Dịch: Mèo Bụng Phệ
Biên: Spring_Bird
Cường giả Nguyên Anh là kẻ mạnh. Một vị tu sĩ Nguyên Anh chiếm cứ đất đai của cả một hòn đảo, trừ khi là kẻ kỹ tính chẻ sợi tóc làm tư, nếu không hiếm có ai nào nhớ được mặt mũi, tên tuổi của một phàm nhân nhỏ nhoi.
Ấn tượng mà Vương Ngữ Hải mang tới cho người khác là một kẻ lỗ mãng, ăn to nói lớn, làm việc mà chẳng màng hậu quả. Tựa như khi trước, lão lôi toàn bộ Kim Đan dưới trướng ra biển bắt cá. Từ việc này cũng đủ để nhìn ra đảo chủ là người thô kệch.
Nhưng vẻ ngoài tuyệt không phải tiêu chuẩn để đánh giá một con người. Tuy nhìn thì tưởng đảo chủ Lâm Uyên là người cẩu thả, nhưng thực tế rằng lão không phải một kẻ lỗ mãng. Những gì người khác thấy về lão chẳng qua chỉ là một lớp vỏ ngụy trang mà thôi.
Bên cạnh luôn luôn có một quái vật khổng lồ như đảo Bát Lan dòm nhó, khiến Vương Ngữ Hải phải giả bộ thô lỗ.
Vương Chiêu nghe cha nói Từ Ngôn chưa chắc là người sinh ra trên đảo Lâm Uyên, mà là người ngoài thì chợt sững người, cô nghi ngờ hỏi lại: "Cha, cha nghi ngờ Từ Ngôn là người đảo Bát Lan ư?"
"Không, cha không nghi ngờ hắn."
Đôi mắt của Vương Ngữ Hải híp lại, lão nói: "Bởi hắn đã giúp con đỡ một đòn của đại yêu, nên cha không nghi ngờ hắn. Nha đầu, con phải nhớ kỹ, sống ở đời không thể không có tâm lý đề phòng, nhưng cũng chớ thái quá. Chỉ cần con thấy người nào không có uy hiếp tới mình thì có thể qua lại. Làm người phải cởi mở thẳng thắn, sống phải vui sướng thoải mái, mặc kệ hắn tới từ đâu, chỉ cần vô hại đối với ta là được."
Vương Chiêu chưa hiểu hết hàm ý trong lời răn dạy của đảo chủ. Nhưng cô không lo lắng bởi nếu cha cô cũng cho rằng Từ Ngôn không có uy hiếp tới đảo Lâm Uyên, thì Vương Chiêu cũng coi Từ Ngôn như người nhà.
Vương Chiêu mới đôi mươi, lòng dạ còn chưa thâm sâu như Vương Ngữ Hải đã từng trải cả trăm năm. Tính cách của cô vốn cởi mở, không hề đa nghi.
"Con nhớ kỹ rồi, cha cứ yên tâm. Lần rèn luyện này, tên khốn Liễu Tác Nhân đừng hòng ra được!"
Vương Chiêu siết chặt con dao găm đen kịt, cô tin chắc rằng mình có thể khiến Liễu Tác Nhân yên giấc ngàn thu nơi đáy biển, dù gã và cô có tu vi tương đương.
"Phải rồi cha, vì sao phải đề phòng Tiểu Sương? Chúng con là bạn tốt mà, quen biết đã nhiều năm rồi, nên con cũng không nghi ngờ gì mấy. Con thấy sự ngờ vực của cha cũng không nhẹ."
Vương Chiêu thắc mắc hỏi. Người bạn tốt của cô vẫn còn đang ở trong khu nhà của cô. Hơn nữa, hàng năm hai người đều gặp mặt. Mà Vương Chiêu không nhìn ra sự uy hiếp gì từ điệu bộ nhu nhược của Tiểu Sương.
"Con nhãi này, lại dám vặn vẹo cha ngươi à?"
Vương Ngữ Hải thở dài nói: "Một nha hoàn nhỏ nhoi cũng chẳng có uy hiếp gì. Nhưng con chớ quên nó là nha hoàn của ai. Nha hoàn của Tam tiểu thư đảo Hiên Viên há lại là người đơn giản sao? Chắc con cũng không xa lạ gì cái tên Hiên Viên Tuyết chứ."
"Hiên Viên Tuyết, xếp hạng hai trên Thiên Anh bảng, là cường giả Nguyên Anh đỉnh cao trong thiên hạ." Sắc mặt Vương Chiêu trở nên nghiêm túc.
"Đúng vậy, chễm chệ ở vị trí thứ hai trên Thiên Anh bảng. Tứ vực, Bát hoang, Thiên sơn, Bách đảo, vô số cường giả Nguyên Anh đều bị ả đè đầu cưỡi cổ. Thiên Kiêu bậc này sao có thể là người thường được."
Vương Ngữ Hải trầm giọng nói: "Nhớ kỹ, nếu sau này con trở thành Nguyên Anh, nhất định phải lưu danh trên Thiên Anh bảng. Nhưng nếu đối thủ của con là Hiên Viên Tuyết thì phải lui ngay, tuyệt đối không thể giao thủ."
Nói xong, Vương Ngữ Hải nở một nụ cười bất đắc dĩ rồi nói: "Con mới chỉ là Trúc Cơ mà thôi, nói với đứa nhóc như con nhiều thế cũng chẳng ích gì. Chờ khi ngươi trở thành Nguyên Anh, người ta đã thành Hóa Thần, đi tranh chỗ trên Hóa Thần bảng rồi. Mau đi đi, chuẩn bị thật tốt cho chuyến rèn luyện ngày mai. Bất kể có tiêu diệt được Liễu Tác Nhân hay không, sau khi rèn luyện xong người phải lập tức lên đường tới Tây vực. Chờ khi ngươi bái nhập vào Địa Kiếm tông thì sẽ biết thiên hạ có vô số kẻ mạnh, vô số đấy."
...
Ban đêm, Từ Ngôn đang ngồi trong nhà, còn Phí Tài vẫn đang lải nhải tả lại sự oai phong, khí phách của đảo chủ khi quát tháo đám người Liễu gia.
"Từ sư huynh, ngươi không thấy đấy thôi. Lúc ấy đảo chủ chỉ thét một tiếng, anh em họ Liễu đã chạy té khói ra ngoài, thảm hại vô cùng. Cường giả Nguyên Anh chưa cần ra tay mà đã có thể khiến tu sĩ Kim Đan khiếp sợ!"
Phí Tài gật gù đắc ý, vừa ăn uống nhồm nhoàm vừa nói: "Bọn trời đánh đảo Bát Lan đều là lũ thèm đòn, mới mấy tháng mà tên Liễu Tác Nhân đã quên việc từng bị đánh thành đầu heo ra sao rồi. Từ sư huynh, ngày mai, sau khi vào vực biển, chúng ta phải dạy bảo Liễu Tác Nhân thật kỹ mới được. Biến y thành đầu heo lần nữa, hè hè."
"Oán thù nên giải, không nên kết. Ta không phải kẻ thích gây chuyện đâu." Từ Ngôn cười đáp: "Ngươi có thấy gã Tam công tử kia mặc khôi giáp không, dù ta có nhiều định thân phù hơn nữa cũng vô dụng."
"Cũng phải, tên Liễu Tác Nhân kia tự làm cho mình cái mai rùa đen rồi, khà khà."
Phí Tài nói tới sướng miệng, rồi uống một ngụm cạn sạch chén rượu. Sắc mặt gã trở nên bí hiểm, gã nói: "Từ sư huynh, lần trước tại đạo quán, huynh có biết miếng vảy rơi ra từ bức tượng là vảy của loài nào không?"
Từ Ngôn lắc đầu ra chiều không biết.
"Vảy của Đăng Lung thú!" Phí Tài ghìm giọng xuống, ngó ra ngoài cửa sổ, khi không thấy ai thì gã mới nói tiếp: "Đệ từng nhìn thấy loại vảy này một lần rồi. Chắc chắn là vảy của Đăng Lung thú, mùi của vảy này có thể hấp dẫn hải thú. Từ sư huynh có biết điểm đặc biệt của Đăng Lung thú không? Dụ để thịt đấy, nó dùng xúc tu trên đỉnh đầu giả làm cá, vảy lại phát ra mùi tựa như thức ăn vậy, có thể dẫn dụ hải thú tới để giết."
"Nếu đúng như thế thì Đăng Lung thú là hải thú cấp bậc Đại yêu, hung tàn vô cùng." Từ Ngôn gật gù đồng ý.
"Hải thú hung tàn, nhưng bọn người đảo Bát Lan còn hung tàn hơn. Lại ngầm giấu vảy của Đăng Lân thú trong bức tượng của đạo chủ, đây chẳng phải muốn đảo Lâm Uyên chúng ta chết sao. Chẳng trách những năm gần đây, hải triều càng lúc càng nhiều, thì ra là đảo Bát Lan giở trò ma quái. Thật là tức chết đi mà!"
Phí Tài căm phẫn, luôn miệng chửi bới, hàm răng nhai từng miếng thịt cá một cách dữ tợn.
"Phán đoán của ngươi cũng có lý lắm, nhưng chớ đi nói lung tung đấy. Cẩn thận đảo chủ khâu miệng ngươi lại." Từ Ngôn trêu ghẹo gã rồi bật cười ha hả.
"Đệ nào dám chứ, không phải lúc ấy Từ sư huynh cũng có mặt sao. Trừ huynh ra, đệ không nói với ai cả." Có điều Phí Tài cũng có phần khôn khéo. Chuyện khác thì gã có thể thoải mái rêu rao, nhưng chuyện liên quan đến oàn thù cũ của hai hòn đảo thì cũng không dám mang ra nói khắp nơi.
Ngày mai sẽ bắt là ngày bắt đầu rèn luyện ở vực biển, Phi Tài vô cùng phấn chấn. Vì vậy gã chẳng để miệng mình được nghỉ ngơi, nào là Đăng Lung thú đáng sợ ra sao, hung dữ thế nào, rồi chuyện năm trước có một vị Trúc Cơ đồng môn đã táng mạng trong miệng Đăng Lung thú, tất tật đều được Phí Tài mang ra kể lể.
"Tuy Đăng Lung thú dữ tợn vô cùng, là hung thú nơi biển sâu, nhưng chúng vẫn có thiên địch. Đệ nghe một sư huynh lớn tuổi kể rằng Đăng Lung thú sợ cua."
"Năm nay vị sư huynh kia cũng hơn trăm tuổi rồi, đã rời bờ ra biển vô số lần. Có một lần lão thấy mặt biển dậy sóng, thì ra có hai con dị thú đang giao chiến. Một con Đăng Lung thú đang bị một con cua khổng lồ đuổi giết. Nếu không phải chúng tranh sống tranh chết, vị sư huynh kia chắc không còn mạng mà về."
"Thực ra khi nghe được tin tức kỳ lạ này đệ cũng không tin. Sau đó, khi ăn cua, đệ tò mò tách mai cua ra mới thấy mai của nó vô cùng chắc chắn."
"Đệ còn định kiếm một cái mai cua trình độ yêu vật về để làm thành giáp đấy. Trong sách có ghi, trong hải vực, thực lực của Giải tộc rất mạnh. Chúng sinh ra đã có sẵn một bộ trọng giáp, bằng không sao có thể bò ngang cơ chứ. Đấy gọi là một thân giáp trụ, hoành hành chẳng sợ ai đấy."
(chỗ này chơi chữ "hoành hành=đi ngang", mà cua thì bò ngang)Nghe Phí Tài pha trò, Từ Ngôn cười hỏi: "Vị sư huynh lớn tuổi kia có nói loài cua nào săn Đăng Lung thú làm thức ăn không? Dưới đáy biển, họ hàng nhà cua nhiều vô số, không lẽ loài nào cũng là thiên địch của Đăng Lung thú sao."
"Hình như có, gì nhỉ, để đệ nghĩ đã..." Phí Tài đảo mắt một hồi lâu rồi mới vỗ gáy nói: "Đúng rồi, là một con Cua Đại Vương!"