Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1156 - Chương 1156: Hỏa Diễm Ma Quân (Trung)

Chương 1156: Hỏa Diễm Ma Quân (Trung) Chương 1156: Hỏa Diễm Ma Quân (Trung)Chương 1156: Hỏa Diễm Ma Quân (Trung)

- Đủ rồi Tiểu Sương... Đi thôi, trốn thoát, nếu không ngươi sẽ chết.

Đại bộ phận tâm thần của Từ Ngôn đều ở Tử Phủ, ở lại bên ngoài cũng không nhiều, nhưng hành vi của Tiểu Sương, hắn lại càng thêm kinh ngạc.

Một bằng hữu bình thường mà thôi, không cần phải làm được trình độ như vậy, cho dù Từ Ngôn lần này chết chắc, hắn cũng sẽ không oán hận Tiểu Sương chút nào.

Linh hồn không tồn tại thiện niệm, sinh ra một tia rung động, nhìn máu tươi chảy từ cánh tay cô gái, Từ Ngôn càng không đành lòng.

Mục tiêu của Hỏa Diễm Ma Quân là Từ Ngôn hắn, không hề liên quan gì với Tiểu Sương, đừng nói bằng là hữu bình thường, cho dù là huynh đệ ruột thịt, làm được đến mức này cũng đủ tình nghĩa rồi.

- Trốn đi. Trốn thoátI!

Trong tiếng gầm nhẹ, Từ Ngôn thúc dục linh lực thật vất vả tích góp được, Hóa Vũ chi cốt thủy chung lơ lửng trước người ở trong địa hỏa tế luyện sớm đã hòa tan, giống như một vũng nước xanh, lúc này dưới sự khống chế linh lực ngưng đọng thành một mũi tên dài, mang theo tiếng phá không thẳng đến hốc mắt hỏa diễm cự nhân.

Hóa Vũ chỉ cốt, rốt cục ngưng tụ thành thiên thạch chỉ tiễn, đáng tiếc là, với trạng thái hiện giờ của Từ Ngôn, căn bản không vận dụng được Long Thiệt cung.

Bùm một tiếng, trường tiễn bị Hỏa Diễm Ma Quân dễ dàng ngăn cản.

Từ Ngôn vốn muốn mượn chuyện này hấp dẫn lực chú ý của Hỏa Diễm Ma Quân, để cho Tiểu Sương nhân cơ hội chạy ra khỏi thạch thất, vê phần mình sống hay chết, vậy thì nghe theo mệnh trời cho là được.

Hắn không quan tâm người bên ngoài sống chết, thế gian sinh linh giống như không quan hệ với Hắn Từ Ngôn, nhưng hắn quan tâm một ít tình nghĩa chân thành.

- Buông tha đi, nhân loại nhỏ yếu.

Hỏa Diễm Ma Quân lắc lư thân hình cao lớn đến gần, gầm nhẹ nói: - Tồn tại như con kiến hôi, chỉ xứng mở đường cho cường giả, được bổn tọa lựa chọn, ngươi nên tự hào.

Cước bộ mở ra, lại một lần nữa bị một thân ảnh nhỏ yếu ngăn cản.

Tiểu Sương chẳng những không đi, ngược lại dần dần ngẩng đầu lên, cổ trắng nõn có một vòng thanh mang xuất hiện.

- Ngươi ở Hải Uyên chờ ta, ta cũng sẽ chờ ngươi.

Cô gái bướng bỉnh để lại bóng lưng gầy gò cho Từ Ngôn, thì thầm:

- Mau khôi phục một chút, ta giúp ngươi giữ nó lại.

- Nó có khí tức Hóa Thần, ngươi không cảm giác được? Đừng chết oan uổng, đi thôi!

Từ Ngôn giận tím mặt.

Cô gái không quay đầu lại, mà đánh ra kiếm quyết huyền ảo, Thanh T¡ kiếm hóa thành từng đạo kiếm quang, Xích Luyện kiếm huyễn hóa ra một mảnh biển lửa, kiếm quyết không ngừng, dưới song kiếm kết hợp, uy lực đột nhiên tăng vọt.

- Ta không đi... Tu hành trăm năm, chỉ có một khắc gặp ngươi, tâm mới có thể không hiểu sao rung động, trong ánh sao dưới đáy biển. Bóng lưng ngươi giống như xuất hiện ở kiếp trước, giống như bóng lưng trong mộng... Vì vậy, ta sẽ không đi.

Trong lòng thì thầm, không ai biết, Tiểu Sương có giấc mộng giống như những cô gái khác, trong mộng cảnh cũng sẽ gặp được người trong lòng mình, nhưng người trong mộng của cô, chỉ có một bóng lưng.

Một bóng lưng đi bộ trong gió.

Trăm năm tu luyện cùng cô độc, đều ở dưới bóng lưng kia làm bạn hóa thành một tia ngọt ngào, mặc dù cô gái biết đó chỉ là một giấc mộng, một hồi mộng cảnh lặp đi lặp lại nhiều lần.

Từ khi gặp nhau ỏ Lâm Uyên Đảo, không biết vì sao bóng lưng trong mộng kia lại dung hợp với bóng lưng của thanh niên.

Bọn họ là một người sao? Bọn họ là một người nhỉ.

Bọn hắn, là một người.

- Không ai có thể hiệu lệnh cho người của Hiên Viên gia, càng không ai có thể hiệu lệnh ta, cho nên...

Biển lửa đánh úp lại, ngọn lửa của ma quân dễ dàng xuyên thấu hai kiện pháp bảo, bao phủ trên người cô gái.

- Ta sẽ không điI

Quát to một câu điên cuồng, thân ảnh Tiểu Sương đã bị ngọn lửa bao phủ, lại có từng đợt xương khớp bạo liệt vang dội từ trong hỏa diễm truyền đến.

Răng rắc răng rắc, răng rắc răng rắc!

Giống như có đao kiếm đang ma sát xương cốt, Từ Ngôn tận lực trừng to hai mắt, Long Hồn sớm đã trốn vào Tử Phủ, hắn chỉ có thể mơ hồ thấy Tiểu Sương đang trở tay đưa ra sau lưng, từng tấc từng tấc, từng tấc từng tấc rút ra một thanh kiếm ảnh cổ quái.

- Sau lưng nàng không có kiếm, chẳng lẽ lấy thân tàng kiếm? Tiểu Sương sẽ không cuồng vọng như thế chứ, sao lại giống như biến thành người khác?

Từ Ngôn cắn răng, chịu đựng thống khổ kịch liệt, dùng khí lực cuối cùng mở ra Thiên Cơ phủ.

Một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở giữa thạch thất, trong tay cầm loan cung màu bạc, chính là bản thể của Đại trưởng lão Hồng Chí.

Thời khắc sinh tử, Từ Ngôn không còn giữ lại, lấy ra át chủ bài, cho dù bản thể Hoành Chí hủy diệt ở trong tay Ma Quân hắn cũng bất chấp, sư tôn giả không còn, còn mạnh hơn so với mình chết đi.

- Hóa Thần. Con rối!

Hỏa Diễm Ma Quân gào thét một tiếng, hai tay khép lại thành chùy, nghênh đón Hồng Chí đập xuống.

Tiếng nổ vang vọng, mặt đất nứt ra, hỏa xà chạy loạn, bản thể Từ Ngôn theo đó rớt một tầng da máu, lần thứ hai trở nên huyết nhục mơ hồ.

Hóa Thần giao thủ, có thể nói kinh thiên động địa, thạch thất thật lớn, nhưng Từ Ngôn vẫn bị ảnh hưởng.

Hỏa Diễm Ma Quân đập xuống một kích, Hoành Chí giơ Long Thiệt cung lên khó khăn lắm mới ngăn cản được, tuy rằng có linh lực hóa thần, nhưng Hoành Chí cũng không phải vật sống, hắn là khôi lỗi, lấy thiên quỷ khống chế, mà Thiên Quỷ cần Từ Ngôn hiệu lệnh.

Vốn không có quá nhiều tâm thần, Từ Ngôn không có biện pháp đành phải không chú ý đến biến hóa của bản thể, nối liền thần hồn lưu lại trong bản thể thiên quỷ, ánh mắt của hắn có thể thông qua Thiên Quỷ nhìn thấy mình, như vậy có thể tiết kiệm vài phần tâm lực.

- Thiên Thạch Tiễn!

Sau khi khôi lỗi ngăn cản trọng kích, linh lực tuông trào, thu hồi Thiên Thạch Tiễn rơi cách đó xa xa, huyền cung ọp ẹp bị đại trưởng lão kéo ra.

Trong tiếng dây cung vang lên, Tiểu Sương bên kia đã rút trường kiếm ra từ sau lưng, cô gái lao ra khỏi biển lửa quần áo phần phật, cả người trở nên sắc bén như đao, cảm giác trầm tĩnh lúc trước một đi không còn, một cỗ cuồng ngạo cùng khí phách không hiểu ra sao trở thành khí tức của Tiểu Sương hiện giờ.

Ánh mắt hơi ngửa lên, lặng lẽ nhìn chằm chằm hỏa diễm ma quân, sau cổ trắng nõn, một cái động máu đang nhỏ xuống máu tươi.

Trường kiếm trong tay cổ xưa không có hoa văn, giống như trường kiếm cổ xưa bị bụi bặm nhiều năm, hẹp dài mà không phong, mộc mạc ngay cả một tia hoa văn, một tia đồ đằng cũng không tồn tại, chỉ có ở cuối chuôi kiếm, khắc một chữ 'Đấu' cổ xưa.

Chính là chữ Đấu đơn giản này, làm cho trường kiếm sống lại, cổ xưa và cũ kỹ giống như vỏ kiếm của nó, mà kiếm tâm chỉ có một chữ... Chiến đấu.

Thanh trường kiếm cổ xưa này xuất hiện, đồng thời, ngọn lửa cùng khí nóng trong thạch thất đều bị xua tan ra, hai kiện pháp bảo cực phẩm là Thanh Ti¡ và Xích Luyện giống như người hầu lơ lửng ở phía dưới cổ kiếm, giống như đang thần phục quỳ lạy. Chỉ có lợi khí lấy Đấu làm kiếm sống, lấy Đấu làm danh nghĩa, mới có thể trở thành đế vương trong kiếm, thanh kiếm trong tay cô gái chính là lưỡi dao của đế vương chân chính.

Danh kiếm thiên hạ, địa linh bảo, Đấu Vương kiếm.

Khí tức vượt qua cực phẩm pháp bảo ầm ầm bạo khởi, theo Đấu Vương kiếm bắt đầu khởi động khí phách, còn có sự kinh ngạc của Từ Ngôn.

Từ Ngôn mười phần rõ ràng Tiểu Sương không có mang theo kiếm, âm thanh xương cốt ma sát lúc trước, còn có vị trí kiếm ảnh xuất hiện, đủ để nói rõ thanh danh kiếm thế gian này cũng không phải đến từ túi đựng đồ, mà đến từ thân thể Tiểu Sương.

Cô gái nhìn như nhu nhược yên tĩnh kia, cư nhiên lấy thân hình nho nhỏ của mình nuôi dưỡng lưỡi dao sắc bén như thế.

Trách không được Tiểu Sương vô luận lúc nào cũng thủy chung cúi đầu, bởi vì nàng ngẩng đầu lên, sẽ chống tới chuôi kiếm sau cổ, cho nên lúc bình thường nàng chỉ có thể hơi cúi đầu.

Mà một khi ngẩng đầu, cô gái mộc mạc rất khiêm tốn này sẽ bộc phát ra chiến lực kinh người không ai có thể tưởng tượng được.
Bình Luận (0)
Comment