Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 825

Dịch: Hoangtruc

Tin tức Vô Trí bị giết đã khiến Hà Điền thập phần khiếp sợ.

Lão nhìn Từ Ngôn một lúc lâu, không thể tin nói: "Khách Mục Tuyết Sơn lúc gần chết có mọc sừng, phát huy ra được lực lượng Thần Văn. Đây cũng là lý do Vô Trí và Kỷ Hiền có thể ẩn nấp ở hai nước Tề Phổ suốt nhiều năm qua, cả ta và Vương Khải cũng phải kiêng kị hai người bọn họ vài phần. Ngươi vậy mà giết chết được Vô Trí?"

Thân là Thái Thượng trưởng lão Thiên Quỷ tông, Thiên Quỷ tông thống lĩnh Đại Tề, Hà Điền sớm biết đến sự tồn tại của Vô Trí.

"Ngươi sớm biết Vô Trí tồn tại như vậy, sao còn để mặc tên yêu tăng kia?" Giọng điệu Từ Ngôn đã trở nên phẫn nộ.

"Còn chưa đến lúc a..."

Hà Điền bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: "Ngươi đã đi qua Thiên Bắc rồi đấy, lấy được Thiên Cơ phủ chắc hẳn cũng biết đến Trảm Yêu Minh. Đại địa Tình châu nhìn như chia làm hai phần Nhân tộc và Yêu tộc, kỳ thật còn có Tuyết Sơn tồn tại nữa. Phía Nhân tộc vốn cũng không địch lại được Yêu tộc, lại có Dị tộc Tuyết Sơn uy hiếp. Nhân tộc mặt ngoài phồn vinh kỳ thật nguy cơ trùng trùng, chúng ta không được phép không cẩn thận làm việc."

"Chẳng lẽ Man tộc thật sự là Ma tộc?" Từ Ngôn lại lần nữa hỏi.

"Có lẽ, mà cũng có thể không. Có lẽ sẽ nhanh chóng được biết." Hà Điền trầm giọng đáp: "Cho dù Man tộc có phải là hậu duệ của Ma tộc hay không, chúng ta có thể kết luận Man tộc tuyệt không phải là Nhân tộc. Hơn nữa Tuyết Sơn cường đại, không ai biết rõ ràng. Vị Khách Mục thứ ba kia đáng sợ đến Thần Văn cũng phải kinh hãi a."

Hà Điền e ngại năng lực đặc thù của Khách Mục Tuyết Sơn, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, giả bộ như không biết Vô Trí tồn tại. Bởi vì Tuyết Sơn không chỉ có một vị Khách Mục, ngoại trừ yêu tăng Vô Trí cùng quốc sư Đại Phổ, trên Tuyết Sơn vẫn còn vị Khách Mục thứ ba nữa. Mà Khách Mục cuối cùng này còn cường đại hơn cả Vô Trí và Kỷ Hiền.

Chuyện Man tộc có thể liên quan tới Ma tộc khiến Từ Ngôn vô cùng khiếp sợ.

Thế gian chưa từng có lời đồn về chuyện Ma tộc tồn tại, cũng không ai biết được. Dị tộc đáng sợ như vậy mà xuất hiện mới chân chính là hạo kiếp của Tình châu.

"Quái vật bên trong Thông Thiên hà..."

Từ Ngôn thầm nói, ánh mắt càng lúc càng lạnh, giọng điệu của hắn cũng trở nên băng hàn như sương, nói: "Hạo kiếp ngàn năm tiến đến, đến lúc lũ lụt bộc phát là có thể biết rõ chân tướng rồi. Đúng không?"

Nhìn bên ngoài, Man tộc cũng giống như Nhân tộc. Chỉ có Từ Ngôn có thể nhìn ra được đồ đằng màu đen kia, như thể là một loại ngụy trang che đậy lại. Đến khi hạo kiếp ngàn năm, sông lớn tràn lan sẽ phóng xuất ra lực lượng đáng sợ nào đó, có thể làm cho Man tộc chính thức hiện ra nguyên hình. Đến lúc đó chân tướng đã rõ ràng rồi.

Đây là suy đoán của Từ Ngôn, bởi vì nước Thông Thiên hà đơn thuần tuyệt sẽ không thể nào được gọi là hạo kiếp cả. Sông lớn tràn lan, tất sẽ có thêm thứ gì đó bất thường xuất hiện.

"Ai biết được, Ma tộc thì Ma tộc đi, dưới hạo kiếp này chúng ta có còn cách nào đâu."

Có thể làm cho cường giả Thần Văn nói ra những lời này, có thể thấy được hạo kiếp ngàn năm khủng bố đáng sợ đến cỡ nào.

"Giả Anh, vô tâm..."

Từ Ngôn trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên nói một câu quái gở. Hà Điền nghe được lại biến đổi sắc mặt.

"Giả Anh?" Vẻ mặt Hà Điền khó hiểu hỏi: "Hư Đan, Giả Anh, Thần Văn... Ngươi biết được chuyện về Giả Anh từ đâu? Nguyên Anh thể của ta cùng Vương Khải quả thật đều trong suốt, mà Nguyên Anh thể dưới cấp Thần Văn quả thật vô tâm."

Từ Ngôn không giải thích gì, chỉ đưa tấm thẻ tre của cổ tu Đại Nho cho đối phương.

"Đây là..."

Hà Điền nhìn chữ viết trên thẻ tre, lúc thì ngưng trọng, lúc lại đau khổ, cuối cùng nặng nề thở dài một tiếng.

"Di ngôn của Cổ tu... Xem ra người tu hành chúng ta vẫn luôn không tìm được cơ hội phi thăng. Có lẽ chỉ có cách xé trời ra, cùng lắm là chết nơi vòm trời?"

"Sau Thần Văn là Độ Kiếp cảnh, đã có ai đạt tới chưa?" Từ Ngôn nhíu mày hỏi.

"Độ Kiếp? Độ Kiếp? Ha ha ha!" Đề cập đến tu hành giả Độ Kiếp nhất cảnh cuối cùng, Hà Điền rõ ràng lại cười phá lên, nghe qua có chút đau khổ.

"Độ Kiếp chính là xé trời, không xé rách thì chỉ có bộ thi cốt rơi xuống. Trong thiên hạ có rất nhiều thi cốt thế này. Những cổ tu Thần Văn phá không vỡ được thương thiên mới được gọi là Độ Kiếp. Chỉ có thi cốt mới được gọi là tu sĩ Độ Kiếp, chỉ có người chết mới tính là tu sĩ Độ Kiếp! Chuyện này thật buồn cười, thật quá buồn cười!!!"

Phi thăng không đường, đó mới là bi ai của Thần Văn khắp thiên hạ.

"Cảnh giới dừng ở Thần Văn, đây là phần cơ mật lớn nhất của giới tu hành. Chỉ có cường giả Thần Văn mới mới có thể biết được."

Hà Điền đau buồn lên tiếng nói: "Từng vòng Thần Văn vây quanh bên ngoài Nguyên Anh tựa như một bộ khôi giáp. Chỉ những Thần Văn này mới miễn cưỡng ngăn cản được cương phong trên trời cao. Cảnh giới tu hành giả càng cao thâm lại càng giống một loại trò cười. Suy đoán trên thẻ tre rất thú vị. Chúng ta thật sự đều là Giả Anh, lại không cam lòng cho nên trên Giả Anh mới tu luyện thêm từng đạo Thần Văn, hi vọng những Thần Văn này có thể bảo vệ được Giả Anh thể, bay ra được vòm trời bên ngoài..."

"Không biết có ai thành công qua không, phần lớn đám Thần Văn phi thiên mà đi chỉ còn có bộ hài cốt rớt xuống, rơi lả tả bốn phương, đến hồn phách đều bị phai mờ. Đây...có lẽ chính là kết cục của Thần Văn..."

Tất cả mọi người đều mang theo ước mơ vô hạn bước lên con đường tu tiên, tu luyện tới cuối cùng lại biết được phi thăng không đường. E là chỉ có cường giả Thần Văn mới có thể chịu đựng được loại đả kích thế này. Cho nên đến tu sĩ Nguyên Anh cũng không được biết đến mảy may.

Một khi biết được, còn ai đi tu luyện nữa, còn ai muốn tìm đường phi thăng đây?

"Từ Ngôn, có lẽ ngươi có cơ hội."

Hà Điền nhìn mái vòm tơi tả, giọng điệu thảng thốt: "Bát ca luôn nói ngươi rất đặc biệt, xem ra hắn nói đúng. Có thể khống chế pháp bảo ở cảnh giới Hư Đan, thu phục Đại yêu, còn có thể đánh chết cả Khách Mục, xem ra ngươi thật sự khác biệt với những người khác. Hy vọng ngươi có thể trở thành Nguyên Anh chân chính, không giống những Giả Anh như chúng ta. Dù nhìn thấy một mình ngươi phi thăng lên tiên giới, chúng ta có chết cũng được nhắm mắt."

"Tiên giới..."

Xuyên qua mái vòm rách nát, Từ Ngôn nhìn lên bầu trời. Lúc này mặt trời đã ở mé Tây, ráng chiều phản chiếu ra bảy màu lóng lánh. Thoạt nhìn toàn bộ bầu trời như trở nên đầy hư ảo.

"Bay đi lên, thật sự là Tiên giới sao?"

Lời lẩm bẩm nhỏ nhoi của Từ Ngôn đã định là không người giải đáp. Chính hắn không biết, Vương Khải và Hà Điền cũng không biết.

"Nếu quả thật có thể bay lên, cũng đừng quên chúng ta a." Giọng điệu Hà Điền biến đổi, vừa cười vừa nói: "Có câu một người đắc đạo, gà chó lên trời. Nếu như Ngôn ca nhi phi thiên đi được, đi đến Tiên giới tiêu dao kia nhớ mang theo đám lão gia hỏa chúng ta mới được. Nghe nói Tiên giới quạnh quẽ, đến lúc đó ta sẽ lại làm đầu bếp cho Ngôn ca nhi, lại để Bát ca uống rượu cùng ngươi. Náo nhiệt như vậy mới được, ngươi nói có đúng hay không?"

"Tự ngươi đi náo nhiệt đi!" Từ Ngôn cả giận nói, đè ép hỏa khí hỏi: "Các ngươi chuẩn bị khi nào thì động thủ với Kỷ Hiền?"

"Chuyện Bách Yêu yến chúng ta bất lực, nhưng nếu Khách Mục Tuyết Sơn đã ở ẩn nhiều năm ở Thiên Nam như vậy, thì không cần phải trở về nữa." Hà Điền cười nói: "Lần này trở về quả thật là định dẫn theo Thiên Quỷ đi. Một mình Kỷ Hiền không có bao nhiêu uy hiếp, chúng ta phòng bị Khách Mục thứ ba xuất hiện cơ. Cho nên làm phiền Ngôn ca nhi hỗ trợ giải quyết đám Đại yêu Thiên Bắc kia vậy."

"Ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá. Đó là trăm yêu nha, nói giải quyết là giải quyết á?" Từ Ngôn trừng mắt bảo: "Giết chết trăm yêu có chỗ tốt gì? Mau nói rõ cho ta."

"Một con Thiên Quỷ còn chưa đủ sao?" Hà Điền quyệt miệng nói, bày ra một bộ dáng đầy tiểu nhân.

"Thiên Quỷ có chết hay không? Ai biết được sau khi hạo kiếp kết thúc nó còn lại bao nhiêu phần thần trí."

Từ Ngôn vận dụng công lực ép giá, thao thao bất tuyệt nói: "Nếu như Nguyên Anh chính tà đã quyết khai chiến với trăm yêu, nhất định sẽ có tổn thất lớn. Đến cuối cùng còn mấy người sống sót? Ta giúp các ngươi đối phó trăm yêu, ít nhất cũng có hơn mười Nguyên Anh sống được. Cái giá này một con Thiên Quỷ còn không trả đủ, phải kèm thêm nhiều loại Linh đan, đủ loại pháp bảo, vô số linh thạch, trên trăm tòa linh nhãn!"

Một khi Thiên Môn hầu há miệng, tất phải là công phu sư tử ngoạm. Lần này vừa nghe đến giá cả, mặt mày Hà Điền đã mặt mũi trắng bệch.

"Ngôn ca nhi, ngươi muốn lấy tất cả của cải của ta và Vương Khải luôn hả? Chẳng lẽ ngươi không phải là tu sĩ? Chẳng lẽ ngươi không phải Nhân tộc? Làm người không thể đen đến vậy a!!!"
Bình Luận (0)
Comment