Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 873

Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Hoangtruc

Nếu như nói, thời điểm bốn con dị thú tiến tới đã là một cuộc ác chiến vô cùng thảm khốc. Vậy hôm nay, chín con ác thú cùng nhau chém giết với cường giả Yêu Vương và Thần Văn, chỉ có thể hình dung rằng vô cùng khủng bố.

Chiến trường kinh khủng!

Thân thể cao lớn của cự tượng Lôi Sơn bị hai con dị thú mở miệng cắn chặt không buông, cuốn lấy gắt gao. Chẳng chịu thua kém, đôi ngà sắc nhọn của gã cũng đâm xuyên thân mình dị thú.

Sấm sét cùng tiếng thét vang trời.

Độc vĩ của Trương Đại Kiềm cắm phập vào một con dị thú, ngay lập tức cả người dị thú biến thành tím xanh. Nhưng cho dù bị kịch độc tàn phá, con dị thú này vẫn mở cái miệng lớn đuổi sát con bò cạp khổng lồ.

Lôi Vũ và Thanh Nha, mỗi người đều giao chiến với một con dị thú. Cự viên chuyển mình, Thiên lang vọt nhảy, tránh né những hàm răng dữ tợn đồng thời cũng không ngừng lao tới cắn xé đám dị thú.

Từng miếng vảy không ngừng tróc ra.

Cuối cùng chính là Văn Thất Dạ đang độc đấu hai con thú dữ. Bảy chiếc đuôi đen như mực không ngừng chuyển động phát ra khí tức huyền bí, phủ lên toàn bộ chiến trường một bức màn hư ảo.

Lực lượng thiên phú đã được y sử dụng tới tận cùng.

Nguy hiểm nhất phải kể tới hai vị cường giả Thần Văn, Vương Khải cùng Hà Điền thương thế vốn chưa lành, luân phiên ác chiến đã tiêu hao hết khí lực của hai người. Nay lại phải gắng hết sức mình cầm cự với dị thú, nguy cơ kề cận.

Thấy vậy, Sơ Bạch tức thì toàn lực đánh tới con dị thú đang đối chiến với Vương Khải. Nhưng lấy cảnh giới Nguyên Anh, cho dù y toàn lực thi triển chiêu thức, cũng khó lòng đánh thương dị thú.

Dù vậy, Trấn Sơn vương vẫn như phát điên, múa kiếm không ngừng, bóng kiếm loang loáng liên miên bất tuyệt.

Trận chiến vô cùng thảm liệt, đánh từ sáng sớm tới lúc mặt trời lặn. Vùng đất rộng rãi ngoài thành, nước sông vốn đã đóng băng, vậy mà nay ngay cả tuyết cũng chẳng thấy đâu. Trong phương viên trăm dặm, dù là núi đá hay băng tuyết đều đã bị phá hủy trong cuộc ác đấu.

Đập vào mắt là một cảnh tượng đổ nát và ngổn ngang giống như tận thế, khiến cho đám Nguyên Anh và Hư Đan không có lực tái chiến nhưng vẫn không rời đi phải vô cùng rung động.

Những ngày này, Tả tướng một mực túc trực trên tường thành, lòng đầy lo lắng, không mấy khi mở miệng. Bởi với chút lực lượng phàm nhân của ông căn bản không thể giữ gìn được giang sơn Đại Phổ.

Lực lượng nhỏ bé nhưng không vì thế mà nhãn lực của Trình Dục thiếu tinh tường. Quan sát trận chiến hồi lâu, vị tể tướng giả không kìm được buông tiếng thở dài nặng nhọc.

Ông đã nhìn ra cho dù năm vị Yêu vương vận hết sức lực cũng chỉ có thể cầm cự một cách miễn cưỡng với bảy đầu ác thú. Mà hai vị Thần Văn vẫn một mực ở thế hạ phong, chỉ có thể né tránh, không có lực hoàn thủ.

Với tình thế này, bại cục đã định

“Đây là hạo kiếp thật sao…”

Trên tường thành, vị Tả tướng già nua khổ sở thốt lên.

“Vì cớ gì mạng sống của hàng tỷ bá tánh phải chôn vùi nơi miệng ác thú!!”

Tả tướng không cam lòng nhưng ngoài đau khổ ra ông ta cũng không làm được gì. Có điều tiếng than này lại khiến chân mày của Từ Ngôn vốn đang ngồi xếp bằng khẽ động.

“Thôi được…”

Lấy kinh nghiệm đã từng một lần ngưng tụ Nguyên Anh của Từ Ngôn, một ngày đã đủ để phá cảnh. Chẳng qua hắn đang áp chế tốc độ phá cảnh lại.

Bởi lần ngưng tụ Nguyên Anh này, vẫn là vô tâm như trước…

Cho dù có tiến giai thì cũng chỉ là Giả Anh. Từ Ngôn đang mong đợi Yêu Vương cùng Thần Văn chiến thắng đám dị thú, như vậy hắn có thể cắt đứt quá trình tiến giai, tiếp tục bảo lưu cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.

Tiếng than thở của Tả tướng đã chứng tỏ phe Nhân tộc đang yếu thế trong trận ác chiến ngoài thành. Vì ngăn cản cơn hạo kiếp ngàn năm, vì bảo vệ Vương Khải Hà Điền, vì để sư huynh không phải chết trận, Từ Ngôn kiên quyết lựa chọn phá cảnh.

Cứ vậy tiến giai Nguyên Anh!

Một khi tiến giai, cho dù chỉ là Giả Anh thì thực lực của hắn sẽ tăng mạnh, sẽ có thực lực để đối chiến được với Yêu Vương cùng Thần Văn.

Từ Kim Đan tiến giai lên, dù là Giả Anh thì Từ Ngôn vẫn tự tin có thể độc đấu với một, thậm chí là hai con dị thú.

Đã quyết ý, kế đó khí tức của Từ Ngôn tăng lên nhanh chóng. Cuối cùng Kim Đan trong Tử Phủ cũng chuyển hóa thành một thân thể Nguyên Anh hơi mờ. Tuy đã ngưng thực gấp mấy lần so với Nguyên Anh bình thường khác, nhưng phần ngực lại trống rỗng.

“Không phải ta không đủ thiên tư, cũng không phải thiên địa vây khốn ta…”

Đôi mắt sáng như sao của Từ Ngôn chậm rãi mở ra, thầm lẩm bẩm một câu không người nghe thấy. Câu nói hệt như của Lôi tu sĩ đã vẫn lạc từ ngàn năm trước, tràn đầy bất đắc dĩ và không cam tâm.

“Một khi hạo kiếp đến, trăm họ lầm than, người thân chết thảm, nước mất nhà tan. Thay vì bảo lưu Kim Đan, chẳng bằng phá cảnh giết địch!!!

Ầm!!!

Hai mắt hắn mở ra, theo đó khí tức Nguyên Anh ập xuống, bao phủ toàn bộ thành Linh Thủy. Bên trong Tử Phủ của Từ Ngôn, Nguyên Anh thể vô cùng ngưng thực tản ra khí tức có thể so với Thần Văn.

Trên tường thành vang lên một tiếng thét dài, Giao Nha lao vụt lên, Từ Ngôn đề thân bay theo sát nút.

Sau khi đột phá Nguyên Anh, hắn không nghỉ ngơi hồi phục một khắc nào, cứ như vậy lao tới chiến trường.

Bởi tình cảnh của Vương Khải đã vô cùng nguy ngập, bởi Sở Bạch đã bị một cái nanh nhọn cắm xuyên người, bởi kim quang quanh Nguyên Anh trong Tử Phủ đang từ từ tiêu tán.

Không bao lâu nữa, phần tu vi có thể sánh ngang với Thần Văn của Từ Ngôn sẽ theo Nguyên Anh ngưng thực mà biến mất, cho tới khi chính thức trở thành Giả Anh. Có lẽ sau này hắn sẽ lại có cơ hội đột phá Thần Văn, nhưng hiện tại sẽ mất đi khả năng vận dụng lực lượng Thần Văn.

Thừa dịp còn có thể thúc giục lực lượng Thần Văn, Từ Ngôn mang theo sát ý động trời vọt tới chiến trường.

Cho dù không phối hợp với mắt trái, hắn vẫn thi triển ra được pháp thuật đỉnh phong với uy lực khiến người ta sợ hãi. Chín con cự long do lôi điện hợp thành lao tới, vây chặt con ác thú đang đối chiến với Vương Khải.

Giao Nha lao thoăn thoắt, chui tọt vào miệng một con dị thú khác. Từ Ngôn cũng lao thẳng vào, đánh bật cái răng nanh lớn đang cắm xuyên qua người Sở Bạch.

"Chỉ Kiếm!"

Máu tươi từ miệng Sở Bạch trào ra òng ọc, trên bụng là một lỗ thủng lớn đến rợn người. Nhưng Trấn Sơn Vương vẫn tựa như không thấy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào sư đệ mình.

“Đã nói sẽ cùng sư huynh kề vai sát cánh, Chỉ Kiếm sao có thể không đến, đã để cho sư huynh phải đợi lâu rồi”

Từ Ngôn nhẹ giọng mỉm cười, lại nhún người bay đi, chỉ nhoáng cái đã tới tường thành.

Trao Sở Bạch cho mấy người còn lại, Từ Ngôn đập mạnh hai cánh sau lưng, Tiếng xé gió vang lên trên tường thành, bóng người kia đã lần nữa gia nhập vòng chiến.

Lần này Từ Ngôn xông về phía Hà Điền, hai tay kết quyết thi triển pháp thuật Phong hệ đi ra.

Gió lốc nổi lên, cuốn theo băng tuyết đầy trời. Pháp thuật Phong hệ vậy mà còn dung nhập lực lượng cực hàn bên trong. Vòi rồng gào thét lao tới cuốn con ác thú mà Hà Điền liều chết ngăn cản bay lên không trung. Vòi rồng gào thét lưu lại đầy rẫy vết thương trên người dị thú.

Tiếng gào thét âm trầm vẫn vang lên không ngừng. Từ Ngôn tiến nhập vào chiến trường đã khiến tình thế đôi bên tức khắc thay đổi.

Hai con dị thú trước sau bị nhốt chặt, sau đó còn nghênh đón lấy đòn đuổi giết chí mạng. Từ Ngôn vận hết sức bình sinh, thi triển cả pháp thuật Ngũ Hành. Một trận chiến động trời này kéo dài tới tận trưa mới dần dần chấm dứt.

"Rầm Ào Ào"!

Lại một cơn sóng dữ đang thành hình, sắp sửa ập xuống. Đây đã là đợt sóng thứ tám.

Sau một ngày khổ chiến, chín con dị thú đều bị giết, ba trong số đó đã ôm hận dưới tay Từ Ngôn.

Cũng nhờ có năm vị Yêu Vương chiến đấu quên mình, thành Linh Thủy mới như kỳ tích mà trụ vững.

Sự vui mừng không giấu được lộ ra trên gương mặt tái nhợt của Vương Khải. Cạnh đó, Hà Điền vừa quệt đi vết máu ở khóe miệng, vừa nhếch môi khẽ nở nụ cười.

Rất nhanh, đợt sóng thứ tám mang theo sức mạnh của cả trời đất đã từ xa xa vọt tới. Có điều cường độ này vẫn chưa thể nào uy hiếp được Thần Văn và Yêu Vương.

Cả năm vị Yêu Vương đều bị trọng thương, mười con mắt long sòng sọc nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn, trơ mắt xem hắn cầm đầu tu sĩ Nhân tộc khởi động vòng linh lực bảo hộ toàn thành, chống đỡ đợt sóng dữ thứ tám.

Ngay khi cơn sóng đi qua, chẳng kể là tu sĩ hay biên quân, đều không kiềm chế được mà hoan hô vang trời.

Hy vọng đã xuất hiện, chín con ác thú đã bị làm thịt, cơn hạo kiếp đã bị ngăn lại. Cho dù hiện tại nước lụt trắng trời, nhưng vẫn không thể nào giết hết được vô số Nhân tộc Thiên Nam.

Dù nhà cửa ruộng vườn đã tan tành, dù đại thành có sụp đổ tang thương, nhưng chỉ cần còn sống, là còn hy vọng!
Bình Luận (0)
Comment