Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 962

Dịch: hoangtruc

Biên: Spring_Bird

Nhìn thấy gương mặt cổ quái của Từ Ngôn, Phí Tài sợ tới mức linh khí hộ thể suýt nữa tản đi.

Khuôn mặt đáng sợ kia là vì Từ Ngôn không kiên nhẫn nghe nổi nữa. Hai mắt trắng dã là vì hắn đang vận chuyển Tiên Mi Quỷ Nhãn.

Gạt Phí Tài vướng víu sang bên, Từ Ngôn nhìn về bóng tối phía sau, hàng mày hắn cau lại, trầm ngâm không nói.

Ọt ọt, ọt ọt.

Cẩn thận lắng nghe, mơ hồ nơi xa kia có tiếng động quái dị.

Nhìn về nơi có tiếng vang kia, có thể thấy được trong bóng tối xuất hiện một cái bong bóng cổ quái ở khoảng cách cực xa. Nhìn qua như thể đó là một cái chén lớn trong suốt được dựng ngược dưới đáy biển.

"Từ sư huynh, mắt ngươi bị gì vậy? Không phải bị mãnh quỷ ám vào người đấy chứ?" Phí Tài bị Từ Ngôn dọa đến run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi.

"Cái gì mà quỷ ám chứ, mắt ta bị chút bệnh cũ mà thôi, không sao."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, làm ta sợ muốn chết. Còn tưởng Từ sư huynh không may gặp phải Quỷ vật. Nghe nói dưới đáy biển còn có lệ quỷ, là do tu sĩ trước kia chết đi biến thành. Vực biển này quá nặng âm khí, rất hợp cho lệ quỷ chiếm giữ.. Từ sư huynh, chờ ta với!"

Nhìn thấy Từ Ngôn đi xa, Phí Tài vội vàng đi theo, tay với chân đạp trong nước, đến cả kĩ năng bơi chó cũng lôi ra. Về sau thấy bơi không vui, lại đổi thành đi bộ dưới đáy biển. Đến khi nhận thấy Từ Ngôn cách mình càng lúc càng xa, Phí Tài bèn nôn nóng thúc dục phi kiếm, còn mình cầm phía chuôi được phi kiếm kéo lê đi theo.

Phí Tài quả nhiên là phế vật, xem như lần này Từ Ngôn lĩnh giáo đủ thực lực của tên thùng cơm này rồi. Hắn bèn lắc đầu không để ý tới nữa.

Hắn nhắm thẳng tới chỗ bong bóng cực lớn nơi xa kia, tốc độ cực nhanh. Phí Tài phải nhờ đến phi kiếm mới có thể bắt kịp được.

Đáy biển tối đen, đứng quá xa nên Từ Ngôn cũng không nhìn rõ được gì, cho nên mới muốn đi đến gần. Bởi hắn mơ hồ phát giác được bong bóng cổ quái kia là thứ gì rồi.

Đội ngũ hơn ngàn người tham gia rèn luyện dưới đáy biển lần này rất khó chạm mặt nhau. Bởi không gian đáy biển này rất lớn, ít nhất cũng có chu vi hơn trăm dặm. Một ngàn người phân tán trong khoảng trăm dặm, cơ hội gặp nhau là cực nhỏ.

Trong đám tu sĩ Tứ tán dưới đáy biển này, có người buồn bực tìm kiếm, có người mắt lộ vẻ lạnh lẽo, có người xông thẳng xuống đáy biển, nhưng cũng có người chậm rãi khống chế phi kiếm bay đi.

Tuy rằng mục đích giống nhay nhưng thủ đoạn tìm kiếm hôi nang của mỗi tu sĩ lại hoàn toàn khác nhau. Có điều cũng không thiếu người trong này muốn nhân cơ hội này giết chóc nhau đấy.

Không đến nửa ngày, đã có vong hồn xuất hiện.

Bên trong một chỗ lõm nơi vực biển, có chừng năm sáu cỗ thi thể ngổn ngang lộn xộn nổi lơ lửng, bên cạnh là mấy bóng người nữa. Người cầm đầu mặc một thân giáp sắt, đang thấp giọng nhe răng cười.

"Chỉ là một đám gia hỏa Trúc Cơ sơ kỳ, trung kỳ mà dám xuống vực biển rèn luyện. Xem ra đảo Lâm Uyên đã cho các ngươi chỗ tốt gì rồi. Các ngươi đã không nói, bổn công tử sẽ tìm người khác hỏi một chút."

Khôi giáp trên người Liễu Tác Nhân dâng lên khí dao động khổng lồ nhẹ nhàng tách nước biển ra. Trước người gã có một thanh trường kiếm màu lam lơ lửng, khí tức rất mạnh, cấp bậc đạt tới cực phẩm. Với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của gã, còn thêm pháp khí cực phẩm, giết chết mấy tên Trúc Cơ sơ kỳ trung kỳ là quá đơn giản. Huống hồ sau lưng gã vẫn còn có chừng mười tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đảo Bát Lan đi theo.

"Nhất định tên Từ Ngôn kia biết đảo Lâm Uyên đưa ra chỗ tốt gì. Đợi khi tìm được hắn, bổn công tử phải hỏi cho thật rõ ràng mới được. Hừ hừ, dám đánh Tam công tử ta sao?"

Liễu Tác Nhân siết chặt thanh trường kiếm trước người, hung ác nói: "Ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây!"

Người của Đảo Bát Lan đã bắt đầu ra tay với đệ tử đảo Lâm Uyên. Mà ở một rãnh biển hẹp dài sâu trong đáy biển, nữ vương đảo Nữ Nhi với mái tóc đầy xương trắng cũng đang khoanh chân ngồi trên một tảng nham thạch.

Nơi đây chỉ có một mình Lãnh Thu Thiền. Quanh người nữ tử được xưng là nữ vương tàn nhẫn này có một luồng khí xám tro ảm đạm vờn quanh.

Khí xám tro phụt ra từ miệng ả, chạy quanh người sau đó đi vào trong miệng lại. Cứ vòng đi vòng lại như thế mãi.

Theo từng nhịp hít thở của Lãnh Thu Thiền, mắt ả có thêm chút ít điểm sáng vàng nhỏ lập lòe. Mỗi khi ánh sáng kia sáng lên, linh lực trong trong cơ thể Lãnh Thu Thiền bạo tăng gấp hơn mười lần, còn lúc ánh vàng kia ảm đạm xuống, linh lực trong cơ thể ả lại rơi xuống Trúc Cơ đỉnh phong.

Không chỉ là một mình Lãnh Thu Thiền hay Liễu Tác Nhân có mang theo chuyện bí mật riêng mà đến.

Tông Thiên Hoa đảo Cự Môn đang ngự kiếm nhanh như gió dưới đáy biển, tìm kiếm bốn phía xung quanh.

Tìm tòi kiểu của gã rất dễ bỏ sót hôi nang trong cát đá, rõ ràng mục đích của người này không ở hôi nang rồi.

Mục Tú Doanh Đảo Hắc Thủy dẫn theo mười thủ hạ đi quanh khu vực ngoài rìa vực biển. Chung quanh những người này được bao phủ bởi luồng sáng đen thùi, nhìn kỹ thì ra là tầng gợn nước hình thành vòng bảo hộ.

Ở ngoài rìa một hồ nước lạnh như băng đầy kỳ quái dưới đáy biển, Tiểu Sương đang lẳng lặng ngồi bên mép nước, đưa ngón tay trắng xanh như ngọc chậm rãi quấy đầm nước. Một luồng khí tức lạnh như băng theo mặt nước bị quấy động dần lan ra.

Có thể hình thành được hồ nước ngay dưới đáy biển nói rõ nước trong hồ này có nhiệt độ cực thấp. Thứ nước băng lạnh này chính là khí lạnh vô cùng của sâu biển ngưng tụ thành, vốn là vật vô dụng lại đầy nguy hiểm, thế nhưng dường như với Tiểu Sương lại không có chút uy hiếp nào cả...

"Đó là cái gì vậy?" Phí Tài thở không ra hơi, vất vả đuổi theo Từ Ngôn. Hắn còn chưa kịp trả lời thì đã nhìn thấy được một bong bóng vô cùng cổ quái cách đó không xa, gã bèn lập tức kinh hô lên.

"Bóng bóng trong suốt kia... Bên trong hình như có gì đó?"

Phí Tài tinh mắt, vừa lại gần đã nhìn thấy mấy tảng đá trong suốt màu xám bên trong bong bóng.

"Là hôi nang! Còn có nhiều cái nữa!"

Phí Tài đầy kinh hỉ, định dùng phi kiếm đâm rách bong bóng thu lấy hôi nang trân quý.

Gã còn chưa ra tay đã bị Từ Ngôn ngăn lại.

"Từ sư huynh, hôi nang a! Nhanh đi lấy mau, nếu bị người khác lấy trước thì hỏng bét."

Đùng một tiếng, trên mặt béo của Phí Tài có thêm một tấm bùa chú, sau đó cả người gã dần dần biến mất không còn dấu vết.

"Câm miệng ngươi lại, nếu không muốn chết thì cứ nhìn đi đã."

Từ Ngôn nói nhỏ một câu, sau đó cả người hắn cũng biến mất không còn thấy gì nữa. Hai tấm Ẩn Thân phù đã giúp cho hai người hoàn toàn biến mất dưới đáy biển đen kịt.

Phí Tài vô cùng khó hiểu. Gã đã từng dùng Ẩn Thân phù, nhưng không rõ vì sao Từ Ngôn lại ẩn người mình đi. Nhưng sau một luồng nước gợn lướt qua, Phí Tài đã hiểu ra dụng ý của Từ Ngôn.

Không chỉ có hai người bọn họ, mà còn có thêm người khác đến gần bong bóng này.

Không lâu sau, bên kia của bong bóng có thêm hai bóng người. Đó là một tên mặc cẩm bào xa hoa, hông treo ngọc bội. Bên trên ngọc bội có khắc tám đóa hoa, nhìn rất sống động.

Tám bông hoa khắc trên ngọc, đó là biểu tượng thân phận của đệ tử đảo Bát Lan.

"Vương sư huynh, ở đây có tới sáu bảy hôi nang!"

"Quả thật như vậy, xem ra vận khí chúng ta không tệ, mới ngày đầu đã thu hoạch khá nhiều rồi."

"Có mấy cái hôi nang này, chúng ta cũng sớm rời khỏi vực biển được rồi."

"Không sai, của trên trời rơi xuống này đều thuộc về hai huynh đệ chúng ta. Động thủ!"

Dứt lời, hai tu sĩ đảo Bát Lan đồng loạt ra tay, tế ra phi kiếm nhắm tới bong bóng. Bọn họ cũng tính toán như Phí Tài, định đâm rách bong bóng, thu thập hôi nang trong đó.

Cùng lúc với tiếng phốc trầm đục, là một tràng âm thanh ọt ọt quái dị vang lên.

Hai người đồng thời phóng phi kiếm ra, quả thật có đâm vào bong bóng. Thế nhưng hai người không dự liệu được, bong bóng không chỉ không bị phá mà còn có thêm một cái bóng bóng nữa, trực tiếp nhốt cả hai tu sĩ đảo Bát Lan vào bên trong. Ngay sau đó là hai tiếng kêu rêu vọng ra, rồi máu tươi bắn tung toé.
Bình Luận (0)
Comment