Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 858

Dịch: lanchiyeudieu

Biên: Hoangtruc

Hàn băng ngưng tụ thành bàn tay to lớn phảng phất từ chân trời mà đến, tốc độ nhanh như chớp. Mọi người chưa kịp phản ứng, nó đã bao phủ lấy Hổ Cốt ngoài thành.

Băng chưởng từ trên trời giáng xuống, ngoại trừ khí lạnh còn tồn tại một cỗ khí tức âm trầm cường đại. Lúc cảm nhận cỗ khí tức này bao phủ bản thân, Từ Ngôn bỗng nhiên trừng hai mắt.

"Thần Văn cảnh!"

Uy áp khủng bố có thể so với Thần Văn lập tức cầm giữ thân hình Từ Ngôn, sau đó băng chưởng phủ đầu đánh xuống hắn.

"Khách Mục Tuyết Sơn!"

Trên đầu thành, Hàn Thiên Tuyết không cách nào giữ được tỉnh táo nữa, thần sắc quanh năm không thay đổi nay xuất hiện sự sợ hãi. Nàng đứng dậy muốn bay ra khỏi thành hiệp trợ Từ Ngôn.

Không chỉ có Hàn Thiên Tuyết, ngay cả Sở Bạch khi nhìn thấy băng chưởng cũng đồng thời phi thân lên. Thế công loại này đã đạt đến trình độ Thần Văn, Từ Ngôn chưa chắc có thể đỡ được một chiêu.

Tuy rằng Từ Ngôn có thể liên tục chém Đại yêu, giết Man tướng liên tục, thực lực cũng đã vượt xa Nguyên Anh, gần đến Thần Văn, nhưng nói cho cùng thực lực hắn cũng chưa phải chân chính là thực lực Thần Văn. Nếu như hắn bị một kích này đánh trúng thì khả năng cứ như vậy vẫn lạc, hoặc cũng sẽ trọng thương gần chết.

Một kích toàn lực của Thần Văn tuyệt đối không phải chuyện đùa. Điều này tất cả các cường giả Nguyên Anh và cả Từ Ngôn đã từng so chiêu với Yêu vương đều hiểu rõ ràng.

Chẳng qua là tình huống bây giờ, cho dù muốn trốn cũng không kịp rồi.

Đùng...

Tốc độ băng chưởng tuy rằng cực nhanh, như mang theo năng lực giam cầm không gian, căn bản không cho mục tiêu cơ hội tránh né, cứ như vậy đập xuống.

Không chờ Hàn Thiên Tuyết và Sở Bạch đến giúp, một tiếng nổ vang trời, băng vụn tung bay, bóng Từ Ngôn từ trong phạm vi bao phủ bay thẳng lên giữa trời đầy băng tuyết.

"Chỉ Kiếm!" Trên đầu thành, tả tướng kinh hô.

"Từ gia!" Phỉ lão tam đang khống chế Võ Thần pháo cũng la lên sợ hãi.

"Từ Ngôn!"

Sở Bạch và Hàn Thiên Tuyết la thất thanh. Băng tuyết bạo khởi đã cản hai người bọn họ lại.

Răng...rắc.... Ào....

Phía ngoài thành có tiếng xương vỡ vụn vang lên theo băng tuyết đang tiêu tán đi. Lúc băng tuyết đầy trời tiêu tán hết, mọi người cuối cùng cũng thở dài một tiếng.

Băng chưởng đã nện chính xác vào mục tiêu, chẳng qua là không có nện trúng Từ Ngôn, thay vào đó đã vỗ trúng vào hổ cốt Yêu vương. Từ Ngôn lúc này đang đứng dưới hổ cốt, theo chấn động, vụn băng trên người rơi xuống lả tả.

Uy áp kinh khủng kia vẫn không cách nào giam cầm bản thể Từ Ngôn. Hắn đã kịp nhờ vào thân thể mạnh mẽ, kịp thời chui vào giữa hổ cốt ngay khi băng chưởng đánh tới, dùng hổ cốt của Yêu vương làm tấm thuẫn, rốt cuộc cũng tránh được một kích chấn động trời đất này..

Băng chưởng vỡ tan, bên trên hổ cốt Yêu vương cũng xuất hiện vô số vết rạn, hào quang như ẩn như hiện trong mắt Hổ cũng đã biến mất, không còn nhìn thấy nữa. Hổ cốt Yêu vương một lần nữa lại trở thành tử vật.

Một kích kia đã đánh nát bấy tàn hồn của Yêu vương.

Trong băng tuyết đang bị chấn động rơi xuống, Từ Ngôn quay đầu nhìn về phương xa. Nơi chỗ sâu trong sông lớn lập lòe thêm một điểm ánh sán, tiếng xé gió so với trước càng thêm bạo liệt lại lần nữa xuất hiện.

Lại thêm một băng chưởng cực lớn đánh đến.

Vết rạn trên hổ cốt Yêu vương đã lan rộng. Bộ hổ cốt sắp vỡ vụn khó mà ngăn cản băng chưởng thêm một lần nữa. Năm điểm tinh văn trong mắt trái Từ Ngôn liền lưu chuyển. Đúng lúc này, trên đầu thành một đạo hắc ảnh lao ra, chạy như bay trên mặt băng, ngay lập tức đã đến bên cạnh chủ nhân.

Khò khè... Ụt... Ụt....

Tiếng heo kêu âm trầm. Tiểu Hắc nhe ra răng nanh vô cùng dữ tợn.

Không chỉ có heo Tiểu Hắc vọt ra. Hàn Thiên Tuyết và Sở Bạch cũng đồng thời phi thân đến, đứng hai bên Từ Ngôn.

Một người là sư huynh chân chính. Một người là sư tỷ trên danh nghĩa. Lúc hai người bay đến, trong lòng Từ Ngôn cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nhìn chằm chằm vào điểm sáng đang tới gần, Từ Ngôn lật thanh đao trong tay, mũi đao đánh thẳng tới băng chưởng.

"Cùng vượt qua!" Sở Bạch trầm giọng nói một câu.

Lời nói không nhiều, chỉ ba chữ nhưng tràn đầy tình nghĩa và kiên quyết. Hàn Thiên Tuyết bên kia cũng không nói một lời, hai tay bắt một pháp quyết phức tạp.

Ba đạo thân ảnh đang đứng ngoài thành, đối mặt với băng chưởng khủng bố đang tiến đến nhưng không một người nào lui về phía sau.

Trên tường thành, hai mắt tả tướng đục ngầu, trải rộng tơ máu. Lão giả không có tu vi nhưng tâm thần cũng căng thẳng, cầu trời phù hộ cho tiểu đạo sĩ.

"Ngăn không được..." Đám tà phái Nguyên Anh tự nói, giọng trầm thấp.

"Hạo kiếp ngàn năm..." Trong mắt Nhạn Hành Thiên cũng xuất hiện tia tuyệt vọng hiếm thấy.

Băng chưởng có thể đập vỡ cả di cốt của Yêu Vương, quả thật Nguyên Anh hoàn toàn không thể ngăn được. Ai dám ngăn cản, chắc chắn sẽ chết!

Đùng!

Chỉ trong chớp mắt, ngoại trừ Hàn Thiên Tuyết và Sở Bạch đã bay ra ngoài thành, trong khi các Nguyên Anh khác chưa kịp lựa chọn hành động nào thì băng chưởng đã ập xuống.

Toàn bộ hổ cốt Yêu Vương lúc này đã hoàn toàn vỡ vụn. Cả trời băng tuyết xen lẫn các mảnh xương vụn bay lả tả.

Trong nhất thời, ngoài thành xuất hiện gió lốc cuồng bạo mịt mù, băng tuyết nổi lên bốn phía che hết tầm nhìn của mọi người. Trong gió tuyết, Hàn Thiên Tuyết và Sở Bạch cũng không thấy rõ chung quanh, duy chỉ có Từ Ngôn có thể thấy được chỗ băng chưởng rơi xuống còn lưu lại hình dáng một nắm đấm.

Nắm đấm chỉ có bốn ngón tay!

"Vương Bát ca, đến muộn thêm chút nữa là cái mạng nhỏ của ta không còn a..."

Giữa trời băng tuyết có tiếng đối thoại vang lên.

"Ngôn ca nhi cũng một thân tu vi sắp đến ngưỡng Thần Văn, làm sao chết dễ như vậy?"

"Ngươi cũng thấy băng chưởng đầu tiên, đúng không?"

"Vừa thấy thì đã đến rồi, ta cũng đang ở khá xa, có nhanh mấy cũng không đuổi kịp, cũng còn tốt là vừa theo kịp chưởng thứ hai, hắc...hắc..."

"Vương bát... Ngươi là con rùa già!"

Tiếng quát mắng vang lên trong gió lốc nên cũng không ai nghe được. Đợi lúc gió tuyết tiêu tán thì đã thấy thêm một người cao gầy đứng bên cạnh Từ Ngôn. Quyền vừa rồi chính là do người này phát ra.

Một quyền, đánh tan băng chưởng!

"Sư tôn!" Hàn Thiên Tuyết thấy người đi tới liền khom người bái kiến.

"Thái Thượng trưởng lão!" Sở Bạch nhận ra người tới, thần sắc biến đổi, hừ một tiếng.

"Cường giả Thần Văn của Kim Tiền tông, Vương Khải!"

Bên tà phái, các cường giả Nguyên Anh biến sắc. Cường giả Thần Văn của chính phái đã đến, những Nguyên Anh đang cao ngạo này cũng không dám ngạo mạn nửa phần.

"Thái Thượng Thiên Quỷ tông của chúng ta cũng tới!"

Một vị điện chủ Nguyên Anh chợt thấy một người mập mạp đáp xuống đầu tường thì lập tức hô to lên và tiến đến bái kiến.

Không chỉ Vương Khải mà cả Hà Điền cũng xuất hiện ở thành Linh Thủy. Hai vị cường giả Thần Văn của Thiên Nam này vừa đến, toàn bộ cường giả Nguyên Anh và Hư Đan ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần Thần Văn đến thì mọi người đã có đủ lực lượng. Nếu không, liên tục đối phó với sóng lớn ngập trời, lại thêm băng chưởng cổ quái kia thì hầu hết đều cảm thấy tuyệt vọng.

Nhạn Hành Thiên dẫn đầu các Nguyên Anh của chính phái nhao nhao bay ra ngoài thành, cùng đứng trên băng khom người bái kiến. Tất cả mọi người đều vô cùng cung kính, chỉ trừ có Sở Bạch và Từ Ngôn là không thèm nể mặt mũi.

Thần Văn ở trước mặt ép không được ngạo khí của Trấn Sơn vương. Sở Bạch coi như trầm ổn, nhưng Từ Ngôn thì lại khác. Trước mắt bao người, hắn nắm lấy cổ áo cường giả Thần Văn, sắc mặt tái nhợt, gầm lên.

"Giỏi cho thủ đoạn của Thái Thượng trưởng lão! Từ khi ta còn nhỏ đã bị ngươi bịp rồi. Ta có thù với ngươi sao? Kiếp trước ta giết cả nhà của ngươi phải không?"

Tông chủ và các cường giả Nguyên Anh, Hư Đan hai phái chính tà đang cung kính đều bị hành động này của Từ Ngôn làm cho kinh hãi. Mọi người càng kinh ngạc hơn chính là Thái Thượng trưởng lão của Kim Tiền tông chẳng những không lấy đó làm phiền, lại còn oang oang kể khổ thấu trời.

"Sao lại trách ta được! Năm đó chỉ muốn uống chút rượu ngon nhưng trong người lại không có bạc, lại đụng trúng Từ Ngôn nhà ngươi. Muốn trách thì trách ngươi lấy cái tên nghe không được khá. Từ cái gì không được, sao lại phải dính thêm chữ Ngôn? Lão phu đã hạ mình canh cổng cho ngươi nửa năm, còn nhiều lần cứu ngươi. Ngươi không biết cảm ơn thì thôi còn lấy oán trả ơn. Người đâu, nhanh tới... Có kẻ muốn giết người đây nè!"

Một cường giả Thần Văn, lại là Thái Thượng trưởng lão của một tông môn, cứ như vậy la oang oang khiến mọi người đều xanh mặt. Hà Điền đang đứng trên đầu thành, mắt cũng giựt giựt theo.

Không thể nhìn nổi hai kẻ dở hơi đang ở dưới thành bày trò xấu hổ, Hà Điền vung tay lên, trực tiếp mang Từ Ngôn lên đầu tường.

"Xin bớt giận a, tai vạ đến nơi rồi, còn không biết tệ hơn trong lòng các ngươi không nữa..."

Hà Điền thấp giọng nói, nhưng ánh mắt lão vẫn một mực nhìn chằm chằm vào một mảng bông tuyết đang bay từ phía sông lớn đến, trầm giọng nói tiếp:

"Gia hỏa khó dây dưa đã đến..."
Bình Luận (0)
Comment