Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 947

Dịch: Hoangtruc

Tiếng kinh hô vang lên.

Tiếng kinh hô là đến từ đại sư tỷ Vương Chiêu và Phí Tài, còn có thêm của rất nhiều đệ tử chung quanh.

Vương Chiêu không nghĩ ra mới vừa rồi cha mình còn tươi cười xong, xoay mặt lại đã ra tay hạ sát thủ. Phải biết rằng đệ tử Luyện Khí Kỳ căn bản không cách nào ngăn cản được một chưởng của cường giả Nguyên Anh cả.

Từ Ngôn chợt sững sờ, chẳng qua hắn lập tức nhìn thấu dụng ý của Vương Ngữ Hải.

Lúc trước hắn cứng rắn chống cự lại Đại yêu đã khiến cường giả Nguyên Anh hoài nghi.

Tâm niệm vừa động trong nháy mắt, Từ Ngôn thò song quyền ra, cứng rắn đối chọi với đối phương.

Vương Ngữ Hải dùng chưởng công tới, rõ ràng là chỉ mang ý tứ thăm dò. Nếu quả thật ông ta muốn đẩy Từ Ngôn vào đường chết thì đã ra quyền hoặc xuất kiếm.

Quyền chưởng đụng vào nhau, truyền ra một tiếng trầm đục. Cả người Từ Ngôn trượt ra ngoài, dưới chân xuất hiện hai rãnh đất sâu. Hắn trượt ra hơn mười trượng, khó khăn lắm mới đứng vững.

"Có nhiều sức lực đấy!" Vương Ngữ Hải thoả mãn gật đầu nói: "Khó trách có thể ngăn được một kích của Đại yêu, hóa ra là thần lực trời sinh."

Hai chưởng của Vương Ngữ Hải không vận dụng toàn lực, Từ Ngôn cũng vậy. Cho nên vị đảo chủ này mới nhận định rằng lực lượng bản thể của thanh niên đối diện hơn ba ngàn cân. Lực đạo thế này cũng coi như miễn cưỡng ngăn được một kích vội vàng của Đại yêu lúc vọt vào trong đại trận. Dù sao Đại yêu kia phá được cự kiếm đã hao tổn không ít sức lực, răng lớn quét ngang kia tuyệt không mang theo toàn lực được.

"Trời sinh thần lực?" Lúc này Vương Chiêu mới hiểu ra, lập tức thẹn quá hoá giận quát lớn với cha mình: "Trời sinh thần lực là chuyện của người ta! Nếu sức hắn chưa đủ, bị cha đánh chết thì làm sao bây giờ?"

"Hắn có thể ngăn được một kích Đại yêu, sao không ngăn được một chưởng của ta chứ?" Hàng mày Vương Ngữ Hải nhướng lên. Bị con gái mình quát mắng ngay trước mặt bảo nhiêu người thể này coi như mất hết mặt mũi của đảo chủ rồi.

"Hắn chỉ có thể ngăn được Đại yêu một lần, bị nội thương rồi thì sao? Nếu không ngăn được cha chẳng phải là chết chắc! Giết oan đệ tử, người có còn là đảo chủ không?" Vương Chiêu càng lúc quát càng to.

"Ta không chỉ là đảo chủ, còn già đầu thế này! Sao có thể không biết chừng mực?" Vương Ngữ Hải giận dữ, quát to với Vương Chiêu, mang theo cả một luồng gió lốc thổi tung tóc dài của nàng bay phất phới.

"Được rồi được rồi, hai cha con các người đã đủ chưa?" Mẫu thân của Vương Chiêu vội vàng chạy đến, một tay vừa tách hai người đang quát gào với nhau, vừa oán giận nói: "Hải thú vừa mới lui thôi. Đại yêu có gào cũng không lớn bằng hai cha con các người gào quát nhau a."

Vừa nói, bà vừa nhìn về phía Từ Ngôn bảo: "Từ Ngôn phải không? Lần này may mà có ngươi, không thì Chiêu nhi nhà ta đã trọng thương rồi. Đợi vài ngày nữa ta sẽ tự mình luyện một kiện pháp khí cho ngươi, coi như đáp tạ lần này."

"Đa tạ trưởng lão." Từ Ngôn ôm quyền cảm tạ, ngay sau đó còn dặn thêm: "Càng nặng càng tốt, đao hay kiếm đều được."

"Cái đứa nhỏ này, còn cò kè mặc cả nữa!" Bà bèn nở nụ cười, gật đầu nói: "Được, vậy luyện chế cho ngươi một thanh trọng kiếm, lúc đó mà cầm không nổi ta cũng mặc kệ đấy."

"Hắn trời sinh thần lực, làm sao không cầm nổi? Ít nhất phải là trọng kiếm ba ngàn cân." Vương Ngữ Hải không để ý tới nữ nhi của mình nữa, nói thêm: "Nếu ít hơn ba ngàn cân, hắn sẽ chê nhẹ đấy."

"Ba ngàn cân?" Bà ta giật mình kinh ngạc, còn Từ Ngôn chỉ gật đầu không đáp.

"Được, vậy trọng kiếm ba ngàn cân vậy!"

Mẫu thân của Vương Chiêu hết sức coi trọng Từ Ngôn, lại hỏi rõ ràng Từ Ngôn sức lực rốt cuộc có bao nhiêu lần nữa. Đám đệ tử còn lại lần lượt quay trở về sơn môn. Trên bờ biển chỉ còn lại vài trưởng lão Hư Đan phòng bị Hải thú.

Hải triều Đảo Lâm Uyên thối lui, trên mặt biển nơi xa chợt có người hừ lạnh một tiếng.

"Quả nhiên là Sâm La Địa Kiếm trận, xem ra đảo Lâm Uyên có liên quan sâu đậm tới Địa Kiếm tông đây."

Người nói là một lão giả tóc vàng, mặc một thân áo bào màu vàng uy phong lẫm liệt. Người này chính là đảo chủ Liễu Đông Nguyên của đảo Bát Lan.

"Năm con Đại yêu tốn công mất sức còn không phá được đảo Lâm Uyên. Đại ca, có lẽ chúng ta nên móc hết mấy thứ trong pho tượng kia ra mới được. Nếu có mười con Đại yêu, chưa chắc Sâm La Địa Kiếm trận chống đỡ được."

Một lão giả cao gầy âm trầm nói. Lão tên là Liễu Đông Lập, là em ruột của đảo chủ Liễu Đông Nguyên, cũng có tu vi Nguyên Anh.

"Không cần gấp, trong vòng trong vòng ba năm xuất hiện hai lần hải triều e là Vương Ngữ Hải đã sinh nghi rồi. Trước đừng đụng tới vật kia nữa, chúng ta còn rất nhiều thời gian kéo sụp đảo Lâm Uyên." Liễu Đông Nguyên hừ lạnh một tiếng.

"Tác Nhân bị người ta đánh thành đầu heo, chuyện này cứ vậy mà qua sao? Không sớm diệt Vương gia đảo Lâm Uyên, chờ khi bọn chúng trèo lên được Địa Kiếm tông lại thêm thì phiền toái." Liễu Đông Lập nhíu mày nói.

"Ân oán của bọn tiểu bối cứ để chúng tự giải quyết. Nếu ngay cả một Vương Chiêu còn không xử lý được, còn tính là con cháu Liễu gia cái gì?" Liễu Đông Nguyên lạnh lùng nói: "Về phần Địa Kiếm tông, hừ, Kiếm Vương điện đã sớm suy tàn, sớm muộn gì cũng bị ngũ môn thất phái xâu xé. Ánh mắt Vương Ngữ Hải kia luôn hạn hẹp như vậy, chúng ta đi."

Mấy bóng người đó dần mơ hồ, sau đó biến mất nơi mặt biển.

...

Đảo Lâm Uyên, nơi cư trú của đệ tử.

"Nghe nói chưa? Vị Từ sư huynh kia trời sinh thần lực, ít nhất lực lượng nhục thân phải được ba ngàn cân!"

"Sức người mà lớn vậy sao?"

"Răng nanh Đại yêu còn đánh bay được, ta tận mắt nhìn thấy đấy."

"Lực lượng ba ngàn cân, vậy sau khi tiến giai Trúc Cơ sẽ có nhiều chỗ tốt a. Ít nhất người ta có thể chỉ dựa vào nhục thân mà đánh bay được pháp khí."

"Tất nhiên rồi, ta cũng muốn có một thân thần lực, đáng tiếc có luyện cũng không được."

"Nghe nói môn phái Tây Châu vực có kỳ công luyện thể, chỉ cần chịu khổ được, có thể đạt được lực lượng nhục thân mạnh mẽ."

"Khỏi cần mơ tưởng tới công pháp luyện thể kia, đó không gọi là chịu khổ mà không khác gì là hành xác. Ta nghe người ta nói qua, luyện thể chính là tế luyện thân thể, dùng bản thể làm lò, tế luyện nhục thân đấy."

"Luyện chính mình hả? Vậy không phải sẽ thống khổ sao? Chịu được sao?"

"Nói đúng rồi đấy, cho nên Từ Ngôn người ta mệnh tốt, trời sinh thần lực, thiên phú tự có. Người ta vừa ra đời thì đã có sức lực lớn như vậy, không thể không hâm mộ a."

Dù là Luyện Khí Kỳ hay là Trúc Cơ thì trong đám đệ tử đảo Lâm Uyên, Từ Ngôn được xem như một trận thành danh.

"Từ sư huynh, không nhìn ra a. Hóa ra ngươi có sức lớn như vậy?"

Phí Tài vây quanh Từ Ngôn, nhìn trái nhìn phải như thấy nhìn thứ gì đó mới lạ.

"Có chút ít sức lực mà thôi, cái gì mà thần lực với không thần lực chứ?" Từ Ngôn bất đắc dĩ đáp qua loa.

"Lực đạo tới ba ngàn cân mà còn không gọi là thần lực?" Phí Tài kêu thảm nói: "Nếu như ta có sức khỏe như vậy sẽ không phải sợ Yêu vật nữa. À, còn không sợ Yêu thú nữa. Trời sinh thần lực, thật hâm mộ a, sao ta lại không có thần lực chứ?"

"Đúng rồi, đây là Trúc Cơ đan đại sư tỷ bảo ta mang cho ngươi." Phí Tài cảm khái một hồi lâu mới nhớ ra chuyện chính, đặt Trúc Cơ đan lên bàn.

" Từ sư huynh đã là Luyện Khí đỉnh phong, chắc sắp trùng kích Trúc Cơ rồi. Hắc hắc, ta cũng chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ trùng kích cảnh giới, nói không chừng còn nhanh hơn Từ sư huynh đấy."

"Đại sư tỷ thật sự quan tâm đám sư đệ chúng ta." Từ Ngôn thuận miệng nói.

"Tất nhiên, bằng không sao là đại sư tỷ chứ? Coi như sau này ta có là Nguyên Anh Hóa Thần, đại sư tỷ vẫn là đại sư tỷ của ta." Lúc nói những lời này, Phí Tài lộ vẻ vô cùng chân thành.

Đại sư tỷ quả thật rất quan tâm sư đệ sư muội. Tuy rằng cảnh giới Vương Chiêu không cao bao nhiêu, nhưng uy vọng trong đám đệ tử lại vượt xa các trưởng lão, thậm chí còn vượt qua cả đảo chủ.

Chuyện phiếm một lúc, Phí Tài rời khỏi phòng của Từ Ngôn. Gã cũng đang chuẩn bị trùng kích Trúc Cơ cảnh.

Thật ra, lúc Từ Ngôn phá vỡ cấm chế Tử Phủ một vết rách, kỳ thật là đã đến được thực lực cảnh giới Trúc Cơ rồi. Lúc không còn ai, Từ Ngôn bèn đưa tâm thần chìm vào Tử Phủ. Nguyên Anh thể tản ra chấn động linh lực huyền ảo đánh thẳng vào vết rách nho nhỏ trên Tử Phủ.

Từng sợi linh lực trong vết rách tràn ra, chuyển biến thành linh khí linh khí tinh thuần tản vào kinh mạch.

Kiểu tu luyện vừa đặc thù lại cổ quái này hoàn toàn khác với Trúc Cơ bình thường, đến Từ Ngôn cũng đầy bất đắc dĩ. Chẳng qua lúc này kinh mạch khắp người Từ Ngôn đã tràn đầy linh khí, cũng đã chính thức đạt tới trình độ Trúc Cơ. Tâm thần hắn chìm vào Nguyên Anh cũng đầy mỏi mệt, sau đó dần ngủ thật say.

Nguyên Anh vẫn còn vận chuyển linh lực, tâm thần thì lại chìm vào trong mộng cảnh. Vào lúc hắn chính thức nắm giữ lực lượng Trúc Cơ ở phiến thiên địa này, một phần mộng cảnh hoang đường lại quái dị cũng theo đó mà đến.
Bình Luận (0)
Comment