Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1105 - Chương 1105: Tiểu Sư Thúc Đang Giải Nhiệt

Chương 1105: Tiểu Sư Thúc Đang Giải Nhiệt Chương 1105: Tiểu Sư Thúc Đang Giải NhiệtChương 1105: Tiểu Sư Thúc Đang Giải Nhiệt

Động tĩnh mây mù thành băng, dẫn ra hai vị thiên kiêu của Địa Kiếm Tông.

Triệu Như Phong mấy ngày nay thủy chung không nhìn thấy Phong Thải Hoa, hôm nay thật vất vả mới nhìn thấy đối phương xuất hiện, tính toán quan tâm một phen, bất quá vừa nhìn thấy Từ Ngôn bị phong trong băng lạnh, Triệu Như Phong trong lòng khẽ động.

Hắn là một trong thiên kiêu của Địa Kiếm tông, thiên phú kinh người, cùng Phong Thải Hoa có thể nói là một đôi thiên địa thiết lập, về phần Lam Ngọc Thư đầu gỗ kia, Triệu Như Phong căn bản không để ý.

Nhưng tiểu sư thúc trong băng, không chỉ làm cho Triệu Như Phong khinh thường, còn mơ hồ sinh ra một loại ảo não.

Bởi vì Từ Ngôn ngay cả Nguyên Anh cũng chưa tới, càng không dính dáng gì tới thiên kiêu Nguyên Anh, đại trưởng lão dựa vào cái gì thu một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ làm đệ tử quan môn, nếu như thu một trong tam đại thiên kiêu, Địa Kiếm Tông có cơ hội tái xuất một vị cường giả Hóa Thần.

Ghen tị luôn luôn là một khiếm khuyết lớn cho các thiên tài.

Triệu Như Phong có lòng ghen tị rất nặng, nhìn thấy Từ Ngôn bị niêm phong trong khối băng, hắn cảm thấy rất hả giận, nhịn cười nhạo, giả bộ vừa nhìn thấy Từ Ngôn nói:

- Đây không phải tiểu sư thúc sao! Làm thế nào để bị đóng băng trong băng? Mau cứu tiểu sư thúc ra, hắn chỉ có tu vi Kim Đan, đừng bị đông chết.

- Tiểu sư thúc đang giải nhiệt.

Phong Thải Hoa vốn định cởi bỏ pháp thuật, nàng cũng sợ thật sự đông chết Từ Ngôn, nếu như vị tiểu sư thúc này có ba dài hai ngắn, đại trưởng lão tất nhiên sẽ bị chọc giận.

- Ở trong khối băng tránh nóng, tiểu sư thúc thật có nhã hứng! Vãn bối bất tài, không tinh thông lắm pháp thuật băng tuyết, chỉ biết một bộ Đạp Tuyết Kiếm Thức, thi triển có tác dụng băng hàn, càng giúp tiểu sư thúc giải nhiệt hơn. Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Triệu Như Phong lạnh lùng, đưa tay ra, một thanh trường kiếm từ hư không hiện ra, lúc cầm kiếm, khí thế cả người Triệu Như Phong thay đổi, giống như nhân kiếm hợp nhất.

Nhìn thấy đối phương lấy ra pháp bảo, sắc mặt Từ Ngôn trâm xuống, không đợi hắn lao ra khối băng, từng đạo kiếm khí mang theo hàn ý vô tận bị Triệu Như Phong thúc dục mà ra, băng cứng phong bế Từ Ngôn trở nên càng thêm ngưng đọng, dưới kiếm khí tung hoành từ trong suốt trở nên mơ hồ, cuối cùng trở nên tựa như sắt thép.

Pháp thuật băng phong cộng thêm Đạp Tuyết Kiếm Thức, mây mù từ băng khối biến thành băng cứng có thể so sánh với sắt thép, nhiệt độ lạnh thấu xương như thế, ngay cả tu vi Nguyên Anh sơ kỳ cũng chịu không nổi, huống chỉ một tu sĩ Kim Đan.

Cảnh giới của Từ Ngôn ở bên ngoài xem ra chỉ có Kim Đan sơ kỳ, hắn hôm nay cũng chỉ có thể vận dụng linh lực Kim Đan sơ kỳ.

Triệu Như Phong thi triển kiếm thức quá nhanh, trong chớp mắt dùng kiếm khí gia cố khối băng, Lam Ngọc Thư ở một bên thủy chung không nói một lời, thờ ơ lạnh nhạt, Phong Thải Hoa lúc này lại có chút không thích.

- Tiểu sư thúc chỉ có tu vi Kim Đan, không chịu nổi băng phong lạnh lẽo như thế, Triệu sư huynh, ngươi muốn đông chết hắn sao.

Phong Thải Hoa hơi nhíu mày, thấp giọng nói.

- Ta cũng không tin đại trưởng lão không giao cho tiểu sư thúc thủ đoạn bảo mệnh, đóng băng như thế ngay cả Nguyên Anh tầm thường cũng giết không xong, làm sao có thể đả thương được tiểu sư thúc chứ.

Triệu Như Phong nói phong khinh vân đạm, chẳng qua khóe miệng ý cười tràn ngập khinh thường.

- Nói như thế nào, hắn cũng là tu vi Kim Đan, sợ là khiêng không được bao lâu.

Lông mày thanh tú của Phong Thải Hoa nhíu càng sâu, nếu thật sự đóng băng chết Từ Ngôn, nàng và Triệu Như Phong ai cũng không thoát khỏi liên quan.

- Đông không chết, hắn sắp đi ra rồi. Lam Ngọc Thư ở một bên sớm đã tản ra linh thức, bắt được thân ảnh Từ Ngôn trong khối băng, hắn hơi kinh ngạc, thuận miệng nói một câu.

Này!

Ôi! !

Lam Ngọc Thư vừa dứt lời, một loại rung động như đục băng xuất hiện, khối băng khổng lồ lắc lư.

Nhìn thấy khối băng khác thường, Phong Thải Hoa cùng Triệu Như Phong đồng thời thúc dục linh thức, xuyên thấu qua khối băng cảm giác được tình cảnh của Từ Ngôn.

Trong băng cứng, Từ Ngôn đang cầm Giao Nha đao, không chút để ý chém khối băng, theo trường đao oanh kích, băng cứng đang chậm rãi nứt ra, cuối cùng trường đao cắt ra khối băng, chấn động mạnh, chia băng cứng làm hai.

Lấy bản thể mạnh mẽ của Từ Ngôn, loại trình độ này rét lạnh cũng không trí mạng, nhưng nếu đổi thành Kim Đan khác, không bị đông chết cũng bị thương nặng.

Lúc trước Phong Thải Hoa thi triển pháp thuật thời điểm có chút chừng mực, về sau kiếm khí Triệu Như Phong quả thực là giết người mà đến.

- Đạp Tuyết Kiếm Thức, ai dạy ngươi.

Từ Ngôn rơi xuống mảnh băng vụn trên người.

- Tuyệt học Uẩn Kiếm Điện, dựa vào thiên tư mới có thể tu thành, người ngu ngốc, cũng đừng nghĩ học nữa.

Triệu Như Phong khom người, nhìn như ôn văn hữu lễ, nhưng trong lời nói lại có gai nhọn.

- Uẩn Kiếm Điện các ngươi có đao pháp hay không?

Từ Ngôn nói một câu này không giải thích được.

- Có, nếu tiểu sư thúc có hứng thú, có thể đi tới Uẩn Kiếm Điện xem, bất quá đao pháp kiếm quyết cao thâm, chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mới có thể tập luyện, với tu vi tiểu sư thúc bây giờ, đi cũng là đi không công. - Hỏi một chút mà thôi, không có hứng thú.

Từ Ngôn lắc đầu, chuyển hướng Lam Ngọc Thư, nói:

- Lam trưởng lão gân đây không ra cửa chứ?

Lam Ngọc Thư ngẩn ra, không rõ vì sao đối phương hỏi như vậy, trâm ngâm một lát, gật đầu nói:

- Không ra cửa.

- Vừa rồi qua một thời gian sẽ cử hành Đấu Vân thí luyện, mời Lam trưởng lão cùng Triệu trưởng lão đảm nhiệm lãnh đội của song phương thí luyện, đợi đến khi môn nhân đệ tử song phương phân ra cao thấp, còn phải phiền toái hai vị ở trước mặt môn nhân đệ tử đến luận bàn một hồi, để cho môn nhân của Kiếm Tông ta xem cái gì gọi là cường giả chân chính giao thủ.

Từ Ngôn nói đơn giản, hai người nghe vào tai cũng không đơn giản.

Tam Đại Thiên Kiêu trong tương lai gần sẽ không dễ dàng giao thủ, nếu thật sự đả thương ai, Thiên Anh Bảng mười năm một lần lại càng không có cơ hội xông lên top 10.

- Tiểu sư thúc, Thiên Anh bảng sắp tới, tam đại Thiên Kiêu chúng ta không nên giao thủ là tốt, bảo tôn thực lực mới là thượng sách.

Sắc mặt Triệu Như Phong trầm xuống, ánh mắt lại càng không tốt.

- Tông môn thí luyện, trúc quỹ đan túc, không cần Nguyên Anh lên đài, càng không cần Nguyên Anh hậu kỳ đi lên đài luận bàn.

Tiếng Lam Ngọc Thư có chút trầm thấp, không thể nghi ngờ nói.

- Cũng bởi vì Thiên Anh Bảng sắp tới.

Từ Ngôn thở dài, hận sắt không thành thép nói:

- Các ngươi mới phải luận bàn nhiều hơn, thứ hạng trên Thiên Anh bảng là đánh ra, không phải nuôi ra, càng không phải đóng cửa ra, không trải qua ác chiến nhiều năm, thời khắc tuyệt hiểm, làm sao có thể trở thành chí cường đứng đầu thiên hại Một lời này nói rất có lực, Từ Ngôn coi tu tiên giới là võ lâm, ngươi không quanh năm giao thủ, cũng không sánh bằng người khác.

Võ lâm cùng tu tiên dù sao cũng là hai khái niệm, các tu sĩ có bế quan trăm năm sau có thể hót một tiếng làm kinh người, thậm chí có người trăm năm mài đao, một đao có thể khai thiên tích địa.

Từ Ngôn đang cưững từ đoạt lý, ai bảo vừa rồi Triệu Như Phong nhân cơ hội ra tay đen.

- Cứ nói như vậy, hai người các ngươi chuẩn bị đi, nếu sư tôn để cho ta quy định Đấu Vân thí luyện, trận tông môn thịnh sự này sẽ do ta quyết định.

Từ Ngôn không kiên nhẫn khoát tay áo, giống như ruồi ầm chặn lại Triệu Như Phong cùng Lam Ngọc Thư, tiếp theo nhìn về phía Phong Thải Hoa, nói:

- Phong trưởng lão, mây mù thành băng rất huyền ảo, một chiêu này nói vậy sớm đã thuần thục, như vậy, phần thưởng cao nhất của đấu vân thí luyện sẽ làm phiền Phong trưởng lão.

Nói xong Từ Ngôn xoay người rời đi, nâng pháp bảo bay lên đỉnh núi.

Triệu Như Phong cùng Lam Ngọc Thư được chỉ định luận bàn một hồi, Đấu Vân thí luyện là đại đại sự đại trưởng lão phân phó xuống, hai người không có biện pháp đành phải thầm nghẹn ám khí.

Thế nhưng Phong Thải Hoa hồ đồ, nàng nghĩ không ra vì sao phần thưởng cao nhất của Đấu Vân thí luyện không phải là tông môn xuất, mà là nàng đưa ra.

Nhìn Từ Ngôn bay lên đỉnh núi, Phong Thải Hoa nhíu mày hô:

- Phần thưởng cao nhất của Đấu Vân Thí Luyện là gì?

- Tự nhiên là băng điêu của Phong trưởng lão, muốn điêu khắc ba tòa, càng sống động như thật càng tốt, tốt nhất là chân thực giống như bộ huyễn thủy phân thân kia, nói vậy phần thưởng này vừa ra, đệ tử môn nhân nhất định sẽ toàn lực ứng phó, tranh danh top 3 trên Đấu Vân thí luyện.

Trong lúc nói chuyện, Từ Ngôn đã sớm thừa gió bay lên, cũng không quay đầu lại bay lên đỉnh núi. _
Bình Luận (0)
Comment