Chương 1212: Có người ăn cơm chùa
Chương 1212: Có người ăn cơm chùaChương 1212: Có người ăn cơm chùa
Bên ngoài ác giao tàn sát bừa bãi, đều muốn đóng băng thiên địa, tiểu nhị Cô Tuyết Lâu còn nhớ thương tiền rượu.
Nếu ở bình thường, Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh bất kỳ một vị nào cũng sẽ không lấy ra mấy trăm linh thạch trả nợ, nhưng hôm nay loại cục diện này, chạy trốn cũng không có thời gian, ai sẽ để ý tới một tiểu nhị.
- Cái gì rượu tiền!
Chân Vô Danh giận tím mặt, nói:
- Đến tửu lâu các ngươi ăn uống mà thôi, thiếu chút nữa bồi luôn cả mạng vào trong, còn muốn tiền rượu? Không tìm các ngươi bồi thường tiền là tốt rồi.
Cục diện đại quân Yêu tộc áp cảnh, cho dù Chân Vô Danh có thông minh đến đâu cũng tuyệt đối không ngờ tới, một khi lâm vào tuyệt hiểm, tu vi cao hơn nữa cũng sẽ trở nên tâm thần không yên, càng dễ nổi giận.
Cho nên Chân Vô Danh tức giận không chỉ quát mắng tiểu nhị, còn muốn đá văng hắn một cước.
Hắn không sợ một tiểu nhị cảnh giới Trúc Cơ quấy rối, Chân Vô Danh sợ chính là bị tiểu nhị này la hét kinh động Băng Giao nhất tộc bên ngoài.
- Khách quan ngươi quá bá đạo! Ăn cơm trả tiền thiên kinh địa nghĩa, sao đến ngươi lại không cho tiền, người đâu, có người ăn cơm chùa đây!
Chân Vô Danh tùy ý đá ra một cước căn bản không mang theo linh lực, dù sao cũng không thù không oán, hắn chỉ muốn hất tiểu nhị ra, không ngờ một cước đá ra, chẳng những không dọa đối phương đi, ngược lại còn bị người ta ôm lấy cổ chân, hơn nữa tiểu nhị kia còn rất nghiêm túc, kêu to gọi đồng bạn, muốn bắt được loại ác đồ ăn cơm chùa như hắn.
Bên ngoài đã là cảnh tượng tận thế, chưởng quầy tiểu nhị trong Cô Tuyết Lâu nào còn có người nhàn rỗi quản lý bữa ăn chùa gì đó, tất cả đều nghĩ biện pháp chạy ra khỏi đây. Không gọi được tiểu nhị khác tới, ngược lại gọi tới một đầu Băng Giao đại yêu.
Bên ngoài tửu lâu, tiếng la hét của tiểu nhị khiến cho một đầu Băng Giao chú ý, đầu Băng Giao này có cảnh giới đại yêu, cách mặt đất rất gần, ánh mắt to bằng chuông đồng nhìn chằm chằm vào đại sảnh Cô Tuyết lâu, sau đó nhào tới.
- Tiểu nhị chớ nóng vội, chúng ta uống được rượu ăn được đồ ăn thì nhất định sẽ cho được tiền, đón tiếp.
Từ Ngôn nhìn thấy Chân Vô Danh đá ra một cước bị đối phương ngăn cản, ánh mắt đồng thời lạnh lẽo, hắn nói đưa tiền, cũng theo đó ném ra một khối linh thạch.
Linh thạch bay lên, dẫn đi ánh mắt của tiểu nhị, ngay trong nháy mắt này, thân hình Từ Ngôn vừa động, nhanh như thiểm điện đến gần, thăm dò bắt lấy chân phải của tiểu nhị, cùng lúc đó, Chân Vô Danh nhìn thấy Từ Ngôn ra tay, mũi chân chấn động chân tay tiểu nhị ra, sau khi đó bàn chân nâng lên, trong nháy mắt, trên một chân trải rộng linh lực.
- Ra ngoài cho tai
Binh!
Bal
Trong tiếng quát khẽ của Từ Ngôn và Chân Vô Danh, tiểu nhị bị Từ Ngôn ném ra ngoài đồng thời lại gặp phải một cước chân Vô Danh mang theo linh lực, cả người bay lên, từ đại sảnh vọt ra ngoài cửa.
Cửa lớn, đại yêu Băng Giao đáng há miệng to vừa nuốt vào, tiểu nhị bị Băng Giao một ngụm cắn ngang.
- Bữa ăn chùa không phải như vậy...
Bị Băng Giao cắn vào trong miệng, tiểu nhị vốn nên kêu rên không dứt cư nhiên quỷ dị không giãy giụa, mà buông xuống tứ chỉ, tựa như cả người vô lực, cái đầu ở giữa hai cái răng nanh sắc bén đối mặt với phương hướng đại sảnh tửu lâu, nhìn về phía hai người ở sâu trong đại sảnh nói một câu thì thâm quái dị, thật giống như sắp chết cũng muốn đòi lại tiền rượu. Răng rắc một tiếng, răng nanh khép lại.
Máu thịt bắn tung tóe trong dự liệu cũng không có xuất hiện, Giao Long đại yêu cắn nát không phải là người sống, mà là một khối gỗ lim, vụn gỗ tung bay lên, làm sao còn có tung tích của tiểu nhị.
- Mộc khôi!
Từ Ngôn thấp giọng nói, thân hình lùi lại.
- Chung Ly Bất Nhị!
Chân Vô Danh đang nhanh chóng lui về sau, chẳng qua sắc mặt hắn cũng không tốt lắm, nghiến răng nghiến lợi nói cái tên mà hắn đã ghi hận nhiều năm.
Băng Giao bên ngoài chính là đại yêu, hơn nữa không chỉ có một, hai người có thể ăn ý ném tiểu nhị do Chung Ly Bất Nhị ngụy trang ra ngoài đút cho Giao Long, sao có thể lỗ mãng xông ra ngoài.
Thật ra khi tiểu nhị đòi hai người tiền rượu, Từ Ngôn đã phát giác được cái mũ nhỏ bị bóp méo của đối phương.
Mũ lệch nghiêng không tính là cái gì, thế nhưng nửa hàng lông mày rậm kia lại làm cho Từ Ngôn cảm thấy quen mắt, hơn nữa hành động đòi tiên quái dị của tiểu nhị, chứng tỏ tên này tuyệt không tu sĩ Trúc Cơ tâm thường.
Đối với người xa lạ trong lòng khó lường, Từ Ngôn sao có thể không đề phòng, mặc kệ có phải Chung Ly Bất Nhị hay không, trước tiên cùng Chân Vô Danh hợp lực ném hắn ra ngăn Băng Giao lại nói.
- Bản thể của tên kia nhất định ở gần đây!
Chân Vô Danh lui đến vị trí quây, lắc mình trốn vào bếp sau, trầm giọng nói với Từ Ngôn đồng thời đến.
- Vậy thì như thế nào, đừng nói ngươi muốn báo thù, năm đó người tính kế ngươi có phải là Chung Nhị Bất Nhị hay không, hơn nữa cục diện hiện tại càng thêm quỷ dị, Thiên Cổ phái đóng vai trò thân phận gì ở trong sự kiện lần này cũng không biết, Tuyết Cô Tình kia càng thêm cổ quái, chúng ta vẫn nên đi mới là thượng sách. Từ Ngôn dùng một đạo truyền âm nói, cục diện hiện tại ngay cả hắn cũng không thấy rõ.
Kim Ngọc phái lấy một đầu Băng Giao đại yêu uẩn hóa ra yêu đan làm cạm bấy, dẫn tới vô số tu sĩ, không vì tuyên chiến với Kiếm Vương điện, mà là tính toán đồng quy vu tận, phàm là chủ mưu phía sau có chút thần trí, cũng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Mục đích và thân phận của Tuyết Cô Tình, hơn nữa Chung Ly Bất Nhị xuất hiện, làm cho Từ Ngôn càng nhìn không thấu tai nạn bất thình lình lần này, nếu không ứng phó được, chỉ có thể chuồng là thượng sách.
Chân Vô Danh há lại ngu xuẩn, không cần khuyên cũng biết thị phi không thể ở lại lâu, đè nén hận ý đối với Chung Ly Bất Nhị, gật gật đầu chuẩn bị liên thủ với Từ Ngôn lao ra khỏi chiến trường.
Hai vị Nguyên Anh đỉnh phong liên thủ, hai người cũng không sợ đại yêu Băng Giao tầm thường, chỉ cần ba đầu Yêu Vương Băng Giao kia sẽ không đuổi giết là được.
Âm ầm từng đợt tiếng nổ lớn truyền đến, Băng Giao cắn nát phân thân gỗ, dưới cơn giận dữ vọt vào tửu lâu.
Thân hình Băng Giao đại yêu quá lớn, chỉ có đầu chen vào đại sảnh, mở ra miệng to chậu máu, một ngụm cắn một thực khách không kịp chạy thoát, thực khách kia chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, ngay cả giãy giụa cũng không có cơ hội, kêu thảm một tiếng bị cắn thành hai nửa, thi thể đều vào bụng đại yêu.
Giao Long đầu to cắn loạn ở trong đại sảnh, tiểu nhị cùng thực khách chạy tán loạn, tu sĩ từ trên lâu chạy xuống vừa thấy lầu một bị phong bế, lại hoảng sợ vạn phần chạy trở về lầu trên, cũng có người hoảng hốt không chọn đường phá cửa sổ mà đi, vừa mới bay lên đã bị đông lạnh chết giữa không trung, thành băng điêu hình người, rơi xuống đất nát bấy.
Long có long tức, giao long cường đại cũng có thể phun ra giao long tức.
Long tức của Băng Giao phun ra là khí cực hàn, long tức của đại yêu Băng Giao trừ phi Nguyên Anh có thể ngăn được, tu sĩ kim đan tâm thường đều sẽ bị trong nháy mắt lạnh chết, tu sĩ tu vi Trúc Cơ căn bản ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có.
Chân Vô Danh tản ra linh thức mờ ảo xoay quanh bên ngoài tửu lâu, không nhìn đại yêu Băng Giao, mà gắt gao nhìn chằm chằm ba đầu Yêu Vương, Từ Ngôn giống nhau thúc dục ra một con luyện hồn, rơi vào chỗ tối quan sát cục diện.
Khi Luyện Hồn trốn ra tửu lâu, trong lúc vô tình nhìn thấy tâng cao nhất, thân sắc Từ Ngôn đột nhiên biến đổi.
Từ khi mái hiên bốn góc bị nhấc lên, tâng cao nhất của Cô Tuyết Lâu thành quảng trường ngoài trời, thực khách trong nhã các sau khi Ngọc Nữ bị nuốt chết đã sớm sợ tới mức chạy tán loạn, cũng có một bàn khách nhân quái dị cũng không nhúc nhích.
Tổng cộng có bốn vị khách nhân ở bàn này, trong đó có ba người ngồi ở bên cạnh bàn, người thứ tư thì đứng ở một bên tựa như hạ nhân.
Người ngồi ở chủ vị, một thân trường bào đội mũ, che dấu hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người này đang uống rượu, hiện ra mấy cái răng lớn, thoạt nhìn không giống đang uống rượu, hình như muốn cắn nát chén rượu, hơn nữa khóe miệng có vẻ dữ tợn, phàm là người nhìn thấy, trong lòng đều sẽ phát lạnh.
Từ Ngôn cũng không nhận ra bàn khách nhân này, hắn chỉ nhận ra người thứ tư đứng ở một bên buông tay mà đứng, giống như nô bộc.
Người kia... Chính là Lôi Vũ.