Chương 1154: Tuệ Ảnh cũng vậy
Chương 1154: Tuệ Ảnh cũng vậyChương 1154: Tuệ Ảnh cũng vậy
Tuy rằng cấm chế sụp đổ biến mất, Nguyên Anh của Từ Ngôn lại ở giữa thanh tỉnh cùng hỗn độn.
Dưới ánh sáng sinh cơ màu xanh biếc bao bọc, bạch cốt sinh cơ, huyết nhục một lần nữa mọc ra, mà tâm thần Từ Ngôn thì dần dần đắm chìm.
Trong lúc thần trí đắm chìm, địa hỏa dưới chân Từ Ngôn vốn nên yếu đi, lại ở trong lúc bất chợt quỷ dị vặn vẹo.
Một đoàn huyết quang đỏ thẫm, từ trong địa hỏa nổi lên bay ra, giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, từ dưới đất mà đến, huyết quang rất nhanh hiện ra chân tướng, là một khối tinh thể nho nhỏ, giống như thủy tinh, chỉ là toàn thân đỏ như máu, theo khối huyết tinh này xuất hiện, toàn bộ thạch thất nổi lên một trận gió lạ.
Quái phong thổi hỏa diễm di động, địa hỏa trắng bệch bắt đầu hội tụ vào trong huyết tỉnh, cuối cùng hình thành một khuôn mặt người, tựa như ác ma, lơ lửng trước người Từ Ngôn, mắt phải ác ma chính là khối tinh thạch huyết sắc kia.
- Huyết Xá Lợi.
Tiểu Sương kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt người Hỏa Diễm, không thể tin kinh hô ra tiếng:
- Xá Lợi của Tuệ Ảnh đại sư thật sự tồn tại ở Vãng Sinh động! Vì sao lại từ địa tâm mà đến, vì sao lại hình thành Huyết Xá Lợi? Nghe đồn xá lợi như máu, không phải phật tức ma, đại thiện cùng cực ác biểu tượng!
Gầm gừ.
Tiếng gầm thét âm trầm đến mức làm cho người ta tâm thần chấn động, từ trong khuôn mặt hỏa diễm tạo thành truyền ra, ánh lửa ngưng tụ răng nanh giống như đang cười nhạo, cười nhạo thương sinh thiên hạ ngu muội.
- Huyết Xá Lợi Không phải Phật, mà là Ma! Đệ nhất phương trượng Thương Minh tự Tuệ Ảnh đại sư, cư nhiên rơi vào ma đạo... Tóc xanhI Trong tiếng quát khẽ, cô gái phi thân bay lên, đoản kiếm trong tay giống như một sợi tóc đen bay ra, chắn ở trước mặt hỏa diễm, cô gái nhỏ yếu rơi vào bên cạnh đài đá, trước người Từ Ngôn.
- Xích Luyện!
Lại hét nhẹ một tiếng, trước người Tiểu Sương hiện ra một tia lửa, một thanh trường kiếm thiêu đốt ánh lửa xuất hiện, cô gái một tay cầm trường kiếm, một tay ngự đoản kiếm, thủ hộ thanh niên phía sau.
Tuy rằng tuyệt hiểm, nhưng cũng không rời không đi. ...
Thế giới trong mơ.
- Từ biệt hơn mười năm, hai người các ngươi lại đi nơi nào hành hiệp tứ hải, bần tăng đều có thể nhìn thấy phật quang trên người các ngươi còn nặng hơn so với ta, ha ha.
Từ Ngôn đắm chìm trong tâm thần, tựa như ngủ như tỉnh, mơ hồ có thể nhìn thấy Tuệ Ảnh đứng ở trước mặt, bên cạnh là Lâm Tích Nguyệt, lúc khôi phục tu vi chân chính, Từ Ngôn lâm vào giấc mộng mà cảnh giới Nguyên Anh mang đến.
- Nào nào, gần đây nấu một loại rượu ngon, hai vị phải nếm thử, đúng rồi, đừng nói bên ngoài chuyện ta uống rượu, bằng không thanh danh Tuệ Ảnh sẽ thối.
Thiên phòng nằm sâu trong hang động, chỉ có ba người bạn thân nâng ly nói chuyện.
- Vì không để cho người khác phát hiện ta uống rượu, cố ý mở một gian thạch thất trong Vãng Sinh động, thật muốn cùng các ngươi du lịch thiên hạ, làm phương trượng rất nhàm chán, loại rượu thịt hòa thượng như ta, chết chỉ sợ sẽ xuống địa ngục, tu luyện thế nào cũng vô ích.
Mộng cảnh mơ hồ, không biết có liên quan đến việc sinh ra hai Nguyên Anh hay không, Từ Ngôn không có trải qua Nguyên Anh trung kỳ, trực tiếp đạt được thực lực Nguyên Anh hậu kỳ.
Trong mộng, Từ Ngôn nghe không thấy Ngôn Thông Thiên cùng Lâm Tích Nguyệt nói cái gì, chỉ có thể nghe được âm thanh Tuệ Ảnh đối diện, đoán được ba vị cố hữu mười năm sau gặp nhau, đang thoải mái không thôi.
- Tà phái Cửu Môn Sơn bị các ngươi giết sạch? Thật hay giả! Nghe nói Cửu Môn Sơn có bảy vị Nguyên Anh tà tu, giết người vô số, lấy huyết nhục phàm nhân luyện chế linh đan, tội lớn ác cực, giết tốt, giết thống khoái! Tà tu như thế nên chém tận giết tuyệt, ha ha, đến đây, chúng ta cạn ly.
- Quái vật Tàng Thi Lâm lại đi ra gây họa. Thương Minh tự ta phái mười vị cao tăng, lại đi ra chưa về. Ngôn huynh, Tích Nguyệt, các ngươi thật sự muốn loại bỏ tai họa? Chỉ sợ quai vật kia không chỉ có thực lực của đại yêu, nếu như là yêu vương, các ngươi chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm...
- Được rồi! Tuệ Ảnh cung kính chúc hai vị mở cờ thắng lợi, nguyện thiên hạ sớm an bình.
Bên ngoài Vãng Sinh động, Tuệ Ảnh mỉm cười đưa tiễn, nói:
- Bần tăng gần đây đang tu tập một phần pháp môn, lần sau gặp mặt, nhất định sẽ cho các ngươi một phần kinh hỉ, ha haI
Những người bạn cũ tung bay đi xa, Tuệ Ảnh cười dài, lần chia tay này, lại là hai mươi năm.
Trong mộng cảnh mơ hồ, Ngôn Thông Thiên cùng Lâm Tích Nguyệt liên thủ đi tới Tàng Thi Lâm, ác chiến ba ngày cùng một đầu cự thú, mặc dù tru diệt nó, hai người cũng bị thương nặng, từ đó tìm một trấn của phàm nhân, lấy danh nghĩa phu thê dưỡng thương.
Chữa thương tốt, đã là năm thứ hai.
Vợ chồng giả là Ngôn Thông Thiên cùng Lâm Tích Nguyệt lại làm chuyện của vợ chồng thật, chân chính trở thành phu thê kết tóc.
Du lịch, tu luyện, hành hiệp thiên hạ, đây chính là con đường tu luyện của Ngôn Thông Thiên ở cảnh giới Nguyên Anh, phàm nhân cùng tu sĩ được hắn cứu đếm không xuể, yêu thú tà tu bị hắn chém dưới kiếm càng là vô số.
Mấy chục năm mà thôi, trong thiên hạ lưu truyền ra thiên nguyệt hành, thiện quy tâm, bình tứ hải, hiệp thiên hạ thuyết pháp, mà nguồn gốc của loại thuyết pháp này, chính là phu phụ Ngôn Thông Thiên.
Thiên cùng Nguyệt tay trong tay mà đi, phá tà mị cả thế, trảm ác nhân thiên hạ, quản bất bình trong nhân gian.
Hai mươi năm sau, Ngôn Thông Thiên tu luyện tới Nguyên Anh hậu kỳ, hắn cùng Lâm Tích Nguyệt lần thứ hai đi tới bên ngoài Thương Minh tự.
Lúc này đây, Từ Ngôn có thể rõ ràng cảm giác được mộng cảnh không còn mơ hồ, lại có một loại nghi vấn dày đặc, bởi vì xung quanh Thương Minh tự trong vòng ngàn dặm sơn trại thôn trang thành trì, tất cả đều trở thành tử địa.
Kẻ giết người được cho là chỉ có một người, một nhà sư đầu trọc.
- A Di Đà Phật, hai vị thí chủ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Vẫn là Vãng Sinh động, vẫn là ba vị cố hữu như trước, nhưng Tuệ Ảnh bây giờ, có chút kỳ quái nói không nên lời, không chỉ mặt mày hiền lành, ngay cả tửu khí quanh năm tồn tại trên người cũng trở nên không có chút nào, hai mắt thâm thúy mà hòa ái, toàn thân mang theo một loại thuần túy từ bi.
- Chờ các ngươi đã lâu, Tuệ Ảnh gây ra đại họa, mong hai vị thí chủ tương trợ.
Hòa thượng cười khổ nói.
- Hai mươi năm qua, ngươi tu luyện cái gì? Phàm nhân xung quanh, chẳng lẽ chết trong tay ngươi?
Lâm Tích Nguyệt nhíu mày nói.
- Ngươi, không phải Tuệ Ảnh.
Ngôn Thông Thiên giơ kiếm trong tay lên, chỉ về phía đối phương, nói:
- Tuệ Ảnh, sẽ không thiếu tâm trí thần hồn, ngươi đến tột cùng là ai.
- Quả nhiên không thể gạt được Ngôn Thông Thiên, ngươi tu thiện ác chi đạo, tự nhiên có thể dễ dàng cảm giác được ta thiếu một phần thần hồn.
Tuệ Ảnh thở dài nói:
- Địa tâm thông u, U Minh sinh ác, ta cũng tu thiện ác, cũng không nên bế quan ở sâu trong Vãng Sinh động, bị ác niệm đến từ U Minh ăn mòn nhiều năm, cuối cùng đúc thành đại họa, trăm vạn sinh linh chết trong tay ta, ta dùng phương pháp phân hồn loại bỏ ác niệm, nó lại hình thành ác niệm chỉ thể chống lại ta, bị ta phong ấn ở sâu trong Vãng Sinh động, bần tăng thủy chung chờ đợi hai vị, chờ hai vị giúp ta đánh chết ác niệm chỉ thể, Tuệ Ảnh sớm biết mình sẽ vào địa ngục, ta không sợ vào địa ngục, thầm nghĩ trước khi chết, phá hủy ác niệm chỉ thể không còn chút nào. A Di Đà Phật...
Một hồi thảm kịch, phát sinh trong hai mươi năm, nghe nói chuyện này, Ngôn Thông Thiên khóa chặt hai hàng lông mày, Lâm Tích Nguyệt che miệng khế hô.
- Tốt, ta giúp ngươi đánh chết ác niệm chỉ thể.
Ngôn Thông Thiên chỉ nói một câu, đi bộ vào Vãng Sinh động. Một trận ác chiến xảy ra ở sâu trong Vãng Sinh động mà không ai biết được.
Ác niệm chỉ thể mượn địa hỏa lực hình thành lực lượng cường đại, cuối cùng bị Ngôn Thông Thiên cùng thiện niệm chỉ thể của Tuệ Ảnh liên thủ trấn sát ở trong thiên địa, hóa thành một khối xá lợi tràn ngập ác niệm rơi vào chỗ sâu trong địa hỏa.
Ác niệm chỉ thể tuy rằng tiêu vong, thiện niệm chi thể của Tuệ Ảnh cũng bị thương nặng, hòa thượng mỉm cười ngồi ở sâu trong động quật, tạ ơn hai vị cố hữu, lưu lại phương pháp phân hồn cho Ngôn Thông Thiên.
- Nghiệp hỏa vẫn còn, nếu người làm ác, tuyệt đối không phải làm việc thiện có thể bù đắp, trong ác có thiện, thiện có ác, qua không được thì thiện ác không phân, A Di Đà Phật, hy vọng ngươi vĩnh viễn cũng không dùng phương pháp phân hồn này.
Trước khi tọa hóa, Tuệ Ảnh rốt cục trở lại bộ dáng năm đó, lấy một bầu linh tửu từ trong tay Ngôn Thông Thiên, một ngụm uống cạn, nói một tiếng thống khoái.
- Địa Tâm chỉ hỏa, đến từ một đại trận, trách không được nơi này địa hỏa tỉnh thuần, theo ta suy đoán, trận này hẳn là cổ truyền tống trận trải dài đại vực, trận nhãn ở cuối Vãng Sinh động, về phần mở ra như thế nào sao, ta không nói.
Tuệ Ảnh sắp chết nở nụ cười cổ quái, theo bản thể dần dần sụp đổ, hắn tiêu sái nói:
- Nếu ta nói, các ngươi rất nhanh sẽ quên bần tăng, cho nên ta không nói, quen biết một hồi, để cho hai người các ngươi nhớ kỹ bần tăng nhiều năm mới được, ha ha ha ha, Ngôn huynh, không tiễn! Tuệ Ảnh đi cũng được, kiếp sau không cầu làm người, chỉ cầu làm trâu ngựa vạn thế, chuộc nghiệt nợ kiếp này của ta...