Dịch giả: HoangtrucLúc đó còn quá nhỏ, cho nên Từ Ngôn không để ý đến một chân tướng kinh người.
Kỳ thật Quỷ sai thường xuyên xuất hiện ở bên ngoài đạo quán không phải tới câu mệnh lão đạo sĩ, mà là đến lấy mạng Từ Ngôn hắn!
Phàm là người phải chết đều có quỷ sai tới dẫn đi. Hắc Bạch Vô Thường chỉ đối mặt với người phải chết, tuyệt sẽ không đưa lưng về phía sinh linh sắp chết. Chân tướng này cực kỳ bé nhỏ lại dễ khiến người ta bỏ sót mất, mãi đến hơn ba mươi năm sau Từ Ngôn mới nhìn ra được rõ ràng.
"Ích Vân thức, độ sinh cơ..."
Từ Ngôn lẩm bẩm si ngốc, ánh mắt trở nên đau khổ mà mờ mịt.
Hắn nhớ tới sư huynh, nhớ tới Sở Linh Nhi cứ ba năm một lần lại đứt đoạn sinh cơ, nhớ tới loại kỳ hiệu khác của Ích Vân thức, cũng nhớ tới lúc mình còn nhỏ, lão đạo sĩ đã nắm tay dạy bảo hắn phần kỳ công này.
Hóa ra Hắc Bạch Vô Thường tìm mình, mà lão đạo sĩ lại độ mạng cho đệ tử duy nhất đi theo ông từ nhỏ này!!!
"Sư phụ!"
Tiếng kinh hô vang lên, như tiếng sấm xuất hiện trong lòng Từ Ngôn. Loại khiếp sợ này khiến hắn mờ mịt không hiểu được. Nếu không phải do mình làm liên lụy, thân thể lão đạo sĩ sẽ không suy yếu. Hắn đi vào trong thâm sơn tìm kiếm sâm núi, lão đạo sĩ thì lại lấy mạng đổi mạng.
"Sư phụ..."
Hắn nhấc vò rượu lên, ngửa đầu rót xuống rồi nở nụ cười khổ. Trong tiếng cười mang theo đầy điên cuồng.
"Hóa ra sư phụ vì ta mà chết, là vì ta mà chết!"
Choang!
Vò rượu bị nện xuống tan nát. Mặc dù trải qua tuyệt hiểm nhiều năm như vậy, Từ Ngôn cũng chưa từng thất thố như thế cả. Mai Tam Nương giật mình đến trợn mắt há hốc mồm.
"Từ Ngôn! Đệ làm sao vậy? Đừng dọa Tam tỷ."
Nghe thấy Mai Tam Nương gọi, Từ Ngôn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, vô lực ngồi ở một bên. Hắn thấp giọng nói: "Tam tỷ, sư phụ bị ta hại chết đấy, không có ta, lão nhân gia người cũng sẽ không chết sớm như thế..."
"Cái gì mà hại với không hại? Sư phụ ngươi như vậy là vì thương ngươi!" Mai Tam Nương an ủi: "Tiểu tử ngốc, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Nhất định sư phụ ngươi là kỳ nhân thế gian, làm vậy đều có đạo lý của ông ấy. Ngươi đã không nhìn thấu thì có suy nghĩ nhiều cũng có ích gì? Nói không chừng tu vi lão nhân gia sớm đã viên mãn, phi thăng lên trời rồi nha. Chờ khi tu vi ngươi đại thành, lên trời tìm lão nhân gia hỏi một chút chẳng phải là xong sao?"
Hắn biết Tam tỷ đang an ủi mình nên chỉ lắc lắc đầu không nói nữa.
Từ Ngôn không còn tâm tư ăn cơm nữa. Hắn từ biệt Tam tỷ, sau đó đi ra khỏi Mai Hương lâu, rời khỏi kinh thành nhắm thẳng tới sơn môn Kim Tiền tông mà đi.
Chuyện lão đạo sĩ độ mệnh cho mình khiến Từ Ngôn lại lần nữa lâm vào nghi hoặc không thoát ra được.
Dù mình từng là đứa bé bị thả trôi sông nhưng thân thể lúc nhỏ rất mạnh khỏe, không có dấu hiệu gì chứng tỏ sắp chết cả. Làm sao lão đạo sĩ lại độ mệnh cho mình chứ?
Từ Ngôn hôm nay không còn là phàm nhân, mà đã có tu vi Kim Đan hậu kỳ, trải qua nhiều năm rèn luyện khiến hắn đầy trầm ổn. Đứng trên Pháp bảo, hắn bắt đầu có những suy đoán.
Nếu như lúc nhỏ mình có thể chất cường tráng nhưng lão đạo sĩ vẫn cứ lựa chọn dùng mệnh độ mệnh, nói rõ ngay lúc đó chính mình nhất định xuất hiện dấu hiệu bất thường gì đó. Có lẽ là kỳ độc không người giải được, cũng có thể do lây dính khí tức đáng sợ nào đó, cho nên dù bề ngoài nhìn như bình thường nhưng thực tế sinh cơ sắp hết.
Khả năng dính độc là thấp nhất, bởi sau khi lão đạo sĩ chết, Từ Ngôn cũng không phát sinh dấu hiệu độc phát. Càng tu luyện Ích Vân thức, thể chất của hắn càng ngày càng tốt, càng lúc càng cường hãn.
Nếu như không phải độc, như vậy có khả năng nhất chính là khí tức đáng sợ đến tu hành giả cũng không thể phát hiện ra được. Ví dụ như chướng khí hay một loại độc Ngũ hành nào đó.
"Chẳng lẽ là khí tức do nước Thông Thiên hà mang đến khiến cho mệnh ta không dài, sư phụ mới độ mệnh cho ta từ lúc còn nhỏ?"
Nghĩ vậy suy đoán có khả năng nhất này, Từ Ngôn lại lần nữa nhớ tới lời nói thầm lúc minh ngộ ở Thiên Bắc.
"Có một ngày, cây vạn tuế nở hoa..."
Nhớ tới lão đạo sĩ trẻ ôm đứa trẻ mới sinh nói khẽ câu này, hàng mày của Từ Ngôn càng thêm nhăn chặt. Hắn lẩm bẩm: "Thiết Thụ, chẳng lẽ là gốc cây nơi phần cuối Thông Thiên hà kia? Rốt cục thì trong nước sông có khí tức gì khiến ta phải chết? Là bố trí của Thiết Thụ hay là Dị tộc Tuyết Sơn?"
Từ Ngôn đạp trên pháp bảo, cứ vậy lâm vào trầm ngâm, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Có một phỏng đoán mà hắn không muốn tin lại như một con rắn độc cắn thẳng vào trong tâm thần, không cách nào trừ bỏ đi được.
Chủ nhân Tuyết Sơn đang tìm Từ Ngôn, tiểu đạo sĩ nhỏ tuổi lại từ trong sông trôi tới...
"Chẳng lẽ ta có liên quan gì với Tuyết Sơn?"
Theo bản năng, hắn che mắt trái mình lại, tâm thần bỗng nhiên trở nên nóng nảy.
Bên trong mắt trái hắn có một quái vật, có lẽ chính hắn cũng là một con quái vật. Nếu như quái vật xuôi dòng đến là từ Tuyết Sơn đi ra thì có khả năng thân phận Từ Ngôn xuất ra từ Tuyết Sơn.
"Ma tộc...ko có khả năng..."
Pháp bảo dưới chân dâng lên khí tức cuồng bạo, trên bầu trời xuất hiện từng vòng linh lực chấn động như một gợn sóng nước, phá vỡ tan mặt nước tĩnh lặng.
"Ta không phải là ma!!!"
Tiếng gào thét đầy phẫn nộ vang khắp không trung, trong lúc nhất thời tâm thần Từ Ngôn suýt nữa đã thất thủ. Phỏng đoán về xuất thân Ma tộc này khiến lòng hắn kinh sợ không thôi, lại càng không nguyện tin vào đó.
"Ta không phải ma..." Đứng ở không trung, trán Từ Ngôn đã nổi đầy gân xanh, gắt gao nắm hai tay.
"Nếu ta là ma, sư phụ đã không độ mệnh cho ta!"
Chuyện lão đạo sĩ không tiếc hao phí sinh cơ cứu vãn đệ tử khiến Từ Ngôn dần dần bình tĩnh lại. Hắn đưa tay sờ sờ đỉnh đầu, xác nhận không có sừng mới thở phào một hơi.
Nhìn hai tay hắn trống trơn, không có những hoa văn cổ quái như ở trên người Man tộc nói rõ hắn không phải Dị tộc. Thế nhưng không chừng quái vật bên trong mắt trái lại có quan hệ với Ma tộc.
Bình ổn tâm thần lại, hắn có thể chắc chắn được mình tuyệt đối không phải là Man tộc. Nhưng mà quái vật bên trong mắt trái có quan hệ với Ma tộc hay không?
Càng ngày càng có nhiều bí mật được hé mở, chuyện biết được cũng không phải là chân tướng. Đó chỉ là một góc của núi băng, càng đào sâu lại càng thêm băn khoăn. Trong lòng Từ Ngôn luôn nặng nề, như không cách nào vén qua được màn sương mù trước mắt.
Mang theo tâm sự trùng trùng điệp điệp, Từ Ngôn đã tới được sơn môn Kim Tiền tông,
Hắn trở về tông môn, đi thẳng tới Thiên Hải lâu mới phát hiện người đi nhà trống, không nhìn thấy tung tích sư tỷ đâu, cả Khi Phong khuyển thường nằm ngoài viện tử cũng biến mất.
Tông môn trống rỗng chỉ có mấy vị trưởng lão Hư Đan trông giữ. Từ Ngôn tìm tới vài người nghe ngóng tin tức Bàng Hồng Nguyệt lại không có kết quả gì. Bởi những trưởng lão Hư Đan này cũng không rõ Bàng Hồng Nguyệt làm nhiệm vụ gì, càng không ai biết được hiện nay Bàng Hồng Nguyệt đã ở nơi đâu.
"Hai phái chính tà tụ tập ở nơi nào?" Từ Ngôn nặng nề hỏi. Mấy vị trưởng lão Hư Đan đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
Kế hoạch chặn giết Đại yêu do một tay Nhạn Hành Thiên bố trí, dĩ nhiên mấy trưởng lão trông coi tông môn không thể nào biết được.
Đến trưởng lão tông môn còn không rõ được tình hình, Từ Ngôn càng cảm thấy khó giải quyết. Hắn không sợ trăm yêu, chỉ sợ nương tử mình bị trăm yêu bắt đi.
Phất tay để mấy trưởng lão rời đi, Từ Ngôn ngồi trầm ngâm trong Thiên Hải lâu trống không, suy đoán tung tích của Bàng Hồng Nguyệt.
Thiên Hải lâu vắng ngắt nhưng trong Thiên Cơ phủ lại hết sức náo nhiệt, có thể nói là gà bay chó chạy.
Từ khi Thiên Nhãn vương xà được thu vào Thiên Cơ phủ, ngày lành tháng tốt của Hải Đại Kiềm xem như chấm dứt. Con Đại yêu này là linh thú của Từ Ngôn, không bị khí tức Thiên Cơ phủ áp chế. Cho nên lúc nó chạy tới hậu hoa viên, Hải Đại Kiềm đang nhả bong bóng nước, thỉnh thoảng có đưa chân đá một cước vào đám cua nhỏ bên cạnh, một cuộc đuổi giết và trốn chạy cứ vậy xuất hiện bên trong phủ đệ cực lớn này.