Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 9

Dịch giả: Hoangtruc

Thanh âm như bị xé rách từ sâu trong khe hở truyền tới, tựa như một tấm vải bố bị xé toạc khiến vô số sợi vải văng ra tung tóe.

Móng vuốt to dài ầm ầm nện xuống, một mạng nhện sát với khe hở có thể thừa nhận được sức nặng của hơn mười thiếu niên cứ đơn giản như vậy mà bị tan nát, rách ra một mảng lớn.

Ngay khi mạng lưới bị rách, còn có thêm một vật gì đó rớt ra, rồi rơi xuống vực sâu tăm tối.

Đó là một đôi giày bằng gai mà mấy người Đạo gia vẫn hay mang, bị mắc vào lưới nhện rơi ra.

Ngay tích tắc khi con quái vật kia xuất hiện phía sau, Từ Ngôn đã có quyết định. Hắn không cố sức chạy trốn, mà nhún mạnh người xuống dưới, lợi dụng sức bật của mạng nhện bắn ngược lại. Khi móng vuốt sắc nhọn kia hạ xuống, cả người hắn đã bắn ra xa, chỉ còn để lại đôi giày gai còn dính trên mạng nhện.

Phía trong khe hở, Từ Ngôn còn đang chân trần vắt vẻo bên mép lối ra, một tay được Thiết Trụ nhào nửa người ra túm chặt lấy. Quả thật mạng nhện kia đã giúp hắn bắn người đi, thế nhưng lực đạo lại hơi kém một chút, nếu Thiết Trụ không thò tay ra chụp lấy thì Từ Ngôn đã rơi xuống vực sâu rồi.

Vốn là con nhà thợ rèn, sức lực của Thiết Trụ cũng không ít. Thế nhưng lần này nó túm được Từ Ngôn, không phải chỉ cần có sức lực mà còn cần can đảm rất lớn nữa.

Khi nhìn thấy được cái móng vuốt to lớn sau lưng Từ Ngôn, hầu như toàn bộ tóc gáy của Thiết Trụ đều dựng đứng lên. Tuy nó không biết chính xác đó là vật gì nhưng thừa hiểu, tuyệt đối đó không phải thứ hiền lành. Thậm chí nó thò người ra chụp lấy tay Từ Ngôn cũng chỉ đơn thuần là hành vi bản năng mà thôi, nó không bị dọa cho ngất xỉu đã tính là lớn gan lắm rồi.

Thiết Trụ nằm dài qua khe hở, kêu lên một tiếng quái dị rồi liều mạng kéo Từ Ngôn lên. Trốn ra ngoài được rồi, Từ Ngôn cũng không nói cảm tạ nó, còn gầm nhẹ lên: “Dẫn bọn nó đi! Nhanh!”

Thiết Trụ sững người, nhưng rất nhanh, không nói đến tiếng thứ hai mà một phát ôm lấy Tiểu Hoa, lao xuống núi đầu tiên. Có hai đứa thiếu niên còn đang định nghỉ ngơi nơi lưng chừng sườn núi này cũng bị nó đạp một cước lăn thẳng xuống núi.

Nếu như đã chạy trốn tìm đường sống, Thiết Trụ cũng không vô duyên vô cớ đá người. Hành động đạp người, không quan tâm chuyện lăn xuống núi có nguy hiểm hay không của Thiết Trụ khiến đám thiếu niên lại khủng hoảng thêm lần nữa. Cả đám không đứa nào dám quay đầu nhìn lại, vội vàng chạy như bay xuống núi.

Thiết Trụ thô lỗ, không tiếc tay đấm chân đá đến vậy, một phần là vì nó nhìn thấy được mấy cái móng vuốt to lớn kia. Quan trọng hơn nữa là vì vừa rồi nó còn nhìn thấy nét mặt dữ tợn của Từ Ngôn.

Trong mắt đám nhỏ Lâm Sơn Trấn, tiểu đạo sĩ Thừa Vân Quan có chút khờ ngốc, nhưng làm người không tệ. Hắn luôn luôn mỉm cười với mọi người, dù cho bị trêu chọc thế nào hắn cũng không nóng nảy giận dữ mà mười phần hiền hòa. Thế nhưng nhìn vẻ mặt vừa rồi của Từ Ngôn, Thiết Trụ lại như thấy một đầu hung thú sắp sửa bùng nổ!

Từ Ngôn lúc này hoàn toàn rất giống một đầu hung thú. Sau khi hắn nhảy ra khỏi khe hở lập tức khom người nửa nằm trên sườn núi, tay nắm chặt lấy hạt Lôi châu cuối cùng. Bước chân đám đồng bọn vừa đi xa, thì âm thanh quái dị như tiếng móc sắt va chạm vào tường đá từ trong khe hở dần vang đến.

Bành! Bành! Bành! Bành!

Bốn cái móng vuốt dài ngoằng to như cánh tay người cũng đột ngột lấp ló xuất hiện từ trong khe hở. Nó khua khoắng rồi gẩy mạnh vào vách đá khe, móng vuốt đầy lông lá mang theo vết tích của chút băng giá lộ ra dưới ánh mặt trời càng thêm âm trầm. Cánh tay cong ra phía sau của Từ Ngôn đã căng đến cực hạn, chờ đợi thời điểm toàn lực ném ra.

Trốn ra được khe hở, không có nghĩa là có thể chạy thoát được. Một khi con nhện khổng lồ trong khe hở này bò ra ngoài, Từ Ngôn chắc chắn không ai trong đám bọn hắn có thể sống sót.

Từ xa nhìn lại, tại một khe hở hẹp dài cao hơn thân người giữa sườn núi, một tiểu đạo sĩ đang đối mặt với bốn cái móng vuốt to lớn, đầy vẻ âm trầm và cổ quái. Chỉ cần con nhện khổng lồ kia bò ra khỏi khe hở nửa phân, thì Từ Ngôn sẵn sàng ném viên Lôi châu cuối cùng này vào vách đá nơi đó.

Ngay thời khắc sinh tử tồn vong này, đến Từ Ngôn cũng không biết vẻ mặt mình dữ tợn thế nào.

Đó là một loại hung tàn đến gần chết cũng muốn cắn một miếng thịt trên người đối thủ xuống. Loại hung tàn này vốn không nên xuất hiện trên người một thiếu niên mười bốn mươi lăm tuổi. Thế nhưng cái loại tàn nhẫn ẩn sâu trong bản tính, bị dồn đến hiểm cảnh mà bị kích phát ra lại xuất hiện trên người Từ Ngôn.

Ánh mặt trời mang theo một tia ấm áp phủ khắp vùng rừng núi, khiến một chút băng giá còn bám trên mấy cái móng vuốt khổng lồ này dần dần bị bốc hơi đi.

Dường như không thích ánh mặt trời, nên từng cái móng vuốt to lớn đầy kinh khủng kia cũng chậm chạp co rút trở về trong lòng đất, thanh âm sàn sạt càng lúc càng đi xa.

Khi cái móng vuốt cuối cùng biến mất khỏi khe hở đen tối kia, thì mỏi mệt như một cơn thủy triều cũng kéo tới khiến Từ Ngôn tối sầm cả mặt mày. Hắn lùi dần về phía sau, tay cầm lấy hạt Lôi châu không chút sứt mẻ, giữ nguyên tư thế đó lùi đến tận chân núi. Sau đó hắn mới cất viên Lôi châu lại, đưa mắt nhìn vào khe hở giữa sườn núi lần cuối, rồi quay người chạy về phía xa.

Trong núi sâu không có đường, chỉ có cỏ xanh trải rộng khắp nơi. Bước chân trần của Từ Ngôn chạy như bay, băng qua đám núi đồi này. Khi đã cách chừng hơn ba dặm, hắn mới nhoài người nằm xuống thảm cỏ xanh.

Thật sự hắn quá mệt mỏi, hai tay vừa mới đỡ nhức mỏi được một chút lại gặp phải con cự thú dưới vực sâu. Nếu không có Lôi châu, Từ Ngôn không dám nghĩ đến vận mệnh của hắn và đồng bọn sẽ thế nào.

Chỉ sợ còn chưa thấy được Nhện không lồ đã bị Yêu Lang cắn nuốt sạch sẽ rồi…

Từ Ngôn nằm ngửa mặt nhìn trời trên bãi cỏ, mãi một lúc sau hơi thở mới dần ổn định trở lại. Hắn giơ tay lên, để ánh mặt trời gấp khúc xuyên thấu qua Lôi châu trong tay, tia chớp trong lôi hồ tựa như con cá luồn lách di chuyển nhìn qua vô cùng phi phàm.

"Tu Hành giả... Sư phụ, thế gian này quả thật có Tu Hành giả sao?"

Từ Ngôn tự lẩm bẩm một mình, cuối cùng tâm thần hắn cũng được thả lỏng, bèn tò mò nhìn Lôi châu, nói: “Cái này là lực lượng của Tu Hành giả sao? Thật đáng sợ a…”

Nhìn lôi hồ lưu chuyển trong hạt châu, Từ Ngôn đoán được Lôi châu tất nhiên phải có cách sử dụng chính xác nào đó. Chẳng qua hắn không biết mà thôi, cho nên hắn chỉ có thể dùng cách thức va chạm kịch liệt dẫn bạo lực lượng trong Lôi châu ra ngoài.

Còn lại một viên Lôi châu khiến Từ Ngôn rất cao hứng, ít nhất coi như hắn có chút thu hoạch trong lần gặp nạn này.

Khi Từ Ngôn đứng lên khỏi bụi cỏ, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy cổ thụ rậm rạp, không biết Thiết Trụ mang đám thiếu niên chạy về hướng nào rồi. Từ Ngôn không lo lắng lắm, chỉ cần trước khi trời tối, bọn nó có thể ra khỏi núi sâu này thì sẽ không có gì nguy hiểm cả.

Xác định được phương hướng xong, Từ Ngôn đi về một phía của khu rừng.

Bây giờ đã là xế chiều, bị vây khốn trong núi đã một ngày một đêm, chỉ sợ sư phụ đang lo lắng.

Trong rừng núi, tiểu đạo sĩ chân trần đang gạt bụi cỏ sang hai bên mà đi, thẳng hướng trở về Lâm Sơn Trấn. Thỉnh thoảng hắn nhảy lên một hòn đá cao, đưa tay che nắng chói mắt để xác định phương hướng, rồi lại lội dọc con suối nhỏ mà chạy vội. Đến lúc hoàng hôn thì Từ Ngôn đã gần ra khỏi rừng sâu.

Bị ngọn núi trước mặt che chắn, nhưng vẫn có thể thấy khói bếp chiều từ Lâm Sơn Trấn lượn lờ ở nơi xa xa. Lúc này nhiều nhà đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Từ Ngôn còn nhìn thấy được bên cánh rừng ở hướng khác, có một vài điểm đen nhỏ đang đi ra ngoài núi.

Tuy không nhìn rõ, nhưng Từ Ngôn vẫn biết đó chính là đám Thiết Trụ.

Cuối cùng cũng về tới nhà rồi. Từ Ngôn khẽ mỉm cười, guồng chân phóng như bay xuống núi. Chỉ cần qua khỏi rừng cây này, sẽ thấy được con đường nhỏ trên núi. Trước khi trời tối, hắn chắc chắn có thể về tới Thừa Vân Quan.

Bước chân Từ Ngôn đang đi tới, đột nhiên phát hiện trên sườn núi này vang lên từng tràng thanh âm phành phạch, như tiếng của một mảng chim chóc lớn đang đồng loạt vỗ cánh. Có điều hắn không nhìn thấy bóng chim nào bay lên cả.

Bước chân tiểu đạo sĩ ngừng lại, nhìn đám chim chóc không thể bay lên được ở cách hắn không xa, nhất thời có chút kinh ngạc.
Bình Luận (0)
Comment