Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1043 - Chương 1043: Tàng Kiếm Địa, Núi Đằng Vân

Chương 1043: Tàng Kiếm địa, núi Đằng Vân Chương 1043: Tàng Kiếm địa, núi Đằng VânChương 1043: Tàng Kiếm địa, núi Đằng Vân

Đã có lão tổ làm chủ, ác khí trong lòng Kim Đồng mới tản đi vài phần.

"Chân Vô Danh giết Ngọc Nữ, nhất định phải bắt gã bồi mạng lại!" Kim Đồng cắn chặt răng oán hận nói.

"Chuyện này không cần ngươi để tâm nữa. Ở lại núi Chu Tuyết bế quan tu luyện đi. Lần Thiên Anh bảng tiếp theo nhất định phải đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong."

An bài của Kim Ngọc lão tổ khiến Kim Đồng có hơi kinh ngạc hỏi: "Lão tổ, dù đệ tử không bế quan tu luyện thì cũng chỉ trong mười năm nữa sẽ đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong. Tuyết quốc còn nhiều việc chưa xử lý xong, nhất là chuyện về Tuyết Thụ, ta ở lại trong tông môn e là không ổn."

"Tuyết quốc là chuyện vặt, sao trọng yếu bằng Thiên Anh bảng. Lần Thiên Anh bảng tiếp theo mới thật sự đặc sắc. Hặc hặc, ha ha ha ha, nhanh đi tu luyện đi, nhanh chóng tu luyện Cải Lão Hoàn Đồng tới bảy tuổi đi. Lúc đó bổn tọa sẽ dạy cho ngươi một loại khác tuyệt thế kỳ công khác, chỉ cần tu hành, chắc chắn ba thứ hạng đầu Thiên Anh bảng sẽ có một chỗ của ngươi!"

"Đệ tử tuân mệnh!"

Kim Đồng đầy vui vẻ khom người quỳ gối, cứ vậy ở lại núi Chu Tuyết. Kim Ngọc lão tổ không xuất quan, càng không đi lấy mạng Chân Vô Danh, như thể có chuyện gì đó còn trọng yếu hơn cả báo thù cho Ngọc Nữ.

"Thiếu chút nữa làm hỏng mất đại kế của bổn tọa. Chân Vô Danh a Chân Vô Danh, hiện tại bổn tọa không đếm xỉa đến tiểu bối Nguyên Anh các ngươi..."

Sau khi Kim Đồng rời đi, ở chỗ sâu trong đại điện vang lên tiếng nói nhỏ đầy âm trầm. Tuy Kim Ngọc lão tổ không ra tay nhưng vẫn bán ra một phần tin tức cổ quái, từ hôm đó bắt đầu mịt mờ truyền lưu trong Tu Tiên giới.

Có người ra giá ngàn vạn linh thạch mua lấy một chân của Chân Vô Danhl...

Kim Đồng vốn tưởng rằng Nguyên Anh của Ngọc Nữ đã sớm mai một, không ngờ lại bị nhốt trong Tử Phủ của Từ Ngôn. Mà người chủ nhân Từ Ngôn này lại vẫn luôn giữ lấy một bộ dáng ôn hòa.

"Kim Ngọc lão tổ là một đứa bé? Đến tông chủ ngươi còn chưa từng thấy qua? Xem ra vị lão nhân kia quả thật thần bí. Kim Ngọc phái còn có cơ mật gì nữa, ví dụ còn Linh Bảo các loại, chiếm cứ bao nhiêu linh mạch?"

Từ Ngôn đang hỏi han tin tức của Kim Ngọc phái, còn là đang nghe ngóng tất cả cơ mật của một phái.

Nguyên Anh của Ngọc Nữ càng trở nên suy yếu. Dưới sự chất vấn của đối phương, bà ta lần lượt đứt quãng kể ra chân tướng Kim Ngọc phái.

Ngoại trừ Kim Ngọc lão tổ thần bí, Từ Ngôn còn biết được thực lực chân chính của Kim Ngọc phái, một trong ngũ môn thất phái.

Kim Ngọc phái chẳng những có linh mạch thượng phẩm mà còn có cả trăm cường giả Nguyên Anh, vô số tu sĩ Kim Đan, còn đệ tử Trúc Cơ thì phải lấy vạn mà đếm. Đến môn nhân Luyện Khí kỳ thấp nhất còn không có tư cách tiến vào tông môn tu luyện ngay, chỉ có thể tu luyện ở ngoại môn được thiết lập khắp nơi trong Tuyết quốc, chỉ khi đạt tới Trúc Cơ mới có thể tiến nhập sơn môn.

Chỉ một mình Kim Ngọc phái đã có nhiều cường giả như vậy, nếu thế thực lực ngũ môn thất phái có thể nói là kinh người.

Kim Ngọc phái càng cường đại, sát ý của Từ Ngôn đối với Nguyên Anh của Ngọc Nữ lại càng đậm đặc. Có điều bây giờ chưa phải là thời điểm để hắn hủy diệt đối phương, hắn còn cần Nguyên Anh của Ngọc Nữ để chuẩn bị phá vỡ cấm chế nơi Tử Phủ.

Với Từ Ngôn, Nguyên Anh của Ngọc Nữ là một lực lượng có thể phá vỡ thêm cấm chế. Đến khi lực lượng này hao hết thì cũng là lúc Nguyên Anh của Ngọc Nữ biến mất hoàn toàn trong trời đất này.

Phi chu rời khỏi bình nguyên Mã Thủ, một đường vô sự, trải qua thêm một tháng phi hành nữa thì đã thấy một dãy núi kỳ dị rộng lớn vô biên đã xuất hiện phía xa xa.

Mây mù bao phủ dãy núi Đằng Vân này không dày đặc một mảng như tưởng tượng mà chỉ là một tâng mây tụ lại ngay giữa không trung, treo lơ lửng trên đỉnh núi hoặc giữa sườn núi cao. Nhìn từ xa, như thể là một tầng trời hạ xuống, nhìn đầy kỳ dị và thần bí.

Ở nơi sâu trong dãy núi mây mù lượn lờ này có một ngọn núi cao ngút trời, như thể chọc thủng cả tâng mây mù, xé rách cả bầu trời mà vươn lên.

Ngọn núi cao vạn trượng lộ ra khí tức thiên nhiên hùng vĩ. Nhất là tầng mây mù kia lại vừa vặn hội tụ ngay giữa sườn ngọn núi cao. Phần thân núi phía trên mây mù phủ kín một màu xanh biếc, sinh cơ bừng bừng còn phần thân núi phía dưới tầng mây lại đầy những nham thạch như thể một vùng di tích của ngọn núi lửa.

"Núi Đằng Vân... Kia chính là núi Đằng Vân!" Vương Chiêu nhìn thấy dãy núi cùng với ngọn núi cao nơi xa lập tức trở nên kích động, nói: "Chúng ta đã đến, đã đến Địa Kiếm tông rồi!"

"Dưới núi nham thạch, trên núi xanh biếc, nhìn như thể bị tâng mây chia làm hai nửa. Núi cao đồ sộ nha!" Phí Tài cũng đứng dậy hoan hô.

Hai tu sĩ đến từ đảo Lâm Uyên như thể đã lâu mới gặp lại cố hương.

Bởi vì một đường đi tới đây, đoạn đường không chỉ buồn tẻ mà còn đầy rẫy nguy cơ, chỉ chênh một chút thôi là cả hai đã không còn mạng để tới Địa Kiếm tông rồi.

"Cuối cùng đã tới... Địa Kiếm tông."

Nhìn dãy núi phủ đây mây mù phía xa, ánh mắt Từ Ngôn nổi lên vẻ mong chờ.

Đến dãy núi, Vương Chiêu khống chế phi chu đáp xuống mặt đất, không dám tùy tiện xâm nhập vào trong mà tìm một nơi có hai khối đá rất to.

Hẳn đây là sơn môn chính thức của Địa Kiếm tông. Sau một lúc xác nhận nơi này quả đúng là địa điểm phụ thân đã miêu tả, Vương Chiêu mới ngưng tụ ra một đạo linh khí đánh vào hai khối đá to.

Linh khí vừa tiếp xúc với khối đá đã lập tức truyền ra một loại tiếng gió vù vù như thể hai khối đá to này chứa đầy những lỗ thủng.

Gió gào thét cuộn vào nhau, sắc mặt Vương Chiêu lập tức chuyển sang nghiêm nghị, ý bảo Từ Ngôn và Phí Tài lui ra phía sau vài bước, cung kính đợi sơn môn mở ra. Vương Chiêu vừa đánh ra linh khí, ba người chưa kịp bước ra được vài bước thì đã có dị tượng xuất hiện giữa hai khối đá to. Từng đợt mây mù cuồn cuộn mà đến, ngưng tụ giữa hai khối đá thành một cánh cửa lớn. Cửa mở ra, một thanh niên áo lam đi ra ngoài.

Thanh niên chân đạp mây mù, chưa mở miệng mà đã có luồng uy áp truyền đến khiến toàn thân Phí Tài và Vương Chiêu phải chấn động.

Từ Ngôn thầm nói một câu tuy áp Kim Đan, không đổi sắc thầm đánh giá người tới một phen. Hắn nhận ra vị cường giả Kim Đan này không phải là người canh cổng mà có lẽ là người định rời khỏi sơn môn. Bởi phía sau của đối phương còn có mấy tu sĩ Trúc Cơ theo sau, trong đó có hai người còn đang cầm một loại pháp khí cổ quái dính liền với một góc cổng mây mù, hẳn là dùng để khống chế cánh cổng mây mù đó.

"Núi Đằng Vân, Tàng Kiếm địa, người đến là ai?" vẻ mặt thanh niên áo lam nghiêm nghị, cử chỉ ổn trọng.

"Tiền bối, chúng ta là tu sĩ bách đảo đến đây bái nhập Địa Kiếm tông." Vương Chiêu mới nói ra.

"Sơn môn không mở, không nạp ngoại nhân, các ngươi đi đi." Thanh niên áo lam phất phất tay. Lập tức có một luồng linh lực ngưng tụ thành cuồng phong đẩy Vương Chiêu và Phí Tài phải liên tục rút lui.

Thấy hai người kia rút lui, Từ Ngôn cũng bắt chước lùi lại mất bước. Linh lực thành gió của đối phương với hắn mà nói không có ảnh hưởng gì, thế nhưng vẫn phải lùi lại về sau cho giống thật mới được.

"Tiền bối! Ta có tín vật! Là thư do chính tay Hồng trưởng lão Hồng Tâm Vũ viết cho cha tai"

Vương Chiêu bị linh lực hóa cuồng phong thổi tới không mở mắt nổi, bèn lấy tay che mặt, cao giọng hô lên.

Quả nhiên sau khi nghe thấy ba từ Hồng Tâm Vũ, thanh niên áo lam lập tức thu hồi linh lực lại, nhíu mày hỏi: "Tín vật đâu? Cha ngươi là người ở đâu? Liên quan gì với sư tôn ta?" Nghe nói thanh niên áo lam này là đệ tử Hồng Tâm Vũ, Vương Chiêu vội vàng lấy một miếng ngọc bài một mặt có khắc một thanh tiểu kiếm với mũi nhọn cắm xuống chỉ địa kiếm, mặt trên ngọc bài lưu chuyển ánh sáng bất định.

Tiếp nhận Ngọc Bài tiểu kiếm, thanh niên áo lam đánh một đạo linh lực lên, tiểu kiếm trên ngọc bài phát ra hào quang sáng ngời.

Nghiệm chứng tín vật thật hay giả xong, vẻ mặt thanh niên áo lam hòa hoãn vài phần.

"Gia phụ là đảo chủ đảo Lâm Uyên Vương Ngữ Hải, ta là Vương Chiêu, nhận lệnh gia phụ cùng hai đệ tử bái nhập Địa Kiếm tông." Vương Chiêu đưa một phong thư ra, chuyển cho đối phương nói: "Đây là thư tay do gia phụ tự viết, tiền bối có thể nghiệm chứng một phen.'

"Không cần, thư này giao cho sư tôn là được." Thanh niên Áo lam nhìn Vương Chiêu nói: "Hóa ra là con gái của đảo chủ đảo Lâm Uyên. Sư tôn thường hay nhắc đến đảo chủ, đệ tử chúng ta cũng có biết tới. Nếu Tiểu sư muội đã đến, đi theo ta vào đi."

Tại đảo Lâm Uyên, Vương Chiêu là đại sư tỷ, đến Địa Kiếm tông người ta, trước mặt tu sĩ Kim Đan được gọi là Tiểu sư muội đã là giữ thể diện rất nhiều rồi. Phần thể diện này cũng chỉ là đến từ mối giao tình giữa phụ thân Vương Chiêu là Vương Ngữ Hải và vị Hồng trưởng lão kia mà thôi.

Thanh niên áo lam ý bảo ba người đi theo sau lưng, sau đó xoay người bước vào cánh cửa mây mù, dùng đoàn mây mù dưới chân nâng mấy người bay vào dãy núi tĩnh mịch.

"Tiểu sư muội tới không khéo, sư tôn hiện không cách nào tách ra được. Trước tiên cứ đến ở tạm chỗ ta, đến khi sư tôn hết bận rộn sẽ tới tìm ngươi."

Thanh niên áo lam phi hành không cao, có thể thấy được dưới chân mấy người là núi rừng cổ thụ, đỉnh đầu là mây mù tụ thành từng đám mây, nhìn qua hết sức kỳ lạ.

"Đa tạ tiền bối!" Tâm tình Vương Chiêu thoải mái hẳn. Gặp được đệ tử của Hồng trưởng lão khiến cả ba bái nhập Địa Kiếm tông vô cùng thuận lợi.

"Tiểu sư muội có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, cách Kim Đan không còn bao xa, không cần gọi ta là tiền bối, cứ gọi là Ngô sư huynh được rồi." Thanh niên áo lam cười cười ôn hòa, nói tên mình ra: "Vân Hạ Phong, Ngô Hạo.”
Bình Luận (0)
Comment