Dịch giả: HoangtrucBiên: Spring_birdSinh con thì dễ, thân là Sở Hoàng, Sở Thương Hải muốn bao nhiêu nữ nhân cũng được.
Thế nhưng sinh ra loại con như Sở Bạch Bào thì nằm ngoài năng lực của Sở Thương Hải lão. Có thể sinh được một đứa, cũng đừng mong có thêm đứa thứ hai. Sinh nhiều hơn, chắc chắn lão sẽ bị chọc tức điên mà chết mất.
Bị Chư Cát Tuấn Hùng trêu chọc mà tức giận đến dựng cả râu, Sở Thương Hải chỉ trừng mắt liếc nhìn, không thèm để ý tới ông ta nữa.
"Tiểu tử ngươi thật sự đấu được với mười tên?"
Lúc này Vương Khải xoay người lại nhìn Sở Bạch hỏi: "Nói miệng thì dễ, thật sự chiến đấu không khéo lại toi mạng mất. Trăm yêu a, đến cả ta cũng không dám nói nhất định có thể giết sạch được."
"Không giết sạch thì thế nào?" Đối mặt với Thái Thượng trưởng lão, Sở Bạch cũng không chút cung kính, ngửa đầu nói: "Cùng lắm thì chết trong miệng Đại yêu. Chết cũng chỉ một lần, Sở Bạch ta chưa từng sợ qua!"
"Nghịch tử! Trước mặt Thái Thượng trưởng lão không được vô lễ!" Sở Thương Hải trầm giọng quát tháo.
"Nhìn xem, nhìn xem, đây là điển hình của to gan chán sống."
Vương Khải cũng không giận, chỉ vào Sở Bạch lắc đầu nói: "Thiên phú tuyệt hảo, chỉ mới hai mươi năm, một thân tu vi đã đuổi kịp được Sở Hoàng. Nhất định sau này tiểu tử ngươi sẽ thành Thần Văn. Nộp mạng cho Đại yêu? Ngươi không sợ mất mặt hả? Để lại mạng này, đợi lúc trở thành Thần Văn sau đó lại lần lượt đến đánh đám Đại yêu kia một trận cho đã nghiền. Biết rõ đạo lý tử chiến hay không? Học theo sư đệ tiện nghi của ngươi một chút, đánh thắng được thì đánh cho tới chết, không đánh được thì chân như bôi mỡ lặn mất dạng, có thể đánh lén được tuyệt sẽ không tử đấu chính diện, có thể gài bẫy đối thủ tuyệt không mang thân mạo hiểm. Đó mới là nhân vật, có hiểu không?"
"Từ Ngôn chết rồi." Sở Bạch chẳng những không hề có chút tôn kính với mấy lời dạy bảo của Thái Thượng trưởng lão, mà ánh mắt còn lạnh băng như thể chất vấn lão.
Vương Khải ngượng ngùng nhếch khóe miệng, ngắt lời: "Không nhắc đến hắn nữa, không nhắc đến hắn nữa."
"Đã chết ở Thiên Hà vịnh!"
Giọng của Sở Bạch càng thêm lạnh như băng. Sở dĩ y coi nhẹ uy vọng và địa vị của Thái Thượng trưởng lão, nguyên nhân chính nhất là vì Từ Ngôn và Sở Linh Nhi.
Hai tên tiểu bối vô tội lại bị phái đi Thiên Hà vịnh, một đi không trở về. Truy cứu căn nguyên lại xuất phát từ tay Thái Thượng. Từ khi Sở Bạch biết đến phần chân tướng này, y cũng đã không còn tôn kính nào với Thái Thượng trưởng lão nữa.
Bởi y xem ra, Từ Ngôn và Sở Linh Nhi đều là bị Thái Thượng trưởng lão hại chết!
"Nói không chừng có lẽ còn sống." Vương Khải vẫy vẫy tay không để ý tới Sở Bạch, nói: "Tấn công điểm yếu của địch, lấy nhiều thắng ít, điệu hổ ly sơn, xua sói nuốt hổ."
Nói mấy chữ này xong, Vương Khải đưa mắt nhìn mấy vị Nguyên Anh, không nhanh không chậm nói: "Năm đó lúc lão phu còn trẻ, coi như cũng là một phương thế lực, thủ hạ có vài trăm người nghe lệnh. Thôn trấn chung quanh ai không nghe lệnh sẽ giết thẳng tới cửa, rất uy phong. Về sau xuất hiện một đám sơn phỉ, đám đó ác hơn, giết người không chớp mắt, san phẳng từng thôn, diệt sạch từng trấn, nhanh chóng giết đến nhà ta. Làm sao bây giờ?"
Vương Khải như đang kể lại những chuyện trải qua lúc còn trẻ, giang tay ra, nói tiếp: "Người ta quá mạnh mẽ, chúng ta không phải là đối thủ. Nhưng chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn quê quán mình bị người ta diệt sao? Không có cách nào khác, cũng may bản địa còn có vài tên ác bá. Trước hết ta bèn bắt đám ác bá này lại, hành hung một trận, đánh cho dễ bảo. Đợi đến lúc sơn phỉ đến, biến mấy tên ác bá này thanh công cụ đấu tranh anh dũng. Dù sao cũng là ác bá, dù sao cũng là phải chết, trước lúc chết bọn chúng còn có thể giết được thêm vài tên sơn phỉ, tiết kiệm cho chúng ta vài phần sức lực."
"Bên trong dãy Thái Hằng có Đại yêu..." Chư Cát Tuấn Hùng là người đầu tiên hiểu ra dụng ý của Thái Thượng trưởng lão, vội vàng đổi giọng: "Bên trong dãy Thái Hằng cũng có ác bá, hắc hắc, có lẽ không ít mới phải."
Không chỉ có Chư Cát Tuấn Hùng hiểu ra, mà những người khác cũng đều giật mình. Dù sao cũng là cường giả Nguyên Anh, tâm trí không thể thấp kém được.
"Cần phải nghĩ ra cách, động não đi. Cầm đao chém giết chỉ là những kẻ mãng phu."
Vương Khải lắc đầu, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đưa mắt nhìn Liễu Phỉ Vũ nói: "Không phải còn có một con tiểu hồ ly sao? Giết chết cho hả giận là hạ sách, dùng để ngăn chặn lão hồ ly là trung sách, dùng để bức Hồ tộc phản bội lại mới là thượng sách."
"Người, chính là thiên địa chi linh, linh là ở điểm nào?"
Vương Khải cười cười, quay người mà đi, lúc đi còn vỗ vỗ ót mình.
Người chính là thiên địa chi linh. Linh không ở trong thân thể, không ở trong lòng, mà chính là ở trong não.
Bên cạnh giếng cạn, vẻ mặt mấy vị Nguyên Anh khác hẳn nhau, không ai nói gì. Đến Sở Bạch cũng không khỏi bội phục tính toán của Thái Thượng trưởng lão. Nhân vật thế này mới là Thần Văn!
"Chỉ cần Thiên Hà xuất hiện sóng lớn, sẽ bỏ qua cho trăm yêu, lập tức đi đến thành Linh Thủy. Nếu không thể ngăn cản hạo kiếp Thiên Hà nữa thì đến lúc đó hãy nói."
Lưu lại một câu phân phó cuối cùng, Thái Thượng trưởng lão cứ thế biến mất khỏi tông môn.
Bên ngoài Kim Tiền tông, trong một khu rừng vắng không người, Vương Khải chậm rãi đi tới, rồi đứng nơi cuối rừng, than thở.
"Làm trưởng bối thật không dễ a!" Một bóng người mập phì từ trong trong hư không đi ra. Hà Điền đã tới rồi, chỉ là không hiện thân ở Kim Tiền tông mà thôi.
"Là đám hậu bối này quá ngu xuẩn, toàn bộ Thiên Nam này không có mấy tay thông minh. Ngươi xem Ngôn ca nhi đấy, nếu tiểu tử kia không chết, không hẳn không gài bẫy được đám trăm yêu này." Vương Khải lắc đầu thở dài.
"Quả thật thập thất Thái Bảo không giống bình thường. Đời này ta chưa từng thấy kẻ nào hỏng người như hắn đấy, đáng tiếc cho một hạt giống tốt." Hà Điền cũng thở dài không thôi.
"Tên Kỷ Hiền kia đã đi đâu rồi?" Vương Khải nghiêm sắc mặt hỏi.
"Trước đây không lâu đã đặt chân tới Lam Vũ quốc, thu nạp Đại yêu bốn phương, không biết mục đích là gì. Sợ gã sinh nghi, ta đành cách rất xa." Giọng nói của Hà Điền trở nên lạnh lẽo thêm vài phần.
"Quốc sư Đại Phổ, Khách Mục Tuyết Sơn, để gã làm trò dưới mí mắt chúng ta nhiều năm như vậy cũng nên thu chút lợi tức." Vương Khải cười lạnh nói: "Nếu không kiêng kị Khách Mục Tuyết Sơn lúc gần chết có thể dùng được lực lượng ngang ngửa với Thần Văn thì ta đâu để gã sống lâu như vậy? Thiên hạ sắp đại loạn, chúng ta cũng thừa dịp loạn ra tay là được rồi."
"Không ngăn được hạo kiếp Thiên Hà thì cũng phải tra cho rõ cơ mật của Tuyết Sơn, nhìn xem đám man nhân này đến cùng có phải Ma tộc hay không." Ánh mắt Hà Điền đầy ngưng trọng. Hai từ Ma tộc nặng nề tựa như lực lượng vạn quân.
"Người, yêu, ma..." Vương Khải nặng nề thở dài: "Không thuộc người không phải yêu, không phải quỷ cũng không phải quái, cũng chỉ có khả năng là Ma tộc. Nhổ lấy sừng của gã xuống, hợp lực hai người chúng ta lại có lẽ suy tính được ra chân tướng."
Khách Mục mọc sừng, loại chuyện lạ thế này chưa từng nghe nói đến. Chỉ có cường giả Thần Văn mới hiểu được vài phần. Cũng bởi vậy mới có chuyện hai vị Thần Văn Thiên Nam vô cùng kiêng kị Tuyết Sơn.
"Nếu như man nhân quả thật là Ma tộc, như vậy thứ trong Thiên Hà vịnh kia nhất định không có liên quan tới chuyện phi thăng." Hà Điền trầm giọng nói.
"Tình châu lớn như vậy, ngoại trừ Tuyết Sơn và Thiên Hà vịnh, chúng ta đã tìm khắp cả thiên hạ rồi. Phi thăng không đường, còn có cách gì đây?" Vương Khải cười khổ nói: "Coi như là Thiên Hà vịnh đang vây khốn thân thể Ma vương thì cũng phải tận mắt nhìn thấy mới hết hi vọng được."
"Nếu không có Man tộc Tuyết Sơn, thật cũng muốn đấu với đám gia hỏa kia Thiên Bắc kia một trận."
"Không có cách nào a. Yêu tộc thế lớn, nếu chúng ta đã quyết định ra tay với Tuyết Sơn thì không thể gây với đám Yêu vương kia được. Tư vị hai mặt thù địch không dễ chịu nha."
"Dựa vào Nguyên Anh hai tông, chưa hẳn không cản nổi trăm yêu."
"Cứ để bọn chúng tự nghĩ cách đi. Đều là cường giả Nguyên Anh, có phải trẻ nhỏ lên ba đâu. Cứ lo chuyện của chúng ta, Yêu vương không đến, Nguyên Anh Nhân tộc có thể quần nhau với trăm yêu một hồi."
"Nguyên Anh thông minh quá ít, thông minh mà bụng dạ độc ác lại còn ít hơn. Ngươi nói nếu Ngôn ca nhi mà thành Nguyên Anh thì có tệ hại hơn nữa không hả?"
"Gia hỏa đó vừa thông minh vừa hư hỏng, là cực phẩm thế gian a. Đáng tiếc, đáng tiếc..."