Dịch giả: HoangtrucVừa mới cười ngây ngô đã trở mặt, loại không khí quỷ dị này khiến cả đại sảnh không nghe được lấy một tiếng hít thở. Tất cả đệ tử Thanh Mộc đường đều không dám thở ra. Người nào người nấy đều kinh hoảng nhìn đám lá trà còn vương trên mặt Đường chủ nhà mình.
Trên mặt Nhạc Thừa Phong còn đọng cả nét cười đông cứng, sắc mặt biến đổi mấy lần, chân khí Tam mạch như mãnh liệt muốn phóng ra bị gã gắng đè ép lại.
Thân là Đường chủ Thanh Mộc đường, Nhạc Thừa Phong chưa từng phải nhận khó dễ như thế này. Bị người hất thẳng nước trà vào mặt, với thân phận gã mà nói, là một loại vô cùng nhục nhã.
Tuy rằng lửa giận trong lòng mãnh liệt, nhưng Nhạc Thừa Phong vẫn không dám động thủ. Còn Trương Hùng lúc này lại làm như không nhìn thấy gì, chỉ cắm đầu uống rượu, không nói một lời nào.
Tiểu đầu mục Thanh Mộc đường ngang ngược đã quen, Nhạc Thừa Phong nói mấy lời này trước mặt một đứa trẻ choai choai mới đạt được vị trí Thái Bảo còn được. Thế nhưng hắn chính là kẻ đeo trên lưng hơn một ngàn mạng người rồi đấy!
Nếu đã trở thành Thái Bảo, không ngang ngược kiêu ngạo, còn có thể là Thái Bảo hay sao?
Từ Ngôn vẫn cười hề hề ngây ngốc thúc dục đám lâu la tranh thủ đun nước. Đám lâu la lúc này đã vô cùng hoảng sợ, đến Đường chủ đại nhân bị hắt chén trà vào mặt cũng không dám lên tiếng. Bọn hắn không làm, lát nữa bị đánh gãy xương đứt gân cũng không thể kêu oan ở đâu được.
Dù sao không phải nấu chính mình, mấy tên lâu la mặt mày ủ rũ bắt đầu đặt nồi nấu nước ngay giữa đại sảnh.
Sùng..sùng…sục! Từng bọt nước lớn nhỏ bắt đầu lăn tăn trên mặt nước, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên từng luồng.
Nước sôi rồi.
Quăng chén đũa qua một bên, Từ Ngôn cười híp mắt ngồi trên ghế, chỉ chỉ vào hai tên tiểu đầu mục mặt mũi bầm bập bên kia, nói: “Hai người các ngươi, vào đó ngâm nước nóng đi.”
"Thái Bảo gia tha mạng a! Chúng ta sai rồi Thái Bảo gia!"
"Thái Bảo gia đại nhân có đại lượng, xin ngài thương xót, buông tha hai người chúng ta!"
Vội vàng dập đầu tiên tục, hai tên tiểu mục đầm đìa nước mắt nước mũi. Bọn hắn thật sự sợ. Loại địa vị như bọn hắn, nếu muốn chọc đến mười tám vị Thái Bảo, bị chém tính ra cũng coi là bình thường. Còn ai dám truy cứu? Ai dám giải oan thay bọn hắn?
Tại tà phái như Quỷ Vương môn, chỉ có địa vị và thực lực mới quyết định được tất cả, còn phân rõ phải trái là chuyện của đám chính phái kia.
Tà phái căn bản không phân rõ phải trái, đao ai nhanh hơn, lòng dạ ai ngoan độc hơn, người đó có lý!
“Không tắm rửa cũng được. Không phải hai người các ngươi có cái thú vui tao nhã kia sao?” Từ Ngôn chán ghét liếc mắt hai người, trầm giọng nói: "Hai vị ở nơi này vui thú tao nhã một phen, để mọi người mở mang tầm mắt cũng được.”
Hai tên này cũng có hứng thú với thứ đồ chơi mi thanh mục tú như Từ Ngôn, còn định chờ xin kiếm tiện nghi ngay sau Trương Hùng. Không ngờ người ta không phải là thú cưng để chơi đùa, mà cmn lại là Diêm Vương gia!
Lại một hồi kêu cha gọi mẹ nữa. Hai người này có thể hứng thú với thiếu niên xinh đẹp mi thanh mục tú, thế nhưng bọn họ không có hứng thú gì với nhau đấy. Để bọn họ biểu diễn một phen trước mặt mọi người, không bằng giết chết bọn chúng còn được thống khoái hơn. Trước mấy ngàn người đi làm cái chuyện Long Dương (*) kia, sau này làm sao còn mặt mũi nhìn người?
(*Long Dương quân sống tại thời chiến quốc, là nam sủng của Ngụy An Vương. Sau này thành danh từ chỉ chuyện đồng tính luyến ái_Hoangtruc)Từ Ngôn lười biếng vặn vẹo người, có chút không kiên nhẫn quét mắt qua Trương Hùng đang buồn bực uống rượu bên cạnh, nói: “Hùng đường chủ, hai người kia vừa mới đi sau ngài kia mà. Lúc này đành phiền toái Hùng đường chủ giúp bọn hắn ngâm người một chút vậy.”
Được, Trương Hùng lần này không thể trốn tránh được. Người ta vẫn còn nhớ chuyện lúc nãy a.
Đã biết hôm nay không có cách nào từ chối được, Trương Hùng đành sảng khoái đứng dậy. Mỗi tay gã nhấc lấy một tên tiểu đầu mục ấn vào trong nổi lớn, lập tức trong nồi truyền ra từng tràng rên la thảm thiết như sói tru.
Dù sao cũng là tiểu đầu mục của Thanh Mộc đường, không phải người Song Ngư đường gã, nên Trương Hùng ra tay cũng không có băn khoăn, Thái Bảo gia người ta phân phó, làm theo là được.
Đem hai người nhúm vào nồi một hồi, Trương Hùng mới lôi ra. Tuy nói còn lâu mới tới nửa canh giờ, thế nhưng diện mạo của hai tên này đã đỏ bừng bừng, toàn thân run rẩy, hai mắt cũng gần bị nóng chín luôn rồi. Nếu thật sự ngâm hai tên này nửa canh giờ thì toàn thân có lẽ đều chín rục cả.
Dù vậy hai tên này coi như đã thành phế nhân. Đời này bọn chúng có thể sống được đã coi như mạng lớn. Phải biết rằng bị phỏng nước sôi khó trị nhất, Từ Ngôn xem ra hai tên này không sống được quá nửa năm.
Nếu muốn lập uy, nhất định phải làm tới cùng. Từ Ngôn nhìn như khờ ngốc nhưng sau chuyện này, trong mắt đám đệ tử Thanh Mộc đường và Song Ngư đường, vị thập thất Thái Bảo cơ bản chính là hóa thân của Diêm La.
Một chữ, ngoan! (ngoan độc)
Vô tình tàn nhẫn đến mức khiến tâm tình hai vị Đường chủ rét lạnh. Nhạc Thừa Phong coi như đã hoàn toàn hiểu rõ một việc, đó chính là từ nay về sau, gã đừng mong bước vào Mai Hương lâu một bước nào nữa.
“Hóa ra nước sôi cũng có thể luộc chín được người sống a!”
Từ Ngôn bày ra một bộ dáng như đầy mới lạ, hai mắt chớp nháy: “Nhạc đường chủ, hay ngài cũng thử vào thử xem? Chắc hẳn võ giả Tiên Thiên không sợ nước sôi rồi.”
Một câu này của Từ Ngôn thiếu chút nữa khiến Nhạc Thừa Phong phải phun ra một ngụm máu. Gã kềm chế lửa giận đứng dậy, rồi hít sâu một hơi, nói: “Ngôn Thái Bảo nói đùa, lão phu còn không luyện được đến tình trạng thủy hỏa bất xâm. Sắc trời đã tối, chúng ta không quấy rầy Thái Bảo nghỉ ngơi, đi!"
Nhạc Thừa Phong không ngốc. Biết rõ Từ Ngôn sẽ không thật sự khai đao với Đường chủ như gã, nếu đã nói ra những lời này, rõ ràng người ta hạ lệnh đuổi khách.
Bây giờ trong mắt đám lâu la Thanh Mộc đường, Mai Hương lâu đã không còn là thanh lâu nữa, mà đã trở thành địa ngục. Nghe được cuối cùng có thể rời đi, đám lâu la đều cảm thấy như được tân sinh. Thậm chí vừa rồi có không ít người còn tè cả ra quần.
"Thái Bảo nghỉ ngơi làm trọng, chúng ta không quấy rầy, không quấy rầy hahaha." Trương Hùng cũng nhanh chóng thuận thế hạ xuống, chắp tay chào rồi cùng Nhạc Thừa Phong đi ra ngoài. Loại tiệc cưới này, đến kiếp sau gã cũng không muốn phải tham dự lại.
"Nhạc đường chủ dừng bước."
Sau lưng hai người truyền đến giọng nói của Từ Ngôn: “Ăn xong bỏ đi. Có phải hai vị đã quên chút gì đó? Dù gì ta cũng là Thái Bảo Quỷ Vương môn, lại bị một đám ăn chùa. Nếu như chuyện này truyền đi, chẳng phải bị các ca ca cười chết sao?”
Trên đời không có chỗ ăn uống miễn phí. Hơn một ngàn người phàm ăn uống tới nửa đêm, khoản tiền cơm này Trương Hùng và Nhạc Thừa Phong có quên, Từ Ngôn lại không quên.
Đưa lưng về phía Từ Ngôn, sắc mặt Nhạc Thừa Phong thay đổi mấy lần. Gã đã không nhịn nổi nữa, nhưng lại không có can đảm chống đối lại Thái Bảo. Lúc xoay người lại vẫn là gương mặt tươi cười như trước.
Nhạc Thừa Phong đưa tay ngoắc tên sai vặt, muốn tính tiền, Từ Ngôn lại cản lại.
“Tiền cơm hai vị Đường chủ không cần phải trả, coi như hôm nay Từ Ngôn ta chiêu đãi chức vị Thái Bảo đoạt được.”
Nghe xong lời này, trong lòng Nhạc Thừa Phong và Trương Hùng được buông lỏng. Nếu phải trả tiền cho tiệc rượu hơn ngàn người ở một nơi như Mai Hương lâu, không mất mấy trăm, thậm chí hơn ngàn lượng thì không đủ. Mặc dù hai người họ là Đường chủ nhưng không phải là hào phú, tiền trong tay không ít nhưng cũng không được coi là quá nhiều.
Còn tưởng rằng đối phương nổi thiện tâm, đang lúc Nhạc Thừa Phong và Trương Hùng suy tư vì sao lại nói miễn tiền cơm cho hai người, mà không nói miễn tiền cơm tất cả mọi người. Từ Ngôn lại tiếp lời.
“Ngoại trừ hai vị Đường chủ ra, tất cả mọi người đều phải trả tiền. Không tính bàn, cứ theo đầu người mà tính.”
Rồi tựa như một lão địa chủ nhà giàu, Từ Ngôn vừa gõ gõ bàn vừa nói: “Một người một trăm lượng bạc, đều giao ra đây cho ta. Giao tiền có thể rời đi, không mang đủ thì mượn không sao. Mượn không được, không cầm tiền ra, thì vào ngồi trong nồi nước nửa canh giờ gán nợ.”