Chương 117: Tứ mạch
Chương 117: Tứ mạchChương 117: Tứ mạch
Đứng trong sân, Trác Thiên Ưng nhìn ngó sơ qua nơi u tĩnh này một chút rồi hài lòng gật gật đầu. Vừa lúc này Từ Ngôn đã chạy ra chào đón.
"Nghĩa phụ đại giá quang lâm, lão thập thất xin vấn an nghĩa phụ."
Từ Ngôn cúi người chào đón đầy chất phác lại khiến Trác Thiên Ưng lần nữa hiện ra vẻ hài lòng.
"Chỉ Kiếm à, thế nào, mấy ngày này ở Quỷ Vương môn ta đã quen chưa?"
Vừa hỏi Từ Ngôn bằng tên tự, Trác Thiên Ưng vừa bước vào phòng hắn. Nhìn bóng lưng đối phương, Từ Ngôn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Đây là muốn ăn thịt người rồi sao?
Ta còn chưa luyện tập võ nghệ gì qua, làm sao mà ấn cái lí do luyện công tẩu hỏa nhập ma mà chết lên người ta được?
Vốn tưởng phải cần ít nhất năm ba tháng nữa, Trác Thiên Ưng mới gây khó dễ, không nghĩ tới đối phương lại vội vã tới đây như vậy. Rơi vào đường cùng, Từ Ngôn đành kiên trì bước sau lưng Trác Thiên Ưng.
"Người trẻ tuổi nên như thế, cần phải luyện tập võ nghệ, sớm đến ngày phá vỡ lục mạch."
Trác Thiên Ưng thuận tay cầm quyền bí tịch võ công Từ Ngôn đặt trên bàn lên, nhìn thấy là công phu chính phái, lão bèn nhíu mày nói: "Công phu chính phái tiến cảnh chậm chạp. Nếu muốn tập luyện, vẫn là võ công tà phái có thể nhanh chóng hơn không ít. Người trong tà phái chúng ta không cần phải làm gì chắc đó như vậy, mục đích là trở thành tu hành giả, như vậy mới có thể đứng trên cao mà nhìn thiên hạ được. Võ giả Tiên Thiên chẳng qua cũng chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi."
Trác Thiên Ưng có tu vi Trúc Cơ cảnh, cho nên trước mặt lão, đến Tiên Thiên Ngũ mạch cũng chỉ giống con gà nhép, muốn giết là giết được.
Từ Ngôn lúc này là một con gà nhép, hơn nữa còn yếu đến mức để tùy người khác mặc sức chém giết mà thôi. Hắn cảm giác được bước tiếp theo mình đang vị vặt mấy cọng lông, nhổ chút lông đi rồi kê dao vào cổ cắt một cái. Sau khi lấy máu xong thì coi như vào nồi được rồi.
"Nghĩa phụ, hài tử có một chuyện bẩm báo."
Từ Ngôn không muốn trở thành gà nhép chờ người đun nước sôi, đành mở miệng nói trước.
"Chuyện gì, cứ nói đừng ngại."
Trác Thiên Ưng ngồi ở trên mặt ghế, thần thái hiền lành, thế nhưng khí tức trong cơ thể lão đã được điều động nổi lên.
Lão đợi không được nữa, nhiều năm rồi không cách nào từ Trúc Cơ tiến lên Hư Đan cảnh khiến vị môn chủ Quỷ Vương môn này đã sốt ruột không chịu nổi. Từ Ngôn là mục tiêu thứ nhất của lão, sau đó mới đến Dương nhất. Bởi vì lão cần đợi Dương Nhất mau chóng phá vỡ Tứ Mạch, mà tốt hơn nữa là có thể đạt tới Ngũ mạch.
Chỉ cần hút khô một Tiên Thiên Ngũ mạch trẻ tuổi, Trác Thiên Ưng có thể nắm chắc một nửa cơ hội tiến lên được Hư Đan cảnh. Nếu lão có thể tóm được một thiếu niên mới vừa phá vỡ Lục mạch thì trở thành tu hành giả Hư Đan cảnh cũng nắm chắc mười phần trong tay.
Mỗi khi hấp thụ chân khí của mỗi một võ giả trẻ, khoảng cách tới Hư Đan cảnh của Trác Thiên Ưng càng thêm gần. Từ Ngôn đã ở sơn trang được một tháng rồi, một tháng chết mất một Thái Bảo thì không coi vào đâu cả.
Tẩu hỏa nhập ma mà, huyết mạch bạo liệt mà chết còn cần năm ba tháng hay sao?
"Hài nhi muốn đến thử kiếm trên Thí Kiếm thạch bia một lần." Từ Ngôn cung kính cúi đầu nói.
"Thí Kiếm thạch bia?" Trác Thiên Ưng hơi sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Ngươi phá vỡ âm mạch rồi hả?"
Âm mạch chính là mạch thứ tư. Lúc này Trác Thiên Ưng không những nghi hoặc, mà sát ý trong lòng tiêu tán đi vài phần. Nếu Từ Ngôn thật sự phá vỡ được Tứ mạch, lão chắc chắn sẽ không xuống tay nữa, ngược lại sẽ toàn lực bồi dưỡng, trợ giúp hắn phá vỡ mạch thứ năm.
"Mấy ngày này hài nhi vẫn luôn luyện tập võ nghệ. Sáng nay cảm thấy có chân khí đi vào hai tay, không chắc có phá vỡ Tứ mạch hay chưa nên định đến Thí Kiếm thạch bia thử nghiệm một lần."
Nghe xong chân khí đi ra hai tay, ánh mắt Trác Thiên Ưng sáng ngời.
Chân khí xuống hai tay chính là đặc thù của võ giả Tứ mạch, Tiên Thiên Tam mạch không cách nào rót chân khí vào hai tay được cả.
"Tốt, vi phụ sẽ dẫn ngươi đi Thí Kiếm thạch bia."
Trác Thiên Ưng tản sát cơ trong lòng, mang Từ Ngôn đi vào hậu viện của sơn trang.
Thí Kiếm thạch bia là thứ rất giá trị, nhưng vết kiếm trên bia đá càng nhiều thì tuổi thọ bia đá càng thấp, đến cuối cũng sẽ vỡ vụn. Do vậy, chỉ trừ lúc chọn Thái Bảo mới vận dụng, không thì chỉ có trắc nghiệm các cao thủ Quỷ Vương môn khi mới phá mạch xong, còn bình thường không dễ gì vận dụng Thí Kiếm thạch bia cả.
Bước vào đại điện lưu giữ thạch bia.
Dưới sự chứng kiến của Trác Thiên Ưng, Từ Ngôn vận chuyển chân khí trong cơ thể, vung Hàn Thiết đao trong tay, chém một đao xuống tấm bia đá.
Bia vào sâu bốn tấc, Tiên Thiên Tứ mạch.
"Phá Tứ mạch!" Trác Thiên Ưng vui vẻ quát lớn: "Hảo tiểu tử! Tuổi trẻ như vậy đã có thực lực như đại ca ngươi. Chỉ cần khổ luyện vài năm nữa, chắc chắn phá Ngũ mạch không vấn đề gì. Ha ha ha. Nghĩa tử Trác Thiên Ưng ta quả nhiên có thiên phú dị bẩm!"
"Hắc hắc, hắc hắc."
Từ Ngôn bên cạnh cũng nở một nụ cười ngây ngô, đồng thời còn gãi gãi đầu, bộ dáng đầy ngu ngơ ngây ngốc.
Nhìn vẻ vui mừng trên mặt Trác Thiên Ưng, Từ Ngôn mới thả lỏng ra một hơi, cuối cùng cũng qua được cửa ải này rồi. Thế nhưng cái vẻ vui mừng này của Trác Thiên Ưng còn ẩn thêm tham lam hơn nữa, cho thấy nguy cơ còn lâu mới chấm dứt được.
Thành công rồi... Từ Ngôn thầm thở dài một hơi.
Hắn tìm ra điểm khác nhau giữa mình và Dương Nhất, nhưng lại không chắc chắn nếu để lộ thực lực Tiên Thiên Tứ mạch thì có thể bị Trác Thiên Ưng giết chết ngay lúc đó hay không? Làm ra một chiêu cờ hiểm hóc này thật sự vì hắn bất đắc dĩ, không nghĩ tới đã tránh thoát được một kiếp.
Trác Thiên Ưng trắng trợn khen ngợi nghĩa tử mười bảy một phen, còn tự mình xuất ra một quyển Vũ Khúc kiếm thức đưa cho Từ Ngôn. Từ Ngôn đã sớm đọc qua Vũ Khúc kiếm thức, nhưng kiếm phổ trên tay Từ Ngôn khác với kiếm phổ còn lại, trong đó tràn ngập các loại giải thích và tâm đắc đối với từng chiêu thức một, xem ra đây là một phần kinh nghiệm trân quý của Trác Thiên Ưng.
Từ Ngôn vui vẻ nhận lấy kiếm phổ. Hắn biết rõ hôm này mình vượt qua khỏi cửa tử rồi, còn vê phần nguy cơ tiếp theo khi nào đến thì hắn không biết được.
Trác Thiên Ưng rời khỏi đại điện, vừa ra khỏi cửa thì Thái Bảo thứ mười một vội vàng đi đến.
"Nghĩa phụ, Diêm tướng quân đến, đang thưởng trà ở đại sảnh."
Chủ nhân Phong Đô thành tự mình đến đây, Trác Thiên Ưng không dám lãnh đạm, mang theo Từ Ngôn và Thái Bảo mười một chạy đến đại sảnh.
Trong đại sảnh tiếp khách của sơn trang, Trác Thiếu Vũ đang ngồi tiếp vị Diêm Lâm Chử mập mạp uống trà, các Thái Bảo còn lại cũng đều ở đây cả. Không lâu sau, Trác Thiên Ưng đã nhanh chóng đi đến, cười nói: "Thật hiếm khi Diêm huynh rảnh rỗi. Đến, đến, đến, hôm nay chúng ta đổi trà thành rượu, nhất định phải say một trận!"
"Thiên Ưng nói đùa rồi, tìm Trác môn chủ ngươi uống rượu thì phải là uống ở Hầu phủ của ta mới đúng, không có đạo lý nào đến thăm còn đòi uống rượu cả."
Diêm Lâm Chử đặt chén trà xuống, nghiêm sắc mặt, nói: "Thiên Ưng, lần này Quỷ Vương môn các ngươi cần phải xuất lực rồi. Thánh chỉ vừa tới hôm nay, Thánh thượng lệnh cho Phong Đô thành ta xuất binh ra biên thùy. Đây là mật chỉ đưa đến, ngươi nhìn qua rồi hãy nói."
Diêm Lâm Chử lấy mật chỉ từ trong ngực ra, đưa cho Trác Thiên Ưng. Nhìn thấy góc cạnh có khắc hình hoàng lăng, Trác Thiên Ưng đứng dậy, đưa hai tay đón lấy. Lão là môn chủ Quỷ Vương môn, nhưng Quỷ Vương môn và hoàng gia Tề quốc có mối liên quan rất sâu. Khi lão đọc xong, sắc mặt khẽ biến.
"Sáu thị trấn nhỏ nơi biên cảnh bị tàn sát, không một người sống, chẳng lẽ là..." Trác Thiên Ưng mới nói được phân nửa, Diệp Lâm Chữ khẽ gật đầu.
"Đám man di kia thích giết chóc như mạng, cuối cùng đã đánh chủ ý tới Đại Tề ta. Chắc hẳn Đại Phổ cũng không khá khẩm hơn chúng ta đâu." Diêm Lâm Chử hừ lạnh một tiếng nói tiếp: 'Lần xuất chinh này, Phong Đô cần phải phái ra một vạn tinh binh cùng hỗ trợ cho biên quân, còn về phần đám gian tế man di trà trộn vào Đại Tề ta..."
"Giao cho Quỷ Vương môn ta là được!"
Trác Thiên Ưng đọc mật chỉ kia rồi, biết Phong Đô thành phải phái một vạn đại quân đi. Phong Đô thành tuy là tòa thành lớn, nhưng là phái một vạn quân có thể phối hợp được với biên quân thanh trừng dư nghiệt Man tộc, thì tòa thành coi như đã trống rỗng quân binh. Đối với những địch nhân còn lại lẻn vào Tề quốc, thì tà phái giang hồ Tề quốc là những kẻ thanh lý tốt nhất.
Lần gặp mặt này không cần phải che giấu gì, Trác Thiên Ưng cũng không có ý định giấu giếm mười tám Thái Bảo. Từ Ngôn bên cạnh nghe xong, tuy hắn không hiểu man di cái gì nhưng lại nhìn thấy được tia hi vọng tưởng chừng như đã mất đi.
Hi vọng trốn thoát khỏi vũng bùn này!