Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1121 - Chương 1121: Chiến Bên Trong Ngưng Anh

Chương 1121: Chiến bên trong Ngưng Anh Chương 1121: Chiến bên trong Ngưng AnhChương 1121: Chiến bên trong Ngưng Anh

Bọt khí kỳ dị khiến Từ Ngôn kinh nghỉ bất định, bất luận cảm giác như thế nào, đều không thể thấy rõ chân tướng của bong bóng.

- Lực cản nguyên anh ta xuất hiện ở Chân Võ giới sao, Thiên Đạo...

Mạnh mẽ ngẩng đầu, Nguyên Anh chỉ vào hư không trên đỉnh đầu, tức giận nói:

- Ngươi dựa vào cái gì ngăn cản ta.

Tức giận ngút trời, mang theo ác ý vạn cổ, bọt khí phiêu phù bắt đầu rung động, nhưng cũng không có dấu hiệu vỡ tan, hơn nữa biến ảo hình dạng, khi thì là bong bóng khí, khi thì là dây thừng, khi thì ngưng tụ thành bộ dáng tù lao.

Trâm ngâm hồi lâu, Từ Ngôn vẫn nhìn không thấu khí tức bên ngoài Tử Phủ đến tột cùng là cái gì.

Hắn có thể vận dụng linh lực Kim Đan hậu kỳ thậm chí là Kim Đan đỉnh phong, duy chỉ có không cách nào vận dụng lực lượng Nguyên Anh, thật giống như phiến thiên địa này đang ngăn cản Nguyên Anh của hắn, lại giống như tầng một ngăn cách quỷ dị, phân chia ra Nguyên Anh của Từ Ngôn với thiên địa Chân Võ giới này.

Nguyên Anh không được trời đất thừa nhận, cho dù có mạnh hơn nữa, cũng không phát huy được lực lượng Nguyên Anh chân chính.

- Chẳng lẽ rốt cuộc không chiếm được tu vi Nguyên Anh nữa, kiếp này chỉ dừng lại ở Kim Đan...

Nguyên Anh nhỏ nhắn thoạt nhìn có chút tiêu sái, thì thâm tiếng không ai nghe thấy:

- Sư phụ, lại không còn đường...

- Đường ở dưới chân.

Tiếng trong hồi ức, già nua mà hòa ái, kiên định kể lại con đường ở đâu, bốn phương tám hướng không có đường, chỉ dưới hai chân.

Từ Ngôn cúi đầu, nhìn hư không dưới chân Nguyên Anh, nơi này vốn là một mảnh thần thức chi hải, chỗ của Nguyên Anh, hẳn là Tử Phủ trong biển thần thức, nhưng hôm nay hắn lại lẻ loi treo trên hư không, lên không lên trời, xuống đất không xuống đất.

- Đường, ở dưới chân.

Trong thì thầm, Nguyên Anh nho nhỏ giơ tay đặt chân, thi triển kiểu khởi đầu mở ra Vân Quyết.

Nếu không thể thoát khỏi cấm chế vô hình, vậy thì thử một lần lão đạo sĩ hao hết tâm lực, lẻn vào Bình Trung giới, chỉ vì dạy mình phần kỳ công này.

Chậm rãi mà hữu lực đánh ra Ích Vân Quyết, hết lần này đến lần khác, Nguyên Anh của Từ Ngôn lâm vào một loại cảnh giới không linh, linh lực bên trong Nguyên Anh bị hao tổn không còn, lại tụ tập, tụ tụ tán tán, là vì đạo pháp tuần hoàn, mơ hồ chứng minh đạo pháp tự nhiên.

Tập luyện theo phong cách Ích Vân quen thuộc, Nguyên Anh của Từ Ngôn đang chuyển động không ngừng, thần hồn của hắn thì lâm vào ngủ say. ...

Giấc mơ đến.

Trong mộng cảnh, xung quanh là một mảnh rừng rậm xanh biếc vô biên, chim hót hoa thơm, rừng cây cổ thụ sừng sững, khi thì có tiểu thú chui ra bụi cỏ, lại bị tiếng bước chân làm kinh hãi.

Đây là một sơn cốc, bên trong được bao phủ bởi những tảng đá xanh phẳng.

Dòng suối nhỏ chảy về phía xa, nước di chuyển mà rừng yên tĩnh, tạo ra vẻ đẹp một động một yên tĩnh, đợi đến khi gió núi ập đến, lá xanh trong rừng phiêu diêu, cả thế giới giống như toàn bộ nhảy lên.

Đây là một suối cốc trong rừng tràn ngập sinh cơ, giống như thế ngoại đào nguyên.

Đỉnh đầu là bầu trời xanh, còn có từng cây cỏ hoang đang đong đưa, cuối ánh mắt là bầu trời, không phải mặt đất, cho nên người muốn nhìn trời, chỉ cân nằm trên mặt đất.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa đến gần, trên bầu trời xanh thẳm xuất hiện nửa khuôn mặt xinh đẹp.

- Những người khác đang tìm kiếm xung quanh, chỉ có ngươi là lười biếng, này, ngươi là một con quỷ lười biếng đầu thai à?

Cô gái mắt ngọc mày ngài thò đầu, bóp eo, tức giận nói với thanh niên nằm trên một tảng đá xanh.

- Phụ cận không có nguy hiểm, không cần tìm kiếm.

Thanh niên lười biếng trả lời.

- Cho dù ngươi có tu vi Kim Đan hậu kỳ, cũng không thể sơ suất như vậy, phiến bình nguyên này có đại yêu lui tới, một khi gặp nạn, chúng ta sẽ toàn quân bị diệt!

Cô gái dậm chân, oán hận nói:

- Ngôn Thông, ngươi có thể lên tinh thân một chút hay không, nếu có thể tìm được địa tâm tinh hỏa, chúng ta có thể luyện chế pháp bảo mà cường giả Nguyên Anh mới có thể luyện chế.

- Lâm thí chủ nói rất đúng, chúng ta không thể xem nhẹ, thiện tai, bân tăng có chút đói bụng.

Hòa thượng đầu trọc khoác tăng bào màu trắng, từ trong rừng đi ra, vừa xoa bụng, vừa xấu hổ cười.

- Tuệ Ảnh! Ngươi là một nhà sư, làm thế nào có thể đói! Chúng ta vẫn chưa đói, ngươi không được đói!

Cô gái tức giận phình cái miệng nhỏ nhắn, hung tợn nhìn chằm chằm hai người bạn quen biết hơn một năm, lắc lắc bàn tay nhỏ bé, giống như một con mèo đang tức giận.

Nàng tên Lâm Tích Nguyệt, cùng Ngôn Thông, Tuệ Ảnh, gặp nhau một năm trước, ba người đều là tán tu, một lần tình cờ gặp gỡ kết bạn, từ đó cùng nhau lịch lãm, một năm sóng vai tác chiến, kết thành hữu nghị thâm hậu.

- Ta đây có lương khô, còn có chút rượu, giả hòa thượng đến đây, chúng ta đánh chén một phen, ăn no bụng lại tìm kiếm địa hỏa cũng không muộn.

Ngôn Thông ngồi dậy, lấy ra đồ ăn thức uống, hòa thượng Tuệ Ảnh cười khoanh chân mà ngồi, cầm đến liền ăn, uống từng ngụm.

- Ngươi là một nhà sư à! Sao lúc nào cũng uống rượu, bị Phật tổ nhìn thấy nhất định sẽ giáo huấn ngươi, không cho ngươi vào Phật quốc, hừ!

Lâm Tích Nguyệt một tay nắm lấy lương khô của Ngôn Thông, tự mình ăn.

Sau ba ngày tìm kiếm, nàng cũng đói.

- Người khác còn đang tìm, chúng ta lười biếng không tốt.

Lâm Tích Nguyệt rất nhanh lấp đầy thức ăn trong miệng nhỏ, đôi mắt to linh động không ngừng nhìn bốn phía, giống như tiểu thú ăn vụng, thoạt nhìn rất đáng yêu, rất vui tươi.

- Không, ta đang ăn, cũng đang tìm.

Ngôn Thông ha hả cười nói: -

Ta có linh thức, có thể cảm giác.

- Kim Đan hậu kỳ rất giỏi!

Lâm Tích Nguyệt chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ, tức giận bất bình nắm lấy nắm tay, lắc lư ở trước mặt Ngôn Thông, nói:

- Sớm muộn gì cũng có một ngày, tu vi của ta sẽ cao hơn ngươi, hừi

- Nữ hài, không nên nói dối, thiện tai thiện tai.

Tuệ Ảnh hòa thượng vừa ăn vừa cười.

- Khoác lác, không làm bản thảo, từ bi từ bi.

Ngôn Thông ở một bên cười ha ha.

- Nói ai đây? Ai nói dối, ai khoe khoang?

Cô gái ngâm nửa miếng bánh lớn, mờ mịt vô tội hỏi, sau một khắc khẽ kêu một tiếng, xé bánh lớn thành hai nửa, một nửa bay về phía hòa thượng, một nửa đánh tới Ngôn Thông.

Trên bãi cỏ xanh biếc, truyền đến tiếng cười đùa vui tươi, tình nghĩa như thế, làm cho nụ cười của Ngôn Thông càng thêm tự nhiên, không giống như trước kia, miễn cưỡng tựa như mặt giả.

Âm ầm, một trận đất lay núi động.

Sâu trong khe suối dâng lên một mảnh sương đen, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Tổng cộng hơn trăm vị tán tu thám hiểm vùng bình nguyên này, chỉ bởi vì có người phát hiện ra manh mối địa hỏa tồn tại, hơn nữa địa hỏa tồn tại ở đây hẳn là cực kỳ tinh thuần, nếu như có thể tìm được, tương đương với dùng tu vi Kim Đan có thể vận dụng uy lực luyện khí do anh hỏa mang đến.

Đối với tán tu mà nói, bất luận tài nguyên nào cũng vô cùng trân quý, địa hỏa cũng giống như vậy.

Hắc vụ nhanh chóng đánh úp lại, sau một khắc mộng cảnh giống như vỡ vụn ra, mộng cảnh của Từ Ngôn trở nên rời rạc, chỉ có thể nhìn thấy từng đoạn mộng cảnh.

Hắn nhìn thấy dị thú âm trầm xen lẫn trong sương đen, thấy được từng cái đuôi vàng sắc bén.

Lại nhìn thấy những tán tu khác chạy trốn trong suối cốc, cả đám đều bị dính kịch độc, sắc mặt tái mét.

Cuối cùng nhìn thấy hai vị đồng bạn liều chết ngăn cản một con muỗi quái khổng lô, khí tức Đại Yêu đập vào mặt.

- Mau đi! Khóe miệng Tuệ Ảnh có máu tươi gầm gừ hô to, cả người bị quái muỗi to lớn xuyên qua.

- Đi thôi! Tu vi ngươi cao nhất, ngươi có hy vọng nhất để thoát khỏi.

Bụng của cô nàng bị một con muỗi kỳ lạ xuyên thấu, máu tươi bắn tung tóe, vẫn gắt gao bắt lấy Đại Yêu khủng bố.

- Trốn ra ngoài, sau này thay chúng ta sống thật tốt...

Hai người đều lấy tính mạng ngăn cản cự thú, nữ tử gầy gò bị cự thú xé rách bay ra như diều, chỉ tranh thủ thời gian chạy trốn cuối cùng vì hảo hữu. Theo mảnh vỡ của giấc mơ, vào thời điểm này, Ngôn Thông Thiên trải qua cuộc sống thoải mái một năm, khôi phục tên thật, một lần nữa gặp phải nguy hiểm.

Hắn cũng không đi, mà tay cầm trường kiếm, khuôn mặt khôi phục lại lạnh lùng, phi thân xông về phía đại yêu dữ tợn.

Gió nổi lên bốn phía, ác ý tràn ngập, trong ác phong vô tận, một hồi ác chiến không chết không thôi, cho đến khi chiến đến điên cuồng, Ngôn Thông Thiên lấy ác niệm làm chiến ý, mạnh mẽ ngưng tụ nguyên anh trong ác chiến.

Ngưng Anh trong chiến, ngàn vạn năm qua không ai có thể làm được, giống như ngay cả ác ý trong ác chiến này cũng bị Ngôn Thông Thiên khống chế, cuối cùng hóa thành một kiếm kinh thiên.

Nguyên Anh thành, một kiếm xuất ra, tên là Vấn Thiên, trảm đại yêu ở khê cốc vô danh.
Bình Luận (0)
Comment