Chương 1103: Không Phân Biệt
Chương 1103: Không Phân BiệtChương 1103: Không Phân Biệt
Nhìn chằm chằm một chưởng in trong ngực, Lương Triết không cảm giác được chút thống khổ nào.
Hắn thậm chí còn sinh ra cảm giác bị phàm nhân đánh một chưởng, nhưng sau một khắc, một loại tư vị khó hiểu theo chưởng phong quỷ dị xuyên qua, truyền vào tâm thần Lương Triết.
Đó là một cỗ cuồng phong ẩn chứa ác ý vạn cổ, một đôi ánh mắt tràn ngập hận ý vô tận, một câu chửi rủa tru tâm, một trận mưa lớn ban đêm lạnh lẽo bất ngờ mà đến.
Lương Triết giống như trở thành một phàm phu tục tử, hắn không phát hiện được tu vi của mình, chỉ có thể cảm nhận được cảm thụ làm cho người ta sợ hãi, hắn trở về thời niên thiếu thậm chí thời thơ ấu, trở thành một hài đồng lẻ loi, trốn ở góc tường, phòng rách nát ngay cả nóc nhà cũng không có, mưa lạnh rơi xuống, biến thành tâng tầng lớp băng giá.
Trên vách tường hiện ra từng người đầu, có già có trẻ, có người đang chửi rủa, có người đang khóc rống, Lương Triết thậm chí nhìn thấy người thân của mình, ở trước mắt hăn vỡ vụn thành từng mảnh mưa máu.
Rốt cục, Lương Triết phẫn nộ mà tuyệt vọng vọt ra từ trong ảo giác. Hắn gâm gừ chộp về phía địch nhân, hắn nhớ tới mình bị hãm hại, càng nhận ra thanh niên trước mặt chính là người khởi xướng, hắn muốn giết đối phương, nếu không mình sẽ bị hại chết trong lao ngục không người.
Địch nhân đang mỉm cười, thật thà như một người ở làng núi, Lương Triết hận không thể bóp chết đối phương, hắn liều mạng thò hai tay ra, khoảng cách từ cừu địch càng ngày càng gần.
Rất nhanh, Lương Triết nghe được tiếng gào thét như lệ quỷ, đến từ phía sau anh, khi hứn quay đầu lại nhìn lại, không nhìn thấy âm hồn quỷ thể, ngược lại nhìn thấy mình.
Hắn nhìn thấy bộ dáng dữ tợn của mình, nhìn thấy mình bị trói buộc, giống như ngay cả hô hấp cũng không còn tồn tại.
- Đó không phải là ta, không phải ta...
Lương Triết không thể tin được cảnh tượng mình nhìn thấy, hắn cư nhiên nhìn thấy thi thể mình.
- Ta không phải một kẻ phản bội!!
Tập hợp khí lực cuối cùng, Lương Triết nhào về phía địch nhân, sau khi bị gió đen cuốn lên bao phủ, cắn nuốt, thần hồn cuối cùng của hắn từ đó tan thành mây khói.
- Dẫn động ý niệm tội ác trong lòng, ác ý như gió, kỳ công như thế, quả nhiên bất phàm...
Lấy một chưởng Ác Như Phong, ngay cả thần hồn Lương Triết cũng bị phá hủy hết, Từ Ngôn hài lòng gật đầu.
Cửa ọp ẹp mở ra, tiểu sư thúc xuất hiện trước mặt tông chủ, thần sắc rất là trầm thấp bi thống, đầu tiên thở dài, nói:
- Sợ tội tự sát, ngược lại là một hảo hán, đồng đảng còn lại, các ngươi thẩm vấn đi.
- Tự sát?
- Sợ tội?
Giả Phan Kỳ và Mã Xảo Phong không nói hai câu, Từ Ngôn đi ra, trước sau ngay cả thời gian một chén trà cũng không có, sao lại sợ tội tự sát.
Trong lòng hai vị Nguyên Anh biết rõ, trong ánh mắt đối phương đều nhìn ra một cỗ bất đắc dĩ.
- Nếu Lương Triết đã tự sát, những người liên quan còn lại, chấp pháp điện ta phụ trách thẩm vấn là được.
Mã Xảo Phong không còn cách nào khác, ôm lấy phần rối rắm này.
- Tiểu sư thúc, đại trưởng lão sẽ ở lại tông môn bao lâu.
Giả Phan Kỳ cùng Từ Ngôn đi ra ngoài thiên lao, trên đường bất động thanh sắc hỏi thăm, Mã Xảo Phong đứng ở một bên lắng tai nghe. - Sư tôn đang bế quan, có lẽ phải bế quan thật lâu, các ngươi không nhìn ra, thật ra sư tôn bị thương không nhẹ, ngay cả ta cũng không dám hỏi nhiều.
- Không sao chứ?
- Hẳn là không có gì đáng ngại, khí sắc sư tôn không tệ.
- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, đại trưởng lão chính là cường giả Hóa Thần, nhất định có thể chuyển nguy thành an.
Cùng tông chủ đàm luận vài câu, ba người đi tới cửa thiên lao.
Từ Ngôn dừng bước, không vội vàng rời khỏi Thiên Lao, mà nhìn về phía Mã Xảo Phong, nói:
- Mã trưởng lão tu luyện nhiều năm ở tông môn, hẳn là có không ít linh thạch đi.
- Đích xác có chút tích góp.
Mã Xảo Phong không rõ nguyên nhân, nhất thời không hiểu dụng ý của Từ Ngôn, không biết vì sao đối phương lại hỏi nàng có linh thạch hay không.
- Ta có chút thượng phẩm linh quáng, muốn tìm người đổi chút linh thạch, chỗ xa ta cũng không muốn đi, tiện nghi một chút đổi cho Mã trưởng lão là được rồi.
Từ Ngôn dứt lời ném ra một cái túi đựng đồ, nói:
- Mười vạn cân thượng phẩm linh quáng, tính là ngươi năm ngàn linh thạch thượng phẩm đi, ta là trưởng bối, chịu chút thiệt thòi liền chịu chút thiệt thòi.
Túi đựng đồ bay tới trước mặt, Mã Xảo Phong nhận cũng không được, không nhận cũng không được, Cổ Phan Kỳ nhìn mà mí mắt nhảy dựng lên, không dấu vết dịch sang bên cạnh một bước.
Đó không phải là túi đựng đồ, mà là một khoản nợ thối.
Mười vạn cân linh quáng thượng phẩm, đại khái tương đương với ba ngàn khối linh thạch thượng phẩm, cũng chính là ba mươi vạn linh thạch hạ phẩm, Từ Ngôn nói nhẹ nhàng, há mồm muốn đổi năm ngàn linh thạch thượng phẩm, đây là cứng rắn muốn cướp đi hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm từ trong tay Mã Xảo Phong. Không cho phép Mã Xảo Phong suy nghĩ nhiều, túi đựng đồ đã đến, tuy rằng vạn lần không cam lòng, vị trưởng lão chấp pháp điện này vẫn kiên trì tiếp nhận.
- Tiểu sư thúc, mười vạn cân thượng phẩm linh quáng, đại khái có thể đổi được những thứ này...
Mã Xảo Phong không nói rõ, thò ra ba ngón tay, ý bảo có thể đổi được ba ngàn khối linh thạch thượng phẩm.
- Chẳng lẽ gần đây linh quáng giảm giá? Bốn ngàn linh thạch thượng phẩm liền bốn ngàn đi, lấy linh thạch đến, ta còn có việc, không có thời gian ở chỗ này trì hoãn.
Từ Ngôn hiện ra thần thái không kiên nhẫn, bộ dáng ta chịu thiệt thòi lớn.
Mã Xảo Phong ngây ngẩn cả người, nhìn ngón tay mình, trong lòng tự nhủ không sai nha, đây là ba mà, sao lại nhìn thành bốn?
- Thượng phẩm linh quáng của tiểu sư thúc tất nhiên là phẩm chất tinh thuần, tuyệt không phải linh quáng tầm thường có thể so sánh.
Cổ Phan Kỳ ở một bên ha hả cười, nếu bị lừa chính là Mã Xảo Phong, tông chủ là hắn cũng thoải mái không thôi.
- Không biết linh quáng của tiểu sư thúc, đến từ nơi nào?
Mã Xảo Phong cắn răng điểm ra bốn ngàn khối linh thạch thượng phẩm, tới thiên lao một chuyến mà thôi, đột nhiên mất một ngàn linh thạch thượng phẩm.
- Sư tôn ban cho, như thế nào, có vấn đề sao, hẳn là linh quáng thượng phẩm đi, nếu như không phải ta tìm sư tôn đổi lại, đường đường là cường giả Hóa Thần, không thể ngay cả đồ đệ cũng lừa gạt chứ.
- Không thành vấn đề không thành vấn đềI
Mã Xảo Phong vừa nghe vội vàng xua tay giải thích:
- Thượng phẩm linh quáng không sai, phẩm chất cực tốt, đây là bốn ngàn linh thạch thượng phẩm, tiểu sư thúc cất kỹ.
- Chấm dứt thẩm vấn phản đồ, linh thạch giao dịch xong, ta cũng nên trở về, cáo từ hai vị, lưu bước đi. Từ Ngôn hiện ra nụ cười thật thà, gật đầu rồi phi thân lên, khống chế bức tranh bay ra khỏi phạm vi Cửu Phong động, không có trở về Đằng Vân Sơn, đi thẳng tới Dịch Bảo Các.
Kiếm không được bốn mươi vạn linh thạch, lần này có tiền mua linh thảo.
Mắt thấy Từ Ngôn bay đi xa, Mã Xảo Phong lắc đầu thở dài, Cổ Phan Kỳ liên tục cười khổ, đối với sự ngang ngược của vị tiểu sư thúc này, hai người xem như lĩnh giáo một phen.
Lưu quang ngoài thiên lao chợt lóe, một thân ảnh từ giữa không trung mà đến, trong nháy mắt rơi xuống đất, chính là trưởng lão linh quáng Vạn Bằng.
- Tông chủ, trong quáng động số 1 mất đi mười bảy xe linh quáng, tổng cộng chín vạn bảy ngàn cân, hẳn là bị tiểu sư thúc lấy đi.
Vạn Bằng thật ra đã sớm tới, biết được tông chủ cùng tiểu sư thúc ở thiên lao, hắn cố ý chờ ở bên ngoài, chờ Từ Ngôn đi rồi mới hiện thân ra.
- Đều ở đây, đổi lại thành bốn ngàn linh thạch thượng phẩm của ta.
Mã Xảo Phong mặt mày ủ rũ lấy ra túi đựng đồ, linh quáng bên trong vừa lúc chín vạn bảy ngàn cân.
- Tông chủ, tiểu sư thúc tuổi trẻ khinh cuồng, nếu như luôn hồ nháo như thế, sợ là không ổn.
- Đúng vậy tông chủ, trưởng lão Nguyên Anh chúng ta chịu chút thiệt thòi cũng không sao cả, nếu chọc cho đệ tử tông môn thiên nộ nhân oán, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Sắc mặt Mã Xảo Phong cùng Vạn Bằng càng thêm đắng chắt, hai người bọn họ đều nạn nhân.
- Các ngươi đều nói tiểu sư thúc tuổi trẻ khinh cuồng, theo ta thấy đây không phải là chuyện xấu.
Cổ Phan Kỳ cười cao thâm, nói:
- Người trẻ tuổi nên như thế, góc cạnh rõ ràng, nếu là hạng người bình thản không có gì lạ, há có thể được đại trưởng lão coi trọng, phải biết rằng đệ tử quan môn của các đời cường giả đều là người có thiên phú nhất, có cơ hội vượt qua sư tôn nhất.