Chương 1164: Cổ Truyền Tống Trận
Chương 1164: Cổ Truyền Tống TrậnChương 1164: Cổ Truyền Tống Trận
Nguyên nhân khiến Từ Ngôn nghi hoặc là Hiên Viên Tuyết mơ hồ nghe được tiếng tàn hồn thì thâm.
Thật ra lúc ấy Hiên Viên Tuyết huyễn hóa Lôi Long, nhân kiếm hợp nhất, nàng chỉ mơ hồ nghe được tàn hồn nói một câu, nghe được nửa câu Không tới tiễn ta vào Luân Hồi, cho nên lầm tưởng tàn hồn có liên quan đến Từ Ngôn.
Nhưng từ khi tàn hồn của Tuệ Ảnh xuất hiện, hắn thủy chung có thể nghe được đối phương đang nói cái gì đó.
Hiên Viên Tuyết nghe được nửa câu, thật ra nguyên câu là: Ngôn huynh năm đó không đành lòng, lại khổ hòa thượng ta, ngươi vốn biết tàn hồn Tuệ Ảnh ở trong trận, lại không tới đưa ta vào Luân Hồi, phật ta từ bi, Tuệ Ảnh gây nghiệt, chỉ sợ không cách nào hoàn trả, hồn này, sắp tiêu tán, giải thoát như thế, tiện nghi cho hòa thượng...
Nhớ tới câu nói nhỏ này cũng không tồn tại ở trong mộng cảnh, trong ánh mắt Từ Ngôn hiện ra vẻ kinh ngạc.
Hắn đang nói chuyện với ai vậy?
Từ Ngôn nghi hoặc, hắn thủy chung cho rằng trí nhớ tàn hồn của Tuệ Ảnh còn dừng lại ở mấy ngàn năm trước trong lần ác chiến kia, sau khi hiện thân vẫn lặp lại lời nói năm đó nhìn thấy Ngôn Thông Thiên cùng Lâm Tích Nguyệt hai vị cố hữu, Từ Ngôn thậm chí đều mắng to, muốn bừng tỉnh tàn hồn nhanh chóng đối địch chứ đừng dong dài.
Lời nói của tàn hồn không lâu trước kia, bây giờ nhớ tới, xuất hiện một loại chênh lệch vi diệu, câu Ngôn huynh kia năm đó không đành lòng, thật giống như đang nói với Từ Ngôn hắn.
Hắn ta đang nói chuyện với mình sao?
Nếu không vì sao lại thêm một năm đó?
Tuệ Ảnh năm đó, không có Luân Hồi, mà là tàn hồn còn sót lại bị phong ấn trong đại trận, tất nhiên là do Ngôn Thông Thiên gây ra, hắn không đành lòng nhìn thấy nguyện vọng hoành tráng của bạn tốt của mình trở thành sự thật, Luân Hồi vạn thế làm trâu ngựa...
Nghĩ tới đây, Từ Ngôn rốt cục thoải mái.
Ngôn Thông Thiên năm đó, tình nguyện mượn dư uy của đại trận phong bế tàn hồn của Tuệ Ảnh, cũng không muốn bạn tốt thật sự luân hồi thành làm trâu ngựa vạn thế.
Làm trâu ngựa vạn thế, luân hồi như thế còn không bằng vào mười tám tầng địa ngục, còn không bằng hồn phi phách tán, không được siêu sinh.
Tàn hồn Tuệ Ảnh bị phong trong đại trận, Luân Hồi vô vọng, chỉ có thể lưu lại nhân gian, cuối cùng tại lúc đại trận bị Từ Ngôn đánh vỡ vụn mà tan thành mây khói.
Trách không được khi Tuệ Ảnh nói câu không đến tiễn ta Luân Hồi còn mang theo nụ cười khổ, mà lúc nói không cách nào trả nợ nghiệt lại tràn đầy bi khổ tiếc nuối, thẳng đến cuối cùng nói giải thoát như thế, tiện nghi hòa thượng, chứng tỏ Tuệ Ảnh không cách nào luân hồi nữa, được kết cục hồn phi phách tán, mà kết cục như thế, mạnh hơn nhiều so với làm trâu ngựa vạn thế.
Nghĩ thông suốt chỗ mấu chốt, Từ Ngôn không khỏi cười khổ, nhưng rất nhanh hắn lại nghi hoặc khó hiểu.
Tuệ Ảnh lẩm bẩm, vì sao phải thêm một Ngôn huynh, mà thời điểm nói câu Ngôn huynh kia, hết lần này tới lần khác còn hướng về phía Từ Ngôn.
Chẳng lẽ hòa thượng kia lầm tưởng ta là Ngôn Thông Thiên?
Từ Ngôn nghi hoặc một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể tưởng tượng như thế, ít nhất hắn và Ngôn Thông Thiên có liên quan khó hiểu, bị tàn hồn của Tuệ Ảnh lầm tưởng thành Ngôn Thông Thiên cũng hợp tình hợp lý, nhưng nhìn thấy Hiên Viên Tuyết đối diện, Từ Ngôn lại ngẩn ra.
- Một lần từ biệt ba ngàn năm...
- Tuệ Ảnh hòa thượng vì sao lại nói một lần từ biệt ba ngàn năm.
Từ Ngôn tự hỏi trong lòng, không chỉ kinh ngạc, còn có nghỉ hoặc thật sâu, tàn hồn Tuệ Ảnh rất giống trong mộng cảnh nhưng lời nói không giống, không chỉ có một câu năm đó.
Còn thêm một câu một lần từ biệt ba ngàn năm.
- Ngay cả ba ngàn năm cũng có thể tính ra, chứng tỏ tàn hồn Tuệ Ảnh còn có thần trí, hắn xem ta trở thành Ngôn Thông Thiên, vì sao lại xem Hiên Viên Tuyết trở thành Lâm Tích Nguyệt?
Từ Ngôn trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm cô gái đối diện, hồi lâu sau thì thào hỏi:
- Ngươi sinh ra năm nào? Khi sinh, mặt trăng sáng có khác thường không? Nói cho ta biết!
Hiên Viên Tuyết cũng bị Từ Ngôn làm cho kinh ngạc, kinh ngạc nói:
- Ta sinh ra vào một trăm mười bảy năm trước, ngày sinh ra cũng không có thiên địa khác thường.
- Một trăm mười bảy năm. Hồng Nguyệt...
Từ Ngôn lại một lần nữa khiếp sợ, bởi vì một trăm mười bảy năm trước, chính là thời khắc hắn ác chiến Hà Mẫu ở Bình Trung giới, khiến Bàng Hồng Nguyệt bỏ mình.
Hai đường dây thời gian, không biết là trùng hợp hay là nhân quả, cư nhiên quỷ dị chồng lên nhau, Từ Ngôn trầm ngâm hồi lâu, vốn định hỏi một chút Hiên Viên Tuyết có thích trăng sáng hay không, lại suy nghĩ người ta chỉ thích gió tuyết, không thích vân nguyệt, vì thế không hỏi nhiều.
Có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên... Từ Ngôn thở dài, chỉ nghĩ như thế.
Hắn không biết huyền ảo của Luân Hồi chuyển thế, cũng không có chút chứng cớ nào đi nghiệm chứng, chỉ có thể trước đè ép phần nghỉ hoặc này ở trong đáy lòng.
- Nghĩ tới cái gì?
Hiên Viên Tuyết an tĩnh ngồi ở một bên, chờ đợi Từ Ngôn thanh tỉnh, mới nhẹ giọng hỏi.
- Ngẫm lại làm sao mới có thể đi ra ngoài, trời sắp sáng rồi. Anh mắt Từ Ngôn phức tạp nhìn cô gái, đứng dậy thu hồi Thiên Thạch Tiễn, lại thật cẩn thận nắm lấy Ma Huyết Xá Lợi sinh ra một sừng, nói:
- Ngươi có muốn lấy thứ này, nếu không cần thì ta thu lại.
- Mới không hiếm lạ.
Hiên Viên Tuyết nghiêng đầu khinh thường nhìn Xá Lợi, bộ dáng cuồng ngạo như thế quả thực khác nhau một trời một vực với Tiểu Sương yên tĩnh kia.
- Này, khi nào ngươi có thể trở thành một Tiểu Sương? Không phải là hai nhân cách đó chứ.
Khóe mắt Từ Ngôn co rút, hắn nhớ tới vị Linh Yên các chủ của Tiền Tiền Tông kia, nhân cách kép của gia hỏa này quá quỷ dị, hơn nữa không biết lúc nào lại chuyển đổi tâm tư.
- Khi khí tức Dấu Vương kiếm bị thu liễm, ngươi nhìn thấy chính là Tiểu Sương.
Hiên Viên Tuyết nhìn chằm chằm Từ Ngôn, bỗng nhiên hỏi:
- Ngươi thích Tiểu Sương yên tĩnh, đúng không?
- Cô gái yên tĩnh mạnh hơn so với người điên, Hiên Viên Tuyết quá dọa người, vẫn là Tiểu Sương ôn nhu đáng yêu.
Từ Ngôn bất đắc dĩ thở dài nói, không nghĩ tới nói câu đó xong, Hiên Viên Tuyết cư nhiên phốc một tiếng bật cười, sau đó giống như bị phát hiện bí mật, vội vàng cứng mặt, nhưng rốt cuộc không che dấu được ý cười nơi đáy mắt.
Nhìn đôi mắt giống như biết nói chuyện của cô gái, Từ Ngôn lại một lần nữa sinh ra ảo giác.
Đôi mắt sáng ngời kia, thật sự rất giống hai mắt nương tử của hắn.
Thấy Từ Ngôn ngây ngốc nhìn ánh mắt mình ngẩn người, Hiên Viên Tuyết ngược lại thu liễm ý cười, trầm mặc hồi lâu, nói:
- Nương tử ngươi... Là ai 2
- Nàng ấy tên là Hồng Nguyệt... Từ Ngôn bừng tỉnh từ trong xuất thần, thì thầm nói:
- Nàng ấy bị lạc, thật lâu không trở về, cho nên, ta đến tìm nàng ấy.
- Nàng chết rồi, đúng không, ta có thể nhìn thấy bi ai trong đáy mắt ngươi, nàng nhất định rất đẹp.
Hiên Viên Tuyết giống như có thể cảm nhận được cỗ tiêu sái cùng bi thương trên người Từ Ngôn, cô gái nhíu chặt mày, nhẹ giọng an ủi.
- Đúng, nàng ấy rất đẹp, nàng ấy lớn hơn ngươi, ngươi quá nhỏ.
Trong ánh mắt Từ Ngôn mang theo một loại buồn bã, ảm đạm nói nhỏ, Hiên Viên Tuyết đầu tiên khó hiểu một lúc, ngay sau đó bàn tay nhỏ bé hung hăng bóp lấy.
- ôi nhỏ ở đâu? Ngươi nói xeml
Cô gái nghiến răng nghiến lợi, gần từng chữ quát.
Nhìn lướt qua vị trí ngực Hiên Viên Tuyết, Từ Ngôn xấu hổ cười cười, đứng dậy thu hồi khôi lỗi, nói:
- Địa hỏa bắt đầu khởi động, lúc bình minh sẽ bùng bổ, qua đêm trăng tròn, địa hỏa sẽ xao động tàn sát bừa bãi, chúng ta vẫn nên đi nhanh đi.
- Trước tiên nói rõ ràng, ta nhỏ chỗ nào.
- Nói ngươi tuổi còn nhỏ, thật sự, ta chưa bao giờ gạt người.
- Ngươi đang nói dối! Ta biết tâm trí của ngươi.
- Biết rồi còn hỏi...
Vốn tưởng rằng Hiên Viên Tuyết sẽ tức giận thành cuồng, dù sao nói khuyết điểm của người ta có chút không ổn, không nghĩ tới nữ nhân này chẳng những không tức giận, ngược lại trâm mặc.
Cúi đầu nhìn chân mình, âm thanh Hiên Viên Tuyết yếu ớt lẩm bẩm:
- Ta có biện pháp gì chứ, nó không lớn nổi nha...
Nghe được cô gái tự thương hại mình, Từ Ngôn dở khóc dở cười, xem ra khí tức Dấu Vương kiếm dần dần bị áp chế, Hiên Viên Tuyết cuồng ngạo, dần dần khôi phục thành Tiểu Sương yên tĩnh.
Đối với cô gái đáng yêu Tiểu Sương văn nhược kia, ngay cả Từ Ngôn cũng sinh ra ý thương tiếc, nhưng vừa suy nghĩ cô gái văn nhược như vậy, một khi cầm Dấu Vương kiếm trong tay sẽ biến thành điên cuồng đến đỉnh phong, Từ Ngôn không khỏi âm thâm lắc đầu.
Hắn đã gặp qua quá nhiều cuồng nhân, nhưng cuồng ngạo đến mức ngay cả cái chết cũng không sợ, ngoại trừ Từ Ngôn hắn ra, cũng chỉ có vị Tam tiểu thư Hiên Viên gia này, được tu tiên giới lén gọi là Hiên Viên Cuồng Tam.
Trước khi rời khỏi Thạch Thất, Từ Ngôn dùng toàn lực cảm giác, linh thức dò xét theo lỗ thủng địa hỏa ở trung tâm thạch đài trào ra, không bao lâu sau, rốt cục phát hiện sâu trong lòng đất cư nhiên là rỗng, hơn nữa tồn tại một bình đài thật lớn.
- Nơi này chôn cổ truyền tống trận, có thể một lần truyền tống ngoài ức vạn dặm, có thể vượt qua đại vực.
Từ Ngôn thu hồi linh thức, thần sắc ngưng trọng hẳn lên.
- Cổ Truyền Tống Trận.
Hiên Viên Tuyết rõ ràng bị tin tức này làm cho khiếp sợ, chạy tới vài bước, cẩn thận cảm giác một lúc lâu, nghi ngờ nói:
- Đích xác rất giống cổ trận, ngươi làm sao biết có thể vượt qua đại vực? Nếu như là truyền tống trận có thể truyền tống đến các đại vực khác, phần tin tức này sẽ chấn động Tây Châu vực, phải biết rằng đại trận xuyên vực, chỉ có Kiếm Vương điện mới có, trăm năm chưa từng mở ra một lần.