Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1161 - Chương 1161: Lấy Tuyết Làm Tên

Chương 1161: Lấy tuyết làm tên Chương 1161: Lấy tuyết làm tênChương 1161: Lấy tuyết làm tên

Nghe đồn Thông Thiên tiên chủ có vô số tuyệt học, không chỉ tinh thông đao pháp kiếm quyết, ngũ hành pháp thuật, còn tinh thông trận đạo thần thông, đan khí phù.

Từ khi học được Ác Như Phong, từ khi cảm nhận được Thiện Nhược Thủy, Từ Ngôn đã có một loại cảm giác.

Sau Thiện Nhược Thủy, là Ác Như Phong, mà Ác Như Phong cũng không phải kết thúc, sau đó nhất định tồn tại thần thông càng thêm kỳ dị.

Quả nhiên, trong mảnh vỡ mộng cảnh bị bổ sung, Từ Ngôn cảm nhận được Ngôn Thông Thiên ở trong thạch thất này thi triển ra trận đạo thần thông, tên là Bình Tứ Hải.

Đông Sơn, Nam Mộ, Tây Mộ, Bắc Địa sinh chỉ nhãn, mậu kỷ thổ nội hải, tứ phương thành trận, trấn sát chư thiên.

Lấy tứ phương làm trận, tụ lực lượng thiện ác, trấn thiên địa tà mị, giết chí cường trong chư thiên.

- Bình Tứ Hải...

Hai tay Từ Ngôn bóp ra pháp ấn huyền ảo, một câu Bình Tứ Hải, gợi lên khí tức trận đạo mấy ngàn năm trước lưu lại, sau một khắc, trong cả tòa thạch thất bỗng nhiên sáng lên trận văn cổ xưa.

Lấy Từ Ngôn làm điểm xuất phát, từng đạo trận văn từ dưới chân hắn sáng lên, kéo dài đến bốn phương tám hướng, trận văn trên vách đá tựa như điểm đèn đuốc, lộ ra khí tức thương cổ.

- Không có khả năng. Không đời nào!

Hỏa Diễm Ma Quân kinh hãi liên tục lui vê phía sau, nhìn chằm chằm Từ Ngôn rống lên:

- Là ngươi... Là ngươi đánh thức dư uy trận pháp! Ngươi bày trận này? Vì sao lại là kỳ trận thiên hạ - Bình Tứ Hải.

Hỏa Diễm Ma Quân cảm giác được khí tức quen thuộc, đó là dư uy trận đạo trấn sát hắn nhiều năm trước.

Hỏa Diễm Ma Quân đầy bụng không thể tưởng tượng nổi, thanh niên đối diện cư nhiên có thể thi triển kỳ trận Bình Tứ Hải, mặc dù còn không cách nào hoàn toàn thúc dục, nhưng mượn dư uy cổ trận trong thạch thất, lại đạt tới uy lực như thế, nếu như uy lực của Bình Tứ Hải mạnh hơn gấp đôi, vị ma quân này có thể bị chân chính đánh chết.

- Hắc hắc hắc... Hắc hắc hắc!

Cảm thụ được uy lực của kỳ trận, Hỏa Diễm Ma Quân cười quái, nhấc móng vuốt nhọn chỉ về phía Từ Ngôn, quát:

- Da lông mà thôi, nếu để cho ngươi tu luyện vài năm, chỉ sợ trong Nhân tộc lại xuất hiện một vị cao thủ, vừa lúc nhân cơ hội này đánh chết ngươi ở đây, còn có nha đầu kia, một khi để cho các ngươi trở thành Hóa Thần, chỉ sợ bổn tọa thật sự sẽ thất bại, đáng tiếc, ngươi' có chỉ là Nguyên Anh mà thôi. Chết đi.

Âm ầml!

Hỏa diễm trên người hỏa diễm ma quân phát ra biến thành màu trắng, nhiệt độ trong thạch thất đột nhiên tăng mạnh, Từ Ngôn vừa khôi phục chút huyết nhục bì cốt, dưới cỗ nhiệt độ cao này xuất hiện dấu hiệu tiêu hao.

Tiểu Sương càng thêm không chịu nổi, ma quân dùng ra toàn lực, khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Sương dần dần cháy xé, nứt ra, máu tươi không đợi chảy ra đã bị đốt thành từng đợt nhiệt khí.

Mặc dù như thế, cô gái vẫn ngoan cường đứng bên cạnh Từ Ngôn, kiếm chỉ ma quân, mặc cho tay cầm kiếm phát ra tiếng giòn tan bị nướng, Đấu Vương kiếm vẫn không nhúc nhích.

Đại trận đã được vận chuyển, nếu không phải như thế, khi hỏa diễm ma quân toàn lực, chỉ sợ hai người lập tức sẽ hóa thành tro bụi, nhưng lực trận đạo của Bình Tứ Hải không bằng mấy ngàn năm trước, với trình độ hiện tại của Từ Ngôn, có thể miễn cưỡng thúc dục phần pháp trận còn sót lại này, lại không cách nào tăng lên uy lực của pháp trận quá nhiều.

Học, không có nghĩa thành thạo. Từ Ngôn có thể mượn dư uy trận đạo mấy ngàn năm trước, một lần nữa thúc dục ra phần đại trận cổ xưa này, lại không cách nào trấn sát Hỏa Diễm Ma Quân như Thông Thiên tiên chủ.

Trận đạo lực và lực lượng hỏa diễm va chạm lẫn nhau triệt tiêu, trong thạch thất phát ra tiếng động kẽo kẹt, giống như cả thạch thất sắp vỡ vụn.

Khi lực lượng hỏa diễm ma quân bị thúc dục đến cực hạn, Tiểu Sương rốt cục động, trên Đấu Vương kiếm lóe ra hào quang kinh người, cô gái cuồng ngạo cư nhiên phi thân lên, lấy thân hóa kiếm, nghĩa vô phản cố xông về phía mắt phải của hỏa diễm ma quân.

Ma quân khủng bố, là do khối Ma Huyết Xá Lợi kia hình thành, Tiểu Sương rất rõ ràng, chỉ cần đánh vỡ Ma Huyết Xá Lợi, có hy vọng thoát khốn.

Nàng không phải nha hoàn Hiên Viên đảo, nàng là Tam tiểu thư của Hiên Viên đảo, kinh nghiệm của Hiên Viên Tuyết tuyệt đối không thấp.

Nhưng nàng cũng biết, lần này liều mạng đánh một trận, kết quả, có thể là tan xương nát thịt, nhưng nàng cũng không hối hận, chỉ cần người phía sau có thể bình an sống là tốt rồi.

- Nương tử ngươi... Có đẹp không?

Cô gái kiên quyết đi về phía trước, lưu lại một câu nhẹ đến không thể nhẹ hơn, sự cuồng ngạo của nàng, vào giờ khắc này biến thành tiếc nuối, bởi vì nàng biết mình tuy rằng dung mạo thanh tú, nhưng không tính là rất đẹp.

Trả lời Hiên Viên Tuyết là một cự thủ linh lực, Từ Ngôn trầm mặt thúc dục linh lực, muốn ngăn cản hành động tự sát của đối phương.

- Trở về... Đừng chết!

- Chúng ta không phải là đối thủ của ma quân, không chết một mình, làm sao có thể nhìn thấy sinh cơ.

- Vậy cũng không cần ngươi đi chịu chết, ta không thích nhất là thiếu nhân tình, hơn nữa thiếu mạng người, trở về cho ta. Hô!

Linh lực cự thủ sắp bắt được Hiên Viên Tuyết, lại bị thân pháp quỷ dị của cô gái tránh đi.

- Không thử làm sao biết, nói nhiều bị thương nặng, chưa chắc đã chết được.

Cô gái nhào về phía Liệt Diễm Ma Quân, ở trong biển lửa đầy trời bỗng nhiên quay đầu lại, khuôn mặt vốn thanh tú đã có một nửa biến thành máu thịt mơ hồ, nhưng khóe miệng vẫn lộ ra mỉm cười, có vẻ linh động mà nhu hòa.

Trăm năm tu luyện, trăm năm cô tịch, trăm năm cuồng ngạo, nàng lần đầu tiên cười thoải mái như thế.

Hoa nở xinh đẹp, chờ ngươi trở về, cả đời này của ta giống như mộng cảnh, hư ảo mà lạnh lẽo.

Thẳng đến khi ngươi xuất hiện, hai bức bóng lưng mới chân chính dung hợp...

- Bây giờ nhất định càng xấu hơn, bất quá không sao, ngươi có nương tử ôn nhu của ngươi, ta có cao ngạo ngông cuồng của ta, cho dù hóa thành tro bụi, cũng phải khắc bộ dung mạo xấu xí này ở tim ngươi, lấy tuyết làm danh nghĩa, lấy hỏa thiêu thân.

Nụ cười của Hiên Viên Tuyết đích xác xấu xí, khuôn mặt bị cháy hơn một nửa há có thể cười như hoa?

Nhưng dung mạo xấu xí này, giống như một cây kim đâm vào trong lòng Từ Ngôn, làm trong lòng hắn không khỏi đau xót, theo bản năng muốn che ngực lại.

- Ngươi là một kẻ điên... Hiên Viên Tuyết ngươi tên điên này.

Từ Ngôn rốt cục thấy rõ sự cuồng ngạo của Hiên Viên Tuyết, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Người ta khinh thường tranh cái gì với nương tử củ Từ Ngôn của hắn, người ta muốn, là đem nụ cười xấu xí nhất của mình, lấy cái chết sắc bén như đao này khắc ở trong lòng Từ Ngôn hắn.

- Đúng vậy, không điên, làm sao cuồng.

Cô gái trong biển lửa cười điên cuồng, trường kiếm trong tay tạo thành một con lôi long gào thét xông về phía ma quân.

Trong biển lửa, âm thanh cuồng ngạo lại linh động hình thành nốt nhạc quỷ dị bay ra.

- Ta thích gió tuyết, không thích trăng mây, gió sẽ động, tuyết sẽ bay, cũng giống như bóng dáng trong mộng, mây không động, trăng không lay, làm cho người ta buồn ngủ, ta tên là Hiên Viên Tuyết, xếp hạng ba trong nhà, lấy cốt uẩn kiếm, là vì ôn dưỡng Đấu Vương, nếu kiếm xuất ra, tất uống máu về...

Nghe âm thanh cô gái tràn đầy cao ngạo, nhìn lôi long hình thành bởi Hiên Viên Tuyết và Đấu Vương Kiếm dung hợp cùng một chỗ, Từ Ngôn không khỏi động dung.

Từ Ngôn đã gặp qua người điên, chính hắn cũng là người điên, mà hôm nay, hắn hình như nhìn thấy mình năm đó đứng ở trên Linh Thủy thành chống lại hạo kiếp Diệt Thế.

Thì ra, chúng ta là đồng loại...

- Trận vỡ... Bình Tứ HảiI!

Âm ầm, Từ Ngôn khong tiếc chần nát đại trận để tấn công Ma Quân, lúc này cũng điên cuồng nổi điên, tại thời khắc này, ngoại trừ liều mạng cũng không còn cách nào khác.

Hiên Viên Tuyết hóa thân thành Lôi Long, kết hợp với pháp trận vỡ vụn toàn lực của Từ Ngôn tạo thành hai cỗ phong bạo khủng bố, đánh lên trên người Hỏa Diễm Ma Quân, nhưng mặc dù như vậy, Hỏa Diễm Ma Quân vẫn như cũ không có dấu hiệu tiêu vong, ngược lại, càng nhiều lực lượng cuồng bạo lao ra từ khối Xá Lợi trong mắt.

- Bằng các ngươi, còn giết không được Ma Quân ta, chịu chết đi, nhân tộc nhỏ bé.

Hỏa Diễm Ma Quân lạnh lùng nói, mang đến sát khí lạnh như băng, lực lượng càng cường đại hơn sắp bị con quái vật này thúc dục, nhưng đúng lúc này, trong đại trận vỡ vụn bỗng nhiên hiện ra một đạo thân ảnh mơ hồ.

Đó là một hòa thượng, hai tay chắp lại, mặt mày hiền lành, giống như đang nói A Di Đà Phật.
Bình Luận (0)
Comment