Chương 1242: Nữ quân tử
Chương 1242: Nữ quân tửChương 1242: Nữ quân tử
Tông chủ phái Lưỡng Nghi trong lòng sinh ra buồn bực, vì cân bằng tâm tư của mình, để cho phần kỳ công pháp môn Lưỡng Nghi của mình được vững chắc, vì thế nhìn chằm chằm vào Thiên Hải Đảo cách đó không xa.
Thiên Hải Đảo là một trong bốn hải đảo ban đầu sau khi Lưỡng Nghi phái đến hải vực, thực lực bình thường, đảo chủ Nguyên Anh sơ kỳ, so với Lâm Uyên đảo còn yếu hơn vài phần.
Nếu Chân Vô Danh nhúng tay vào chuyện hải đảo, Đường Nhạc Sơn cũng không có ý định giữ lại bốn đảo mới thu phục, dù sao Kiếm Vương Điện cũng sẽ không để cho phía Phản Kiếm Minh thuận lợi thu phục Bách Đảo, thuận tay hủy diệt mấy tòa cũng không sao cả.
Sát ý nổi lên trong lòng Đường Nhạc Sơn, sau lưng phát ra tiếng động lạ ùng ục, hai con quái ngư từ trong hư không chui ra, đều có cách mười trượng, trên người là người, phía dưới là đuôi cá, một đen một trắng, một nam một nữ, chẳng những không có mỹ mạo của người cá, ngược lại răng nanh thô to, hai mắt đỏ bừng!
Âm Dương Ngự, quái vật Lưỡng Nghi phái nuôi nhốt, không phải người không phải yêu, giống như ma quỷ, vô cùng hung tàn.
Hai con quái ngư này của Đường Nhạc Sơn, mỗi một con đều có khí tức đại yêu đỉnh phong, là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, lúc này triệu hoán ra hai con hung ngư, chính là vì nhất cử tiêu diệt Thiên Hải Đảo.
- Lưỡng nghi tứ tượng, máu nhuộm tám hướng, lưỡng nghi đại trận.
Đường Nhạc Sơn không chỉ gọi ra hai con quái ngư, mà còn thi triển ra trận pháp huyền ảo, chỉ thấy hai tay hắn liên tiếp điểm ở hư không, từng bức trận văn hình âm dương ngư theo đó khắc ở bốn phía Thiên Hải Đảo, cuối cùng một tiếng trầm đục vang lên, toàn bộ Thiên Hải Đảo bị hai màu đen trắng cắt ra.
Lưỡng Nghi chỉ trận, hung hãn vô biên, hung trận như thế chuẩn bị chuyên tru sát số lượng lớn cường địch, một khi thi triển ra có thể xóa bỏ cường giả Nguyên Anh. Theo trận pháp vận chuyển, bên dưới bị đêm tối bao phủ, truyền đến vô số tiếng kêu rên rên rỉ, hung thú màu đen ở trong đại trận xuyên qua không ngừng, bên người nổ lên từng mảnh máu tươi, nửa còn lại hải đảo màu trắng, quái ngư màu trắng tung bay tàn sát bừa bãi, nơi đi qua đều là huyết hải ngập trời.
Đại trận đã thành, linh thú đã ra, Đường Nhạc Sơn chỉ cần nhìn tu sĩ dưới chân cùng phàm nhân dần dần bị tru sát không còn là được.
- Chết đi, tất cả đều chết đi, chỉ cân các ngươi đều chết, tâm tư bổn tọa sẽ chậm rãi bình phục...
Tông chủ phái Lưỡng Nghi tàn nhẫn, coi thường thương sinh dưới chân, ở trong mắt Đường Nhạc Sơn, hết thảy đều có thể vứt bỏ, hết thảy đều có thể phá hủy.
- Cứu mạng. Cứu ta! Ta không thể nhìn thấy gì, ta không thể nhìn thấy gì!
Thiên Hải Đảo, bị đêm tối bao phủ, phần lớn là phàm nhân trấn, tất cả phàm nhân đều giống như bị phủ một lớp vải đen thật dày, nếu tránh không thoát, chỉ có thể bị nghẹn chết.
- Ai cứu ta với! Khụ khụ khụ, ta, ta không thở nổi, khụ khụ.
- Cha! Cha! Người tỉnh dậy đi, nương! Nương người ở đâu?
- Mau chạy đi! Thiên Thần tức giận muốn hủy diệt hải đảo!
- Oa Nhi! Con trai của ta! Đừng giãm lên oa nhi của ta a, ô ô ô ôI
Tương tự như Lâm Uyên Đảo, phàm nhân trên Thiên Hải Đảo cũng rất nhiều, chừng trăm vạn, đối mặt với trận pháp đáng sợ như vậy, những phàm nhân này không hề có lực ngăn cản, cơ hồ trong nháy mắt đã có hơn vạn người bị diệt sát ở trong đại trận.
Bên kia trên nửa hòn đảo trắng bệch, mặc dù mười phần sáng ngời, nhưng màu sắc có chút đáng sợ, cũng không phải ánh mặt trăng, giống như phốt pho tràn ngập trong nghĩa trang.
- Địch tập kích! Có kẻ thù tấn công! Mau đi bẩm báo đảo chủ!
- Đó là gì! Quái vật đuôi cá, ah! Tay ta bị gãy! Tay ta bị gấy!
- Khí tức đại yêu! Chúng ta không thể ngăn cản đi tìm đảo chủ! Tu sĩ thuộc đảo này nhao nhao đại loạn, chỉ bởi vì trận pháp bao phủ, cùng hai đầu quái ngư giết chóc, một phần tu sĩ hô bẩm báo đảo chủ vừa rồi chạy ra vài bước, đã bị Âm Dương Ngư xé rách hoặc bị thương nặng không đi nổi.
- Hoảng cái gì! Mở ra phòng ngự đại trận!
Thiên Hải Đảo Chủ một thân khí tức Nguyên Anh từ chỗ bế quan vọt ra, chỉ huy Kim Đan mở ra đại trận hộ đảo, chống lại trận pháp của đối phương, tuy rằng tác dụng không lớn, nhưng cũng có thể hòa hoãn vài phần.
- Tất cả Kim Đan nghe lệnh! Cùng nhau động thủ, quấn lấy hai con quái vật!
Thiên Hải đảo chủ giả vờ trấn định, sau khi hắn phái ra tất cả thủ hạ Kim Đan, vụng trộm nhìn một đạo thân ảnh đứng giữa không trung.
- Phái Lưỡng Nghi muốn làm gì, Thiên Hải Đảo ta đã đầu hàng, chẳng lẽ Đường Nhạc Sơn còn muốn đuổi tận giết tuyệt?
Con ngươi Thiên Hải Đảo chủ nhanh chóng đảo, tự nhủ:
- Nếu Lưỡng Nghi phái muốn tàn sát Thiên Hải Đảo ta, không có khả năng Đường Nhạc Sơn một mình ra tay, hắn đến tột cùng mục đích gì? Không được, không thể giao chiến với hắn, nếu hắn muốn giết người, vậy để cho hắn giết là tốt rồi.
Nghĩ tới đây, đảo chủ Thiên Hải Đảo yên lặng rời khỏi chiến trường.
Mặc cho thủ hạ tu sĩ cùng phàm nhân trên đảo bị liên tục đánh chết, vị đảo chủ này là hắn chỉ lui đến một chỗ ẩn thân được xây dựng dưới lòng đất, hạ quyết tâm không đi ra nữa.
Đảo chủ không chiến mà chạy, những người khác cũng không biết.
Thiên Hải Đảo cũng không phải tất cả mọi người đều sợ hãi tai nạn, một phần Kim Đan tu sĩ vẫn như cũ ra sức ngăn cản hai đầu quái ngư, bất quá thực lực đại yêu đỉnh phong, cũng không phải một phần Kim Dan là có thể ngăn cản được.
Quái ngư màu trắng như cá gặp nước, ở khu vực màu trắng của đại trận không ngừng xé rách địch nhân, phía sau đều là thi thể, thỉnh thoảng phát ra tiếng gào thét cao ngất, nghe cực kỳ vui sướng, khi càng ngày càng nhiều tu sĩ Thiên Hải Đảo vây quanh mà đến, quái ngư màu trắng theo đó hành động chậm chạp lên, mà quái ngư màu đen ở trong khu vực đêm tối phát ra tiếng gầm gừ vui vẻ, một ngụm có thể nuốt sạch ba năm phàm nhân.
Giết chóc ngay từ đầu lâm vào huyết tinh, tu sĩ vùng màu trắng còn có thể ngăn cản một hai, bóng đen địa phương phàm nhân căn bản tránh không thể tránh, lúc này một thân ảnh không tính là cường tráng từ vùng màu trắng vọt vào khu vực bóng đen, thẳng hướng quái ngư màu đen mà đi.
Đó là một nữ tử trẻ tuổi, dung mạo bình thường, hết lần này tới lần khác thần sắc kiên nghị, khống chế song kiếm, đuổi sát phía sau quái ngư màu đen.
- Trần sư muội đừng đi! Ngươi sẽ bị giết!
- Cách Nhi cẩn thận! Ngươi không phải là đối thủ của quái vật!
Xa xa truyền đến tiếng Kim Đan tu sĩ Thiên Hải Đảo hô to, bất quá rất nhanh đã bị quái ngư màu trắng nuốt chửng.
Quay đầu lại nhìn đồng môn sư huynh đệ ác chiến, nữ tu tên Trần Cách Nhi nghĩa vô phản cố xông về phía quái ngư màu đen.
Nàng sợ hãi đêm tối, thế nhưng trong âm thầm, có càng nhiều phàm nhân vô tội, nàng chỉ là một tu sĩ Kim Đan vô danh tiểu tốt trên Thiên Hải Đảo, thế nhưng đối mặt với hạo kiếp như thế, nàng cũng giống như những người khác, chưa từng lui về phía sau, cho dù liều mạng tan xương nát thịt.
Đảo chủ nhu nhược, nhìn không thấy những môn nhân không nhu nhược này, có thể nói là giết chóc thảm thiết, phát sinh giữa biển xanh trời quang mây tạnh.
- Con kiến hôi chính là con kiến hôi, phản kháng, cũng giống như con kiến hôi.
Giữa không trung, Đường Nhạc Sơn trống rỗng, dân dần chữa trị Lưỡng Nghi công pháp của hắn, theo càng ngày càng nhiều người bị tàn sát, tâm tư của hắn sắp khôi phục cân bằng.
- Xé nát nàng ta.
Khóe miệng Đường Nhạc Sơn hiện ra cười lạnh khát máu, hướng về phía quái ngư màu đen, phát ra mệnh lệnh xé rách nữ tu này.
Trong khu vực bóng đen, quái ngư gầm gừ nổ tung trên đỉnh đầu Trần Cách Nhi, cự thú khu thân mà đến, giương nanh múa vuốt, giống như ác quỷ.
Gió biển ngưng đọng vào giờ phút này, nữ tử cảm nhận được tử vong không hề lùi bước, ngược lại bóp ra kiếm quyết, đem hai thanh phi kiếm nhắm ngay hai mắt quái ngư.
Đối mặt Kim Dan tu sĩ phản kháng, quái vật trở nên phẫn nộ, mở miệng rộng, ở trong một trận cuồng phong nhào xuống.
Pháp bảo hạ phẩm trước sau vỡ ra, nữ tử mất đi vũ khí, đối mặt với quái ngư đánh tới không còn sức ngăn cản, Trân Cách Nhi ngược lại quật cường há mồm phun ra kim đan, nâng nó trong tay, chuẩn bị nổ tung.
- Hậu đức, mới có thể tải vật, nhã lượng, mới có thể dung người, quân tử hành kiện, cũng hành thiên, vì dân bình tai ngăn họa.
Nữ tu đang ở Thiên Hải Đảo chuẩn bị nổ tung Kim Đan, ở phía sau nàng truyền đến một tiếng nói đầy dịu dàng, người nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói bình thản đến làm cho người ta tự động bình tĩnh lại.
- Quân tử, không phân biệt nam nữ.
Một bộ đạo bào màu lam từ xa xuất hiện, đạo gia mặc đạo bào thập phần trẻ tuổi tuấn dật, mũi chính miệng vuông, đôi mắt thâm thúy, một đầu tóc ngắn dài chừng một tấc, câu không phân biệt nam nữ kia giống như đang nói nữ tu dũng cảm là một vị nữ quân tử.
Trân Cách Nhi cũng không nhận ra người tới là ai, nhưng Đường Nhạc Sơn giữa không trung giờ phút này nhận ra.
Một khắc tong chủ Lưỡng Nghi phái nhìn thấy đạo nhân trẻ tuổi kia, sắc mặt nhất thời biến đổi, từ trong kẽ răng chen ra hai chữ vô cùng kiêng ky:
- Đạo tử!