Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 976

Dịch: Mèo Bụng Phệ

***

Ngoài trồng trọt, quả thực Từ Ngôn không biết Hải Đại Kiềm còn làm được việc gì. Hắn không muốn cùng đi với một con cua tới Tây Châu Vực mà chữ ngu viết chình ình trên mặt nó.

Thành sự không có, bại sự có thừa, chính là câu nói để chỉ Hải Đại Kiềm.

Gã không biết gì về chuyện của chiếc bình sứ, nên Từ Ngôn cũng không sợ gã sẽ để lộ điều cơ mật gì. Bởi vậy, phóng sinh gã mới là lựa chọn tốt nhất.

Hải Đại Kiềm tựa như con giun ký sinh trong Thiên Cơ phủ. Từ Ngôn nghĩ tới điều này nên việc thả con cua ngốc này đi đã khiến tâm tình hắn nhẹ nhõm hơn. Mà Hải Đại Kiềm đi sau hắn lại vô cùng hứng khởi.

Đối với gã, dù là thế giới hóa cảnh hay Chân Võ giới cũng không khác gì nhau. Có điều khi nghe nói cua Đại Vương là bá chủ biển sâu ở thế giới này, Hải Đại Kiềm hăng hái hẳn lên.

Họ hàng nhà cua không ăn thịt nhau, ở Tình châu là vậy, chắc hẳn ở Chân Võ giới cũng thế. Chỉ cần gã tìm được đồng loại của mình, từ nay về sau gã sẽ có thể nghênh ngang bò khắp đáy biển.

Hải Đại Kiềm phởn chí, cất tiếng hát lên một điệu nhạc chói tai.

Sau khi cả hai rời khỏi hang, Phí Tài mới tỉnh lại. Vừa mới mở mắt ra, Phí Tài đã nhìn thấy một gương mặt to bè, vừa cười vừa phun bọt nước. Gã dụi mắt mấy cái để nhìn kỹ hơn, rồi sợ quá mà ngất đi.

"Trưởng lão đại nhân, tên nhãi này là ai thế. Nhát gan quá, mới phì tí bong bóng đã sợ chết ngất rồi, khà khà."

Hải Đại Kiềm cảm thấy tên này khá hay ho, không quên dò hỏi. Nhưng Từ Ngôn chẳng buồn để ý mà bơi thẳng về phía trước.

Hắn đã bị nhốt trong hang tròn một ngày, cái hẹn cũng Tiểu Sương cũng đã lỡ. Vì không tìm được Vương Chiêu nên Từ Ngôn quyết định lập tức trở về.

Ngay cả Đăng Lung thú cũng đã xuất hiện ở vùng biển nay, rất có thể hắn sẽ phải chạm mặt với những thứ đáng sợ hơn. Phải rất vất vả Từ Ngôn mới mở được Thiên Cơ phủ ra, nhưng chỉ lấy tóm được Hải Đại Kiềm. Hắn vừa thấy bất đắc dĩ, vừa than cái số mình không tốt.

Sau khi rời phần bụng của bộ xương cự thú, Từ Ngôn trở lại phần đầu lâu. Bơi tiếp nửa ngày nữa, trước mắt đã hiện ra một cửa hang hình vòm, đây chính là hốc mắt của bộ xương cự thú.

Cửa hang rất yên tĩnh, nơi đây chỉ có ánh sáng lờ mờ, đám tôm Tử Huỳnh không biết đã bơi đi đâu mà không thấy một con nào.

Bước tới cửa hang, hàng lông mày của Từ Ngôn chợt nhăn lại.

Luồng sáng phía trước có vương một vệt máu rất nhạt, nhưng với Tiên Mi Quỹ Nhãn, Từ Ngôn có thể thấy rõ ràng.

Hắn chậm rãi bước tới cửa hang, liếc mắt ra hiệu cho Hải Đại Kiềm rằng có mai phục bên ngoài.

Ngay lúc này, Hải Đại Kiềm lại rất nhạy bén hiểu được ý tứ của Từ Ngôn. Gã khẽ gật đầu, chuẩn bị cho trận ác chiên, cánh tay độc nhất gồng lên, nắm đấm xiết chặt.

Từ Ngôn kéo theo Phí Tài, đi ra ngoài hang trước. Vừa bước ra khỏi phần xương hốc mắt, một vệt sáng từ phía bên trái lóe lên.

Ánh kiếm vụt tới với tốc độ cực nhanh, kèm theo đó là tiếng va chạm của xương cốt vang lên.

Một kiếm này xé tan nước biển, mang theo chấn động linh lực mạnh hơn hẳn trình độ Trúc Cơ. Nếu là tu sĩ Trúc Cơ khác, chắc chắn không thể tránh được một đòn này.

Dù sao Từ Ngôn không phải tu sĩ Trúc Cơ tầm thường, hơn nữa hắn đã cò phòng bị từ trước. Chỉ thấy hắn giậm mạnh chân xuống đất, tuôn ra lực lượng đẩy thân thể sang một bên tránh được đòn đánh lén. Đồng thời hai tay Từ Ngôn vung ra, đánh mạnh lên chuôi kiếm.

Thanh kiếm bị đánh bật lên cao. Bóng người phía sau thanh kiếm kêu lên kinh ngạc, rồi dần hiện ra.

Đây là một nữ tử có sắc mặt lạnh lùng, tàn nhẫn, là nữ vương đảo Nữ Nhi, Lãnh Thu Thiền.

Trong tay Lãnh Thu Thiền nắm một sợi dây, đầu dây buộc tới mấy trăm cái đầu lâu trắng hếu.

"Sức lực khá lắm, đầu lâu ngươi đựng rượu thì còn gì bằng! Nam nhân, đều phải chết!"

Sau một tiếng quát lạnh, Lãnh Thu Thiền phất tay lên, thanh phi kiếm từ trên cao rơi xuống. Đồng thời, một tia sáng lóe lên bên hông của ả, thanh phi kiếm thứ hai lặng yên đâm tới.

Ả muốn dùng thanh kiếm thứ nhất vòng qua vòng lại để hấp dẫn sự chú ý của Từ Ngôn, sau đó dùng thanh kiếm thứ hai để kết liễu đối thủ. Lãnh Thu Thiền ra tay hiểm độc, hơn nữa kinh nghiệm giết người vô cùng phong phú.

Người ngoài vẫn gọi nữ vương của đảo Nữ Nhi là Vong Nữ. Người có thể được mệnh danh như vậy, nhất định là kẻ giết người như ngóe, lòng dạ độc ác. Có điều, hiện giờ ả đã chọn nhầm một đối thủ còn tàn nhẫn hơn cả ả.

Từ Ngôn không thèm để ý tới thanh phí kiếm đang đánh ngược lại. Hắn bỏ qua nó, không lùi mà tiến. Hành động này đã vượt khỏi dự tính của Lãnh Thu Thiền.

Không cho ả kịp phản ứng, Từ Ngôn đã sáp lại, thanh kiếm thứ hai vừa đâm ra đã bị một đấm của hắn đánh văng đi.

Ngay lúc này, Hải Đại Kiềm cũng vọt ra, hiện nguyên hình yêu thân, rồi dùng cái càng duy nhất kẹp chặt lấy thanh phi kiếm thứ nhất.

"Yêu linh!"

Lãnh Thu Thiền thấy một con cua lớn cấp bậc Yêu linh lao ra từ cửa hang thì sắc mặt biến đổi. Ả vỗ lên một cái đầu lâu, lập tức hốc mắt của nó sáng lên hai đốm lửa ma trơi chập chờn. Rồi lần lượt, hốc mắt của cái đầu lâu thứ ba, thứ tư cũng xuất hiện lửa ma trơi.

Chỉ chớp mắt, cả đám đầu lâu đều cháy lên, sau đó yên lặng kết thành một vòng trong vây lấy Từ Ngôn.

Dưới nước không hề có gió, nhưng lại rét buốt vì khí tức đám âm hồn. Vị nữ vương này không chỉ đánh chết hàng trăm tu sĩ, mà còn giam cầm hồn phách của họ để dùng như vũ khí.

Dùng âm hồn để chiến đấu là một thủ đoạn vô cùng lạ lẫm đối với những tu sĩ như Phí Tài. Nhưng trước mặt Từ Ngôn, trò này chẳng đáng gì.

Ngay cả quỷ, hắn cũng đã luyện qua rồi, huống gì những âm hồn tầm thường này.

Từ Ngôn dùng Tiên Mi Quỷ Nhãn có thể nhìn ra rõ ràng âm hồn Quỷ vật chung quanh. Đoạn hắn hừ một tiếng, bàn chân khẽ bước, một lần nữa áp sát đối thủ.

Lãnh Thu Thiền thấy đối thủ ngoan cố đánh tới thì rất kinh ngạc. Kỳ thật ả chỉ sợ con cua cụt càng to lớn kia, còn Từ Ngôn thì lại không thèm để vào mắt.

Một gã Trúc Cơ có đôi phần sức lực, đứng trước Lãnh Thu Thiền chỉ có đường chết mà thôi.

Một tay để sau lưng, Lãnh Thu Thiền lạnh lùng nhìn đối thủ đang vọt tới mà không lùi một bước. Đợi khi Từ Ngôn tới gần, bàn tay sau lưng bỗng rút ra một cây roi dài trắng hếu. Món vũ khí này được làm từ rất nhiều đốt xương sống, mang theo khí tức của pháp bảo hạ phẩm.

Ả phất mạnh tay, cây roi xương rít gào đánh tới.

Lãnh Thu Thiền những tưởng một đòn có thể đánh chết kẻ địch. Nào ngờ, thân hình của hắn đã biến mất.

"Độn pháp!"

Ả kinh ngạc hô lên. Dưới áp lực của pháp bảo mà đối phương vẫn có thể thi triển độn pháp, chứng tỏ trình độ độn pháp của kẻ này đã đạt tới đỉnh cao.

Lãnh Thu Thiển vừa mới dứt tiếng thì trước mắt tối sầm lại. Một bàn tay bóp chặt đỉnh đầu của ả.

Sau khi thi triển thủy độn, linh lực ít ỏi trong cơ thể Từ Ngôn đã hết sạch, có điều điều kẻ địch đã chết chắc rồi.

Khóe miệng Từ Ngôn nhếch lên, lực lượng vạn quân từ bàn tay hắn phát ra khiến đầu của Lãnh Thu Thiền hiện ra năm cái rãnh sâu hoắm, rồi vỡ tung tóe. Ngay lập tức, hàng trăm âm hồn bị ả điều khiển cũng nhào tới người Từ Ngôn.
Bình Luận (0)
Comment