Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 847

Dịch: Phudk235

Biên: Hoangtruc

"Man tộc, rõ ràng có thể từ đáy sông leo lên bờ"

Nhạn Hành Thiên thấy Từ Ngôn nói Man tộc khác thường, thần sắc càng thêm ngưng trọng, gật đầu nói: "Giữ vững thành Linh Thủy, chờ thái thượng trưởng lão tới."

Theo hiệu lệnh của tông chủ, Nguyên Anh của Kim Tiền tông nhanh chóng tuân theo, đứng trên tường thành bày trận sẵn sàng đón địch. Mấy vị Nguyên Anh đến từ các quốc gia khác đều có thần sắc khác nhau, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngay lúc này, phía xa chân trời xuất hiện nhiều đạo kiếm quang.

"Người Thiên Quỷ tông đến." Chư Cát Tuấn Hùng mắt nhìn về phía những đạo kiếm quang kia, nói: "Ngoại trừ hai phái chính tà, những Nguyên Anh khác chỉ sợ đã không kịp đến"

Tuy nói là không kịp chạy đến, nhưng kỳ thật ở đây các cường giả Nguyên Anh đều rõ ràng. Những Nguyên Anh đến từ mười sáu quốc gia khác chưa chắc đã nghe theo hiệu lệnh của hai phái chính tà.

Thiên Nam đối phó với trăm yêu dù ở vào thế yếu nhưng cũng không phải là không có cơ hội. Thế nhưng đối phó với hạo kiếp từ Thông Thiên hà, liền một điểm cơ hội cũng nhìn không ra. Biết được Thông Thiên hà bạo phát sóng lớn, nhiều Nguyên Anh đuổi giết Đại yêu có lẽ sẽ rời đi, chạy tới hải ngoại lánh nạn.

Dù sao họ cũng không thuộc hai phái chính tà, lại càng không có cách nào ngăn cản hạo kiếp trước mặt. Sự uy hiếp của Thần Văn không còn tồn tại nữa, cho nên tự bảo vệ bản thân mới là việc chính yếu.

"Chư vị đạo hữu"

Nhạn Hành Thiên quay lại ôm quyền nói với các vị Nguyên Anh khác: "Tai họa trăm yêu đã không còn nữa, cục diện chúng ta phải đối mặt có lẽ càng thêm hung hiểm. Các vị dù sao cũng không phải là môn nhân Kim Tiền tông ta, nếu các vị muốn rời đi, Nhạn mỗ sẽ không ngăn cản."

"Nhạn tông chủ quá lời rồi" Một vị lão giả ôm quyền nói: "Vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ này, tu sĩ Nguyên Anh như chúng ta cũng nên góp chút sức lực. Lão phu nguyện ý lưu lại, nghe theo Thần Văn an bài."

"Hạo kiếp ngàn năm, không người nào có thể chống đỡ được." Một vị tu sĩ trung niên lạnh lùng nói ra: "Nguyên Anh không ngăn cản được, Thần Văn cũng không thể ngăn cản. Tại hạ không sợ chết, nhưng lại không muốn chết như thế, không đáng. Cáo từ"

Mấy vị Nguyên Anh đến từ các quốc gia khác, có người đi, có người ở lại. Đối mặt với cái chết nên tất nhiên những lựa chọn đưa ra cũng không giống nhau.

Bởi vì mỗi người có chí riêng, những người có thể trở thành cường giả Nguyên Anh, tất nhiên cũng đều là những người đã sống ngoài trăm năm. Không nói tới việc ham sống, cũng không nói tới việc sợ chết. Chỉ là nhân tâm khác nhau mà thôi.

Ngăn chặn hạo kiếp là vì vô số phàm nhân Thiên Nam, nhưng thật sự mà nói trong mắt những cường giả này phàm nhân không khác gì con sâu cái kiến. Nếu không có mệnh lệnh của thái thượng trưởng lão, có lẽ Nhạn Hành Thiên cũng lập tức quyết định rút lui.

"Lão phu là người Đại Phổ, tạm thời sẽ không rời đi, chờ cường giả Thần Văn đến." Lưu Y Thủ mở miệng nói: "Đầu tiên phải nói trước, nếu ngăn không được ta sẽ bỏ chạy. Có thể cố hết sức, nhưng nếu nguy hiểm tính mạng lão phu sẽ không làm"

Họa Thánh nói trắng ra làm bầu không khí nặng nề cũng được hóa giải vài phần. Chư Cát Tuấn Hùng và Lưu Y Thủ vốn là chỗ quen biết, đang định trêu chọc vài câu thì bên cạnh đột nhiên truyền tới một câu kinh hô.

"Đến không phải là Thiên Quỷ tông, mà là Yêu tộc"

Ánh mắt Từ Ngôn vẫn nhìn về phía những đạo kiếm quang đến từ phía chân trời. Mấy Nguyên Anh bên cạnh hắn chung quy cũng là không có được khả năng như mắt trái của hắn.

"Yêu tộc ngự kiếm!?" Chư Cát Tuấn Hùng nói như không thể nào tin được.

"Núi Linh Hồ..." Thần sắc ôn hòa của Liễu Phỉ Vũ bắt đầu chìm xuống, nơi mép váy có một vòng khói màu xanh bắt đầu lưu chuyển.

"Linh Hồ nhất tộc đích xác có thể khống chế pháp bảo." Hàn Thiên Tuyết vẫn như cũ, mặt không biểu tình. Dường như bất luận gặp chuyện gì thì vị lâu chủ Thiên Hải lâu này cũng có biểu hiện không buồn, không vui.

"Từ Ngôn, ngươi có thể thấy rõ?" Lưu Y Thủ nhíu mày hỏi: "Quả thật kẻ đến là Yêu tộc!?"

"Đúng là như thế..." Hai đồng tử của Nhạn Hành Thiên biến thành màu vàng nhạt, dĩ nhiên là vị tông chủ này đang thi triển bí pháp Đồng Thuật nào đó.

"Thả con linh hồ kia ra đi, trả lại bên cho núi Linh Hồ." Nhạn Hành Thiên nhanh chóng quyết định: "Người núi Linh Hồ chắc chắn vì con linh hồ này mà đến, Man tộc dị biến, chúng ta không thể lại kết thêm cường địch."

Thần Văn chưa tới, thành Linh Thủy này không chỉ là nơi hội họp của hai phái chính tà, mà còn là nhà của người dân Đại Phổ.

Vẻ mặt của Liễu Phỉ Vũ xuất hiện một tia thống khổ, màu xanh khói nơi mép váy bị nàng cưỡng chế ép xuống. Sau đó nàng gật đầu đồng ý.

Túi linh thú mở ra, một con linh hồ cao lớn xuất hiện trên tường thành.

Lần nữa nhìn thấy con linh hồ bị giam tại Đan các lúc trước, ánh mắt Từ Ngôn khẽ đổi

So với năm đó, con linh hồ bây giờ thảm thiết hơn rất nhiều. Trên người bị chín sợi xiềng xích khóa lại, đầu có một vết sẹo lớn, một chân trước vô lực buông thõng xuống, ánh mắt vô hồn, bộ lông tróc ra một nửa, trên lưng có hai vết thương thật lớn. Rõ ràng có thể thấy là bị một trảo của Đại yêu đánh trúng.

Đã cùng trăm yêu khai chiến, phía Nhân tộc sao có thể đối xử tử tế với những Đại yêu mà họ bắt được ở Thiên Nam. Ác đấu bên trong kinh thành, Kim Tiền tông bắt được bốn năm Đại yêu, tạm thời bị coi là linh thú phải tham chiến. Con linh hồ này còn tính là bị thương nhẹ, những Đại yêu khác bị Nhân tộc bắt giữ đã gần như chết hết trong trận ác đấu ở kinh thành.

Bộ dáng linh hồ bây giờ nhìn như đang hấp hối, chỉ còn lại một hơi thở. Tĩnh dưỡng vài năm cũng chưa chắc đã khỏi hẳn.

Dường như cảm nhận được khí tức đồng tộc, kiếm quang phía xa càng lúc càng nhanh, không bao lâu đã đến phụ cận

"Lục Nhi"

Văn Mai dẫn đầu thét lên một tiếng kinh hãi, mắt trợn lên. Hai mắt gần như bốc hỏa, hung hăng nhìn thẳng về phía Liễu Phỉ Vũ.

"Văn Mai núi Linh Hồ, hân hạnh được gặp các cao thủ Kim Tiền tông"

Ngữ khí Văn Mai lạnh lùng trực tiếp truyền vào trong thành, một tay rút kiếm chỉ lên mọi người trên tường thành tức giận nói: "Hôm nay ta vì tộc nhân mà đến, mong rằng Kim Tiền tông các vị cấp cho núi Linh Hồ ta một cái công đạo"

Hạo kiếp bùng phát, Man tộc dị biến, bóng dáng Thần Văn vẫn chưa thấy đâu. Tại thời khắc này mọi người đã cảm thấy vô cùng áp lực, tà phái chưa tới mà mười Đại yêu núi Linh Hồ đã tới trước rồi. Cục diện thành Linh Thủy càng trở nên hỗn loạn.

Trên tường thành, Nhạn Hành Thiên đã tiếp lấy khóa sắt từ tay của Liễu Phỉ Vũ, vận chuyển linh lực nâng linh hồ đang hấp hối đưa tới trước mặt Văn Mai.

"Thiên Bắc nô người, Thiên Nam săn yêu. Đây là pháp tắc của Tình Châu."

Nhạn Hành Thiên bắt lấy khóa sắt cũng chưa vội buông tay, nhìn Văn Mai ở phía đối diện trầm giọng nói: "Nghe qua đại danh Mai tiên tử của núi Linh Hồ, Nhạn mỗ cũng biết núi Linh Hồ khát máu không ngại tàn sát phàm nhân. Nhưng phần quy củ này không thể phá, cũng không thể bị người phá. Đại yêu Thiên Bắc đã vượt sông mà đến, bị Kim Tiền tông ta bắt được, chỉ trách nó tu vi không đủ, không thể trách người khác"

Nhạn Hành Thiên nói ra quy củ nhiều năm của hai bên bờ sông.

Theo như hắn nói, Nguyên Anh Thiên Nam đi vào Thiên bắc sẽ bị Đại yêu đuổi giết. Đại yêu Thiên Bắc đi vào Thiên Nam cũng nên chuẩn bị tốt việc bị cường giả Nhân tộc đuổi giết. Nhiều năm qua đi, quy củ này vẫn tồn tại ở Tình Châu, do chính Thần Văn Nhân tộc và Yêu vương Yêu tộc lập nên.

Văn Mai sau khi rời khỏi Kim Tiền tông đã lập tức vận dụng thiên phú khứu giác, mơ hồ cảm giác được phương hướng của muội muội mình, cuối cùng mới chạy tới được thành Linh Thủy này.

Đối mặt với Nhạn Hành Thiên không kiêu ngạo không siểm nịnh làm Văn Mai lâm vào trầm ngâm.

Nhìn thấy bộ dạng bị thương của muội muội thật sự khiến lòng nàng đau khổ không thôi. Định cứ như vậy mà ra tay, thế nhưng Thông Thiên hà đã bạo phát. Đợt sóng lớn đầu tiên bùng phát, Văn Mai thấy rõ ràng. Nếu tại thời điểm này tử chiến cùng chính phái rõ ràng không phải là cơ hội tốt, không chừng song phương sẽ bị hạo kiếp nhấn chìm.

"Nhạn tông chủ nói không sai, Thiên Bắc nô người, Thiên Nam săn yêu." Văn Mai kìm nén lửa giận, phất tay nói ra: "Đem tộc nhân của ta thả ra, khoản sổ sách này sau này chúng ta lại tính toán."

Thấy Văn Mai đủ tỉnh táo, Nhạn Hành Thiên cũng không muốn cũng người núi Linh Hồ khai chiến. Về phần núi Linh Hồ và Kim Tiền tông có trở mặt hay không so với hạo kiếp trước mặt thật là việc nhỏ không đáng nhắc tới.

Nhạn Hành Thiên nhẹ gật đầu, ném khóa sắt trong tay đi. Lúc này vừa tròn một ngày sau đợt sóng lớn đầu tiên bùng phát. Trong lòng Thông Thiên hà đã ngưng tụ ra đợt sóng lớn thứ hai. Âm thanh núi lở sóng gào lại lần nữa xuất hiện.

Dường như bị nước sông cuồng bạo ảnh hưởng, Liễu Phỉ Vũ đang cưỡng ép tâm thần nghe thấy tiếng sóng gầm, một thân váy áo màu xanh da trời nháy mắt biến thành màu xanh khói. Tiếp đó cả người vị các chủ Linh Yên các này khẽ động, nháy mắt đã đến bên cạnh người tông chủ.

Khóa sắt mà Nhạn Hành Thiên ném cho Văn mai, bị nàng nắm chặt trong tay!
Bình Luận (0)
Comment