Chương 1101: Điều này là không công bằng
Chương 1101: Điều này là không công bằngChương 1101: Điều này là không công bằng
Một câu không phải là thứ gì, Trần Thủ nghe được, mặt như tro tàn.
Tình cảnh tương tự, mơ hồ hiện lên trước mắt Trần Thủ, hai năm trước, hình như hắn cũng chỉ vào mũi Tiền Danh, vu khống cho Tiền Danh làm hủy một khối linh quáng.
Nhân quả tuần hoàn, Trần Thủ cảm giác được báo ứng tới.
Nhưng hắn ta không cam tâm!
Dựa vào cái gì mình vu khống một khối linh quáng, nói nhiều hơn trăm cân mà thôi, lại gặp hơn chín vạn cân báo ứng, cái này căn bản không công bằng...
- Không còn gì để nói, niệm ngươi coi như thành thật, chấp nhận tội ác của mình, ta thay ngươi cầu tình, để vạn trưởng lão miễn cho ngươi khỏi chết là được.
Từ Ngôn rộng lượng khoát tay, nói:
- Tội chết có thể tha thứ, tội sống khó tránh khỏi, chín vạn bảy ngàn cân linh quáng, ngươi chậm rãi bồi thường đi.
Căn bản không cần người khác kết tội, Trân Thủ bị định tội hủy hoại tài vật của tông môn.
Hơn chín vạn cân thượng phẩm linh quáng, ít nhất có thể tinh luyện ba ngàn linh thạch thượng phẩm, mà ba ngàn linh thạch thượng phẩm tương đương với ba mươi vạn linh thạch hạ phẩm, Trần Thủ vừa nghe nhất thời nóng nảy công tâm, hai mắt trợn trắng, ngất đi.
Hắn hãm hại Tiền Danh mười khối linh thạch thượng phẩm, mình lại bị hố ba ngàn khối linh thạch thượng phẩm, cũng đủ để hắn Trần Thủ hắn bận rộn nửa đời.
Kết án của Từ Ngôn, có thể nói thần tốc, tuy rằng Vạn Bằng căn bản cũng không tin, nhưng cũng không dám phản bác cái gì, đành phải cười khổ ở một bên chờ.
Trưởng lão Nguyên Anh không tin, đệ tử linh quáng xung quanh có người tin, nhất là Tiền Danh, lúc này nước mắt tung hoành, chỉ vào Trần Thủ run rẩy nói: - Thì ra ngươi mới là kẻ trộm lớn nhất! Ngươi cũng có ngày hôm nay, thực sự là trời xanh mở mắt! Tiền danh ta oan uổng.
Tiền Danh oan uổng không oan uổng, Từ Ngôn cũng mặc kệ, nói vậy Trần Thủ sau này không có tâm tư cũng không có thời gian tìm kiếm Tiền Danh gây phiền toái rồi.
Sau khi chặt đứt vụ án, trong ánh mắt sùng bái của đệ tử linh quáng xung quanh, Từ Ngôn vừa định rời khỏi quáng động, Trần Thủ bỗng nhiên tỉnh lại, nhảy dựng lên hét lớn:
- Ta không trộm linh quáng! Ta bị oan! Vạn trưởng lão cứu ta, ta oan uổng.
Trần Thủ không dám nhìn Từ Ngôn nhiều, người ta rõ ràng là để cho hắn cõng nồi, vì thế khẩn cầu Vạn Bằng.
- Trưởng lão minh giám! Linh quáng bị mất tổng cộng mười bảy xe, ta cho dù không cẩn thận, cũng không có khả năng đánh nát hơn chín vạn cân linh quáng, hơn nữa linh quáng cho dù vỡ cũng nên có dấu vết, mảnh vụn chín vạn cân linh quáng nhất định chất đống như núi, nếu như tìm không thấy mảnh vụn linh quáng, chính là có người oan uổng ta! Mong Vạn trưởng lão tiếp tục xem xét, nhất định có người trộm linh quáng!
Trần Thủ nói xong lục lọi túi đựng đồ trên người mình, đưa cho Vạn Bằng, hai mắt đỏ bừng chờ đợi trưởng lão linh quáng phán quyết.
Vạn Bằng không nhận túi đựng đồ của Trần Thủ, hắn không cần nhìn cũng biết mười bảy xe linh quáng ở đâu, nhất định ở trên người Từ Ngôn, nhưng lại không dám ngăn cản vị tiểu sư thúc thân phận cao đến dọa người kia.
Khi Vạn Bằng mặt mày ủ rũ, Từ Ngôn bỗng nhiên nở nụ cười, nói:
- Như thế nào, ta tận mắt nhìn thấy ngươi đều không nhận tội? Vậy được rồi, túi đựng đồ của ta cũng ở đây, để cho Vạn trưởng lão kiểm tra một phen là được rồi, đỡ phải ngươi cho rằng là ta trộm đi linh quáng.
Nói xong Từ Ngôn đưa túi đựng ra, ném cho Vạn Bằng, chín vạn cân linh quáng đều ở trong Thiên Cơ phủ, túi đựng đồ mang theo bên người cũng không có thượng phẩm linh quáng. Vạn Bằng biết rõ trên người Từ Ngôn nhất định còn có bảo vật trữ vật, còn không dám vạch trần, đành phải giả bộ nhìn túi đựng đồ, lại cung kính đưa về, tuyên bố trong túi đựng đồ của tiểu sư thúc tuyệt không có linh quáng.
- Ngươi nhìn, ta trong sạch, như vậy, ngươi chỉ có thể nhận tội, chín vạn bảy ngàn cân thượng phẩm linh quáng, nhớ trả nợ sớm một chút.
Từ Ngôn thu hồi túi đựng đồ, nhìn về phía Vạn Bằng, ung dung nói:
- Đại trưởng lão phân phó, tông môn cử hành Đấu Vân thí luyện, đang lo không tìm được người, hôm nay ngược lại nhìn trúng một vị, cứ để cho Trần Thủ minh ngoan bất linh này làm lôi chủ cảnh giới Kim Đan là được rồi.
- Tiểu sư thúc, Đấu Vân thí luyện năm nay sẽ bắt đầu sao?
Vạn Bằng lộ vẻ mặt đau khổ hỏi:
- Quy tắc cụ thể là cái gì, lôi chủ, lại là ý gì đây?
- Sư tôn phân phó đại sự, tự nhiên năm nay sẽ bắt đầu, về phần lôi chủ, chính là đối tượng bị người khiêu chiến, các loại quy tắc, ta còn chưa nghĩ kỹ, chờ suy nghĩ rồi lại nói, được rồi, ta còn có việc, không cùng ngươi tán gẫu.
Dứt lời Từ Ngôn cõng hai tay lên đầu, nghênh ngang rời đi.
- Vạn trưởng lão! Ta oan uổng, mười bảy xe linh quáng đó là hắn...
Trần Thủ còn chưa dứt lời đã bị một cỗ linh lực bịt miệng lại.
- Câm miệng đi, đắc tội với hắn, ngươi có quả tốt để ăn sao.
Vạn Bằng truyền âm quát mắng, nhìn Từ Ngôn đi xa, vị trưởng lão linh quáng này dở khóc dở cười.
Mười bảy xe linh quáng mà thôi, đối với Kim Đan mà nói, là con số thiên văn, đối với cường giả Nguyên Anh thật ra không tính quá nhiều, nhất là trưởng lão Nguyên Anh tọa trấn linh quáng, há có thể ít chất béo.
Lắc đầu, Vạn Bằng quyết định bẩm báo chuyện lần này cho tông chủ, hắn cũng không muốn cõng một cái nồi đen, tuy rằng lấy ra mấy chục vạn linh thạch không khó, nhưng Từ Ngôn kia cũng không phải tiểu sư thúc một mình Vạn Bằng hắn. Ngay cả tông chủ cũng phải xưng hô sư thúc, tiểu sư thúc cạo linh quáng, tự nhiên phải tính ở trên đầu tông môn mới đúng.
Rời khỏi khu vực linh quáng, tâm tình của Từ Ngôn rất tốt.
Đi một vòng mà thôi, mười vạn cân linh quáng đến tay, có thể tìm được một nơi tốt để kiếm tiền, về sau phải thường xuyên đến linh quáng một chút.
- Đáng tiếc linh quáng không phải linh thạch, còn phải tinh luyện, Tiền Danh quá uất ức, loại vướng víu mang theo dư thừa này, trong Địa Kiếm tông, quá ít...
Từ Ngôn ởđi linh quáng một chuyến, vốn định thu nạp mấy thủ hạ, hắn nhìn ra được các đỉnh núi của Địa Kiếm tông phần lớn đều do Nguyên Anh cầm đầu, những tu sĩ Kim Đan dưới tay Nguyên Anh này đã bị thu nạp nhiều năm, nhất định sẽ có người muốn đầu nhập minh chủ khác, đáng tiếc Từ Ngôn không tin được.
- Vương Chiêu được Hồng Tâm Vũ coi trọng, nói không chừng phải khổ luyện một phen tu vi chuẩn bị đột phá Kim Đan, Phí Tài hết ăn lại nằm, ít nhất tin được.
Dự định bồi dưỡng Phí Tài thành người của mình ở trong tông môn, chỉ là không biết Phí Tài có lá gan hay không.
Nhớ tới hai thủ lĩnh Vân Hạ Phong chết trong Hóa Cảnh, Từ Ngôn có chút đáng tiếc, Phó Ngọc cùng Trình Vũ Đức ngược lại là người không tệ, bất quá đã chết, ngay cả cặn bã cũng không còn.
Một lần đi linh quáng, Từ Ngôn vô duyên vô duyên được gân mười vạn cân thượng phẩm linh quáng, thu hoạch như thế, có thể nói kinh người, mà rất dễ dàng, đơn giản đến mức chỉ cần đưa linh quáng vào trong túi là được, lúc này trời đã dần tối, màn đêm buông xuống, Từ Ngôn tâm tình tốt, dừng pháp bảo phi hành lại ở một chỗ trên chín ngọn núi cao.
Cửu Phong động, lấy chín ngọn núi cao chót vót xúm lại thành vòng tròn mà được đặt tên, nơi này là nơi tu luyện tốt nhất của đệ tử Trúc Cơ, cũng là nơi ở thiên lao của Địa Kiếm Tông.
Trong cửu phong, tồn tại một quảng trường khổng lồ lát gạch đá, nhìn như là nơi luận bàn, nhưng đệ tử Trúc Cơ của Cửu Phong động chưa từng có ai dám luận bàn tỷ thí trên quảng trường này, bởi vì quảng trường này trên thực tế là mái vòm của thiên lao, phàm là tu sĩ bị áp giải vào thiên lao, cơ hô không có một người nào có thể sống sót đi ra.
Thiên lao của tông môn, giam giữ trọng phạm, cũng là nơi hành hình. Rơi xuống rìa quảng trường, Từ Ngôn mỉm cười bước vào lối ra duy nhất, nói vậy Lương Triết phản nghịch đã bị bắt quy án, vị tiểu sư thúc Từ Ngôn là hắn này phải tự mình thẩm vấn.