều này khiến Từ Ngôn vô cùng ngạc nhiên.

Giải thích duy nhất, chỉ có thể là quái vật kia đến từ Tuyết Sơn, hơn nữa được cường giả Tuyết Sơn khống chế.

Cả ngàn Man tộc dần dần xuất hiện, tập kết ở bờ sông. Những Man tộc này tuy không có chiến mã, nhưng cũng đằng đằng sát khí, dẫn đầu là một tráng hán thân hình to cao, toàn thân đều tỏa ra sát khí mãnh liệt.

Từ Ngôn dùng mắt trái có thể nhìn ra được, gương mặt ẩn bên trong lớp mũ giáp của Man tộc đều trải đầy những đồ đằng màu đen cổ quái tương tự như trên người Vô Trí, chỉ là không nhiều loại như Vô Trí mà thôi.

Theo cái phất tay của người dẫn đầu, một ngàn Man tộc trầm mặc tiến nhanh về Thiên Bắc.

Đợi đến lúc chiến sĩ Man tộc đi xa, Từ Ngôn quay đầu nhìn lại đáy sông, đã thấy cái miệng rộng như một hắc động kia biến mất không còn thấy gì nữa.

Tâm thần hắn khẽ động, thu hồi lại tất cả đại yêu luyện hồn trong vòng trăm dặm.

Trăm dặm đường sông, không chỉ xuất hiện một đám Man tộc, Từ Ngôn dùng luyện hồn biết được một đám Man tộc khác cũng tới bờ.

"Man tộc đến Thiên Bắc, là tiếp ứng Vô Trí, hay vẫn là tới tìm ta?"

Ánh mắt Từ Ngôn trở nên âm trầm, Vô Trí đã từng nói hắn là khách quý của Tuyết Sơn, muốn dẫn hắn trở về Tuyết Sơn, hôm nay lại có Man tộc đến Thiên Bắc, Từ Ngôn lập tức đem cử động quái dị của Man tộc liên hệ đến chuyện của bản thân.

"Vì sao Tuyết Sơn phải tìm ta, chủ nhân của Tuyết Sơn rốt cuộc là ai, chẳng lẽ hắn nhận ra ta..."

Từ Ngôn cau mày, trầm ngâm hồi lâu, lại lần nữa thi triển phong độn, nhanh chóng đuổi theo Man tộc phía trước.

Bên trong một cánh rừng hoang, cách bờ sông mười dặm, Man tộc đang xây dựng cơ sở tạm thời. Một vị thủ lĩnh ngồi trên tảng đá lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú thủ hạ của mình, không có quát mắng. Những binh sĩ Man tộc đang làm việc nhanh như gió, bận rộn bên trong, xây dựng nên một cái lều lớn giản dị.

Đầu lĩnh đứng dậy, đi về hướng lều lớn, nơi này là soái trướng của hắn.

Các Man tộc còn lại bắt đầu dựng lều vải đơn giản cho chính mình, người khác thì bắt đầu vùi nồi nấu cơm. Cả đội ngũ hành quân khắp nơi đều lộ ra vẻ sắc bén.

Nhìn bốn phía, tên đầu lĩnh gật đầu thỏa mãn rồi mới bước vào trong doanh trướng, nhưng cước bộ của hắn chợt sững lại.

Căn lều vốn nên phải trống rỗng bên trong, nhưng lúc này đã có người. Người này đưa lưng về phía cửa lều, hai tay để sau lưng vô cùng tùy ý.

"Ngươi là ai?"

Trên người gã Man tộc này cũng bắt đầu lan tràn đồ đằng, sát khí lộ ra cũng càng dày đặc. Khi tiếng hỏi của hắn vừa cất lên thì một luồng kiếm quang cũng xẹt qua, một cái đầu người cứ như vậy lăn xuống.
Bình Luận (0)
Comment