Chương 1082: Sao bảo cung lại không có mũi tên được?
Chương 1082: Sao bảo cung lại không có mũi tên được?Chương 1082: Sao bảo cung lại không có mũi tên được?
Với Từ Ngôn mà nói, chuyện mang ra ngoài một phần tin tức thì chẳng có hại gì.
Chỉ cần có thể rời khỏi Tam Tài điện an toàn, đừng nói là tin tức muốn hủy diệt hóa cảnh, Phùng Nhất Nguyên có muốn giết chết hết tất cả môn nhân Vân Thượng Phong thì Từ Ngôn cũng sẽ không để ý.
Phùng Nhất Nguyên không chỉ muốn hắn đưa tin này đến cho tông chủ đương đại Cổ Phan Kỳ mà còn muốn Từ Ngôn mang theo đầu lâu lão rời khỏi Tam Tài điện, nếu không sẽ quyết đồng quy vu tận, cùng mai táng với nhau tạo chỗ sâu nhất mảnh hóa cảnh này.
Theo như Phùng Nhất Nguyên nói, chỉ cần vận dụng toàn lực mở cửa ra xong thì thân thể xương khô của lão sẽ trở thành tử vật, thi cốt nhập thổ vi an. Vị Tam trưởng lão không muốn táng thân trong hóa cảnh mà muốn được chôn cất trong mộ viên của tông môn đàng hoàng.
Từ Ngôn có thể nhìn thấy cửa vào trên đỉnh đầu có một tâng cấm chế thần bí, nhưng hắn càng không thể nào mang theo một phần nguyên thần của cường giả Hóa Thần ra ngoài được.
Bởi có sự tồn tại của loại pháp môn đoạt xá, cũng là điểm khiến Từ Ngôn kiêng kị, cho nên hắn hoàn toàn không tin lời Phùng Nhất Nguyên nói chút nào.
Người chết là hết, còn để ý đến thi cốt sao?
Từ Ngôn dám để nguyên thần tu sĩ Kim Đan hay tu sĩ Nguyên Anh tiến vào tử phủ là vì hắn có Hắc Long tương trợ, không mất bao công sức vẫn có thể ép Nguyên Anh cùng giai như Nguyên Anh của Ngọc Nữ. Thế nhưng gia hỏa bên trong đầu lâu kia là một lão quái vật đã tu luyện qua không biết bao nhiêu năm. Cường giả Hóa Thần thần bí và cường đại thế nào, Nguyên Anh tuyệt không thể sánh được.
Đừng nhìn bộ dáng Phùng Nhất Nguyên hiện tại như thể đang hấp hối, thế nhưng không ai dám chắc lúc mang theo đầu lâu rời khỏi đây, vị Tam trưởng lão Địa Kiếm tông này có thừa cơ nổi lên xâm nhập vào tử phủ Từ Ngôn, tu hú chiếm tổ khách hay không nữa. "
Hắn thầm phòng bị Phùng Nhất Nguyên nhưng ngoài mặt chỉ biểu hiện ra vẻ do dự, cuối cùng đưa mắt nhìn dòng khí xám trắng đang chậm rãi tràn đến đầy kiêng kị, gật đầu nói: "Được! Ta mang theo hài cốt ngươi ra ngoài, chẳng qua còn có một điều kiện."
Từ Ngôn nói xong, chỉ vào đỉnh đầu thi thể Đại trưởng lão nói: "Ta muốn trang sách kiat"
"Tiểu gia hỏa, chớ tham lam. Vật kia trân quý thật nhưng ngươi có lấy cũng vô dụng."
"Nếu Hóa cảnh bị hủy sạch, thứ kia cũng biến mất, chẳng phải lãng phí sao?"
"Nói cũng đúng, vậy được. Coi như nể tình quen biết, lão phu giúp ngươi lấy phần kỳ môn công pháp kia vậy. Có thể tu thành hay không phải coi vận mệnh của ngươi rồi, hắc hắc. Phần công pháp này rất không đơn giản, là pháp môn tu luyện của Thông Thiên Tiên chủ, uy lực kinh thiên!"
Giọng nói yếu ớt của Phùng Nhất Nguyên như có thêm một phần sức lực. Ông ta quát khẽ: "Đặt đầu lâu lão phu ngay cạnh quyển sách, thấy không gian chung quanh quyển sách xuất hiện chấn động phải lập tức ra tay, ta không cam đoan chắc chắn mười phần, có lẽ chừng trên bảy phần cơ hội."
"Đại trưởng lão chết rồi sao?" Từ Ngôn đột nhiên hỏi một câu đầy cổ quái khiến Phùng Nhất Nguyên chợt kinh ngạc.
"Hoành Chí đã vẫn lạc từ lâu, nguyên thần ba trăm năm không về, nhục thể không hủ là vì linh lực ở trong bản thể không tiêu tán. Không như ta và Tiêu Thiên Phục, đấu tới mấy trăm năm, không còn thừa bao nhiêu linh lực, đến nhục thân cũng không bảo vệ được."
"Nguyên thần Đại trưởng lão ở đâu?" Từ Ngôn không nhúc nhích mà hỏi tiếp.
"Đương nhiên là..." Phùng Nhất Nguyên chợt ngưng bặt, nói: "Đương nhiên là thân du thiên ngoại, tìm kiếm cơ mật của thiên địa này. Năm đó ba người chúng ta liên thủ thúc giục Mịch Thiên trận là nhằm tìm kiếm chân tướng giữa thiên địa. Ai ngờ trận này cực hung, lúc thúc giục phải dùng máu ba người làm dẫn, dùng thân làm đỉnh. Đặc biệt là Hoành Chí, Nguyên Thần của ông ta bị trận pháp mang đến thiên ngoại, không cách nào về được."
Giọng điệu của Phùng Nhất Nguyên không chút sợ hãi mà bình tĩnh dị thường, chẳng qua âm thanh càng lúc càng vững vàng, không yếu ớt như trước nữa, tựa như hồi quang phản chiếu.
Ngoài thân Từ Ngôn vẫn trôi nổi đầy phù lục, mặt mày bị che kín của hắn chợt xẹt qua một nụ cười lạnh.
Hắn không cho rằng nguyên thần cường giả Hóa Thần nói tiêu tán là tiêu tán ngay được. Nếu Phùng Nhất Nguyên đã đồng ý giúp mình lấy trang sách kia về, vậy hắn liên hiểu đối phương không có hảo tâm.
"Thiên Ngoại... Có cơ mật gì?" Từ Ngôn vẫn không động, mặc cho khí xám trắng nơi xa càng lúc càng lan tới gần vẫn không chút nóng nảy. Cứ thế, giọng nói bên trong đầu lâu đã bắt đầu lo lắng.
"Thiên Ngoại có phúc địa, ba người chúng ta lập trận cũng nhằm tìm kiếm động thiên chân chính của Tiên gia. Nếu tìm được, chúng ta có thể tiến thêm một bước, đột phá Hóa Thần, trở thành cường giả Độ Kiếp. Được rồi, nhanh đến lấy trang sách đi, khí xám trắng kia là hạch tâm của trận pháp. Một khi bị bao phủ, dù là ta cũng không cản được. Đến lúc đó chúng ta không thoát được đâu."
"Được, vậy làm phiền Phùng tiền bối rồi.' Từ Ngôn nói xong bèn nhấc Long Thiệt cung lên, chân vẫn không nhúc nhích, hỏi tiếp: "Bảo cung sao lại không có mũi tên, mũi tên đâu?"
"Long Thiệt cung phối với Thiên Thạch tiễn, muốn kéo cung này cần lực lượng ba vạn cân trở lên. Không phải cường giả Hóa Thần không thể kéo mở được. Thiên Thạch tiễn của lão phu đã dùng hết từ lâu, đợi khi tu vi ngươi cao thâm, có thể tìm xương cốt Yêu tộc Hóa Vũ luyện chế thành mũi tên. Được rồi, nhanh động thủ đi, nếu không sẽ không đi kịp mất."
Biết Thiên Thạch tiễn phải do xương cốt Hóa Vũ tế luyện mới thành, Từ Ngôn khẽ gật đầu, cất Long Thiệt cung vào rồi tế trường đao Hổ Cốt ra. Lưỡi đao chấn động bổ lên tường, hất văng đầu lâu của Phùng Nhất Nguyên ra ngoài. Lưỡi đao cuốn lên, Từ Ngôn đưa mặt đao đỡ lấy đầu lâu tàn phá, cẩn thận tránh xa khí xám trắng, đi tới gần thi thể của Đại trưởng lão Hoành Chí.
Hắn thò trường đao ra, trầm giọng nói: "Phùng tiền bối, động thủ đi."
"Tiểu gia hỏa ngươi phải cẩn thận đến vậy sao? Sợi nguyên thần này của lão phu đã yếu đến nỗi không còn ở trình độ Nguyên Anh nữa, sắp phải tiêu tán đi rồi, còn đề phòng kẻ sắp chết như ta đến thế này à?"
Vừa nói, đầu lâu chậm rãi bay lên, hốc mắt lóe lên ánh sáng xanh lục. Một lực lượng kì dị từ trên trán đầu lâu lao ra.
Lực lượng này lập tức chấn động không khí chung quanh thành từng gợn sóng, như thể biến thành một sợi tơ lửa xâm nhập vào mặt nước thẳng hướng tới trang sách, thế nhưng lúc đến gần trang sách lại bị một lực lượng nào đó ngăn cản lại.
Thấy đầu lâu phát ra lực lượng chống lại được lực lượng trên trang sách, ánh mắt Từ Ngôn trầm xuống.
Lúc trước hắn mới chỉ hoài nghi Phùng Nhất Nguyên, bây giờ thấy đối phương ra sức như thế đã chắc chắn được Tam trưởng lão này quả thật không có hảo tâm gì rồi.
Gia hỏa càng tỏ ra tận tâm tận lực, trong lòng càng mang ý đồ xấu. Có lẽ Phùng Nhất Nguyên quả thật muốn Từ Ngôn mang tin tức ra ngoài, một lòng muốn hủy diệt hóa cảnh kia. Nguyên do chính, hẳn là vì hạt Xích Hỏa châu nhìn như vỡ vụn đang trốn trong Tam Tài điện mới phải.
Thừa dịp nguyên thần Phùng Nhất Nguyên hao phí lực lượng phá giải trang sách, Từ Ngôn ở phía sau lên tiếng: "Xích Hỏa châu, không vỡ nát phải không?"
Lúc hỏi câu này, Từ Ngôn không nhìn trang sách mà nhìn nhìn chằm chằm vào đầu lâu. Hắn phát hiện lúc đối phương nghe tới ba từ Xích Hỏa châu, rõ ràng chợt chấn động một cái.
"Xem ra Nhị trưởng lão cũng chưa chết. Ông ta trốn ở đâu? Có nên diệt trừ Nhị trưởng lão trước hay không?" Từ Ngôn nói tiếp.
"Không có bản thể, lão không thoát khỏi hóa cảnh này được, chỉ có thể trốn ở Lưỡng Nghi viên này. Yên tâm, chỉ cần hủy diệt hóa cảnh, Lưỡng Nghi viên sụp đổ, lão chết chắc không nghỉ ngờ gì."
Tiếng đầu lâu trâm thấp truyền đến, khí tức lao ra khỏi trán đầu lâu ngày càng nhiều, trang sách bắt đầu xoay tròn, cạnh góc sách đã dần bị rạn nứt như thể bị lột một lớp da ra.
Trong lúc lớp ngoài của trang sách héo rũ biến thành một cuốn sách cổ xưa thì một luồng gió lốc từ trong trang sách đột nhiên bùng lên cuốn lấy toàn bộ đỉnh lớn, cuốn cả đầu lâu Phùng Nhất Nguyên và Từ Ngôn vào bên trong.