Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 913

Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Spring_Bird

Có một vị Yêu vương đồng hành, ắt sẽ có vị thứ hai.

Trên đỉnh núi Linh Hồ, Từ Ngôn xoay lưng về phía Văn Thất Dạ, một lúc sau mới hỏi: “Hồ Vương đại nhân, ngài cân nhắc đến đâu rồi?”

“Phần cuối Thiên Hà, thực sự có một gốc cổ thụ chọc trời ư?" Văn Thất Dạ mặc bộ áo choàng đen tuyền, dài chấm đất. Gã nghe được liền hỏi lại.

“Yêu vương Kim Uế đã tận mắt nhìn thấy.” Từ Ngôn xoay người lại, bình tĩnh đáp.

“Được! Văn Thất Dạ ta tu luyện nhiều năm, nhưng không lĩnh ngộ được chân tướng của trời đất, không muốn làm ếch ngồi đáy giếng nữa, vậy sẽ đồng hành với Từ đạo hữu để trải nghiệm gốc cổ thụ chọc trời kia.”

Trong những hẻm núi sâu hun hút trong Cửu U giản, Từ Ngôn đứng chắp tay lạnh nhạt nhìn Yêu vương Lôi Vũ ở đối diện.

“Hành trình tới tận cùng Thiên Hà, ngươi chắc được mấy phần có thể phá giải bí mật của việc phi thăng?” Lôi Vũ trầm giọng hỏi.

“Một phần cũng không nắm chắc.” Từ Ngôn thật thà đáp.

“Thứ cho ta không cùng đi được.” Lôi Vũ vung tay hạ lệnh đuổi khách.

“Óc khỉ tụ tập linh khí, là thứ đại bổ, thật muốn được ăn thử.” Từ Ngôn cười khà khà.

“Biếu ngươi trăm con con yêu thú Lôi hầu, để ngươi ăn cho bõ.” Ánh mắt Lôi Vũ lạnh dần, đáp.

“Yêu vương Đại nhân hiểu lầm rồi.” Từ Ngôn liên tục xua tay, giống như được yêu mà sợ, nói: “Yêu vật, Yêu linh bình thường, thậm chí Đại yêu ta đã ăn chán rồi. Nay đang muốn đổi món, nếm thử mùi vị Yêu vương…”

Bên ngoài Cửu U giản, Vương Khải đợi mãi trên không, nhàm chán ngáp vặt, lẩm bẩm: “Lôi Vũ là con khỉ thành tinh, chắc gì đã chịu theo chúng ta đi mạo hiểm. Nếu gã không đi, Ngôn ca nhi sẽ nổi giận sao.”

“Đối phó kẻ thông minh, Ngôn ca nhi tự nhiên có thủ đoạn. Nghe coi, trong Cửu U giản có tiếng sấm.” Hà Điền cười đê tiện nói: “Ta đoán Ngôn ca nhi nổi cáu rồi.”

Trong Cửu U giản, tiếng sấm đì đùng không ngớt, tới hơn một canh giờ sau mới từ từ yên tĩnh. Rồi hai bóng người bay ra rất nhanh.

Sau khi đáp xuống lưng chim ưng, Từ Ngôn lớn tiếng nói: “Chuyến này… có thêm một vị cường giả Yêu tộc nữa!”

Tuy giọng Từ Ngôn có phần khách khí, nhưng sắc mặt Lôi Vũ lại chẳng tươi tỉnh gì. Vành mắt tím đen, khóe miệng còn bầm vết máu, rõ ràng gã vừa bị tẩn một trận. Gã hừ lạnh rồi ngồi xuống một bên, nhắm mắt im lặng.

Nhìn dáng vẻ của Lôi Vũ, Thanh Nha và Văn Thất Dạ đều nhíu mày. Hai vị Yêu vương này tự nhủ trong lòng rằng may mắn họ không cự tuyệt, bằng không cũng ăn đòn giống Lôi Vũ. Tự nhiên bị bạo hành, ăn đòn xong rồi vẫn phải đi theo người ta.

Trên thảo nguyên Lôi Âm bát ngát, một con voi lớn như quả núi đang uể oải tắm nắng. Bên cạnh nó là một thanh niên đang thao thao bất tuyệt, giọng nhẹ nhàng như đang khuyên nhủ điều gì đó.

“Nhân tộc vì phi thăng mà đời đời đều khổ tu, Yêu tộc các người chẳng nhẽ không muốn tới Yêu giới ư? Nghe nói nơi đó Yêu tộc như rừng. Có Côn Bằng vỗ cánh ngàn dặm, có Kỳ Lân dạo chơi biển lửa, còn có Long tộc nấp mây nhả khói, Đại yêu tiểu yêu vô số kể. Nơi đó hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, chỉ cần hít thở một hơi đã có trăm năm tuổi thọ. Hít thở trăm năm thì chân thân mãi mãi tồn tại cùng trời đất.”

“Đến lúc đó ta vào Tiên giới, Lôi Sơn ngươi vào Yêu giới. Chờ chúng ta có thể trường tồn bất diệt, ngày ngày pha trà nấu rượu, chém gió luận đạo, há chẳng sướng ư?”

Lời lẽ của Từ Ngôn thành khẩn, dường như Tiên giới và Yêu giới đang ở ngay trước mặt, khiến Yêu vương Lôi Sơn vừa nghe đã động lòng.

“Đi ngược theo gốc cổ thụ chọc trời đó, thật sự có thể leo lên Yêu giới ư?”

"Nhất định có thể!"

“Được! Lôi Sơn ta tin ngươi, sẽ cùng Từ đạo hữu lên đường, ha ha ha!”

Khát vọng với Yêu giới khiến Lôi Sơn quên béng một danh hiệu khác của Từ Ngôn. Phàm là kẻ tin lời Thiên Môn hầu, phần lớn đều không có kết quả tốt.

Thanh Nha, Lôi Vũ, Văn Thất Dạ và Lôi Sơn, bốn vị Yêu vương sau khi bị Từ Ngôn sử dụng các thủ đoạn khác nhau, đã nhập hội để bắt đầu một chuyến đi thật xa. Cuối cùng, chỉ còn lại Trương Đại Kiềm.

Vùng Nê Địa mênh mông vô hạn, nơi khí độc mịt mờ tới chẳng thấy mặt trời. Tại rìa một vùng đầm lầy lớn nhất, gã xấu xí Trương Đại Kiềm đang thả câu, cần có hai cái nhưng lưỡi của cần câu thứ hai lại không có mồi. Ngồi đằng sau nó là một thanh niên dáng vẻ lơ đãng.

“Lưỡi câu không mồi, ngươi đây là người nguyện mắc câu sao?” Vẻ mặt Trương Đại Kiềm đau khổ nhìn Từ Ngôn đang khoan thai tự đắc, nói: “Thương lượng nhá, không đi được không. Ngươi yên tâm, ta sẽ không đụng chạm gì tới Nhân tộc Thiên Nam đâu.”

“Yêu vương tề tụ, chỉ thiếu mỗi Trương Đại Kiềm ngươi. Trương huynh không thấy buồn ư?” Từ Ngôn cười khẽ nói: “Khi Lôi Vũ không muốn đi, ta chợt thèm ăn óc khỉ. Ngươi mà không muốn đi, ta lại thèm ăn bọ cạp chiên đấy.”

“Được được, ta đi là được chứ gì.” Trương Đại Kiểm cười gượng rồi thu cần, theo Từ Ngôn lên lưng ưng lớn.

Năm vị Yêu vương tề tụ, cộng thêm Kim Uế, có cả thảy sáu vị cường giả Yêu tộc. Nhân tộc có ba vị Thần Văn và Từ Ngôn là bốn người. Đi chuyến này có tổng cộng mười vị, đều là kẻ mạnh nhất Tình châu hiện giờ. Ưng lớn đập cánh bay đi, rời xa Thiên Bắc, rời xa mảnh đất Tình châu.

Nhìn đất liền càng lúc càng xa, ánh mắt Từ Ngôn dần trở nên thâm sâu.

Chuyến này họa phúc khó lường, nhưng hắn nhất định phải đi, đi tới tận cùng Thiên Hà, đi tới tận cùng của gốc cổ thụ. Đi để xem khoảng đất trời này có phải chỉ là một lồng giam hay không.

“Trời đất vây khốn ta…”

Nhìn lên vòm trời, Từ Ngôn khẽ nói với giọng điệu vô cùng kiên quyết.

“Nếu trời đất vây ta, vậy ta sẽ đánh nát vùng đất trời này!”

Hùng ưng đã đi xa, dọc theo sông lớn mà lên. Sau khi bay khỏi Tình châu, đại dương bao la hùng vĩ đã xuất hiện.

Trên mặt biển rộng lớn, nước sông vẫn dập dờn như cũ. Sông Thông Thiên cổ xưa tựa như đem biển lớn chia làm đôi, từ phía đông cuồn cuồn chảy tới, nhìn không tới điểm cuối.

Ngay trước khi quyết định đánh nát phiến đất trời này, Từ Ngôn đã muốn đánh nát túi trữ vật của mấy vị Yêu Vương.

Pháp bảo của hắn vẫn chưa luyện xong bởi chưa đủ tài liệu. Nhưng lần này những kẻ đồng hành đều là cường giả mạnh nhất nhân gian, ngoại trừ Từ Ngôn, trong đấy kẻ nào kẻ nấy cũng giàu có đến kinh người.

Bên trong Thiên Cơ phủ, mùi rượu và thức ăn thơm phức. Sau khi rời Tình châu, Từ Ngôn đích thân làm bếp, bày một bàn tiệc rượu để đãi năm vị Yêu vương. Vương Khải, Hà Điền và Sở Bạch làm nhiệm vụ tiếp khách.

Bởi Kim Uế đang bay, nên trong Thiên Cơ phủ chỉ có chín vị cường giả.

Tục ngữ nói: rượu không ngon là tiệc không tốt. Sau khi mời rượu năm vị Yêu vương, Từ Ngôn bèn cầm ra thanh đao vẫn chưa luyện thành pháp bảo.

“Luyện pháp bảo khó, luyện nhân tâm càng khó. Gần đây Từ mỗ đang luyện tâm, tuy có chút thành tựu, nhưng thanh pháp bảo này vẫn một mực khó luyện thành cực phẩm…”

Tuy Từ Ngôn nói năng nhã nhặn, lại lập lờ nhưng năm vị Yêu vương đều hiểu cả, ấy là người ta đang vòi tài liệu.

“Ta có một cái đuôi Yêu vương, là di vật của Yêu vương tộc bò cạp ta.” Trương Đại Kiềm hào phóng, lôi ra một cái đuôi to nói: “Phần độc trên đó ta dùng rồi, giữ lại cái đuôi cũng chẳng làm gì, nếu Từ đạo hữu luyện chế cực phẩm pháp bảo, ta tặng ngươi luôn.”

“Một cái răng cáo rụng, năm đó ta chém giết với một con hải thú dưới biển bị rụng, tặng Từ đạo hữu.” Văn Thất Dạ mỉm cười thò ra một cái răng cáo.

“Đây là một khúc ngà voi của Yêu vương, tuy nhỏ nhưng chắc vẫn dùng được.” Giọng Lôi Sơn ồm ồm vang lên, lấy ra một khúc ngà voi dài hơn thước, rõ ràng không phải là ngà của gã.

“Ba khúc xương rắn, ta moi được từ dưới đất, chắc là của một Yêu vương của tộc rắn qua đời để lại.” Thanh Nha cất giọng già nua rồi đưa ra một phần tài liệu.

Tới lượt Lôi Vũ, vị này không buồn nói, ngước mắt nhìn trời định chơi bài rán sành ra mỡ.

“Lôi huynh chắc cũng phải rụng răng, thay lông chớ.” Từ Ngôn mỉm cười nhìn Lôi Vũ.

“Răng lợi bản vương còn chắc, chưa rụng cái nào.” Lôi Vũ hừ một tiếng, đối với việc bị Từ Ngôn đánh vẫn còn để bụng.

“Thật sao!” Từ Ngôn vừa tò mò nhìn miệng Lôi Vũ vừa siết nắm đấm răng rắc. Hắn từ tốn nói: “Răng lợi còn chắc cũng không sao, bẻ xuống là được.”
Bình Luận (0)
Comment