Chương 1250: Truyền thừa của Đạo Phủ
Chương 1250: Truyền thừa của Đạo PhủChương 1250: Truyền thừa của Đạo Phủ
Từ khi đàm luận với Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh, hai vị Kim Đan tu sĩ xa lạ nghe ra trận linh tửu yến này chỉ sợ sẽ không thuận lợi, hơn nữa ánh mắt hai người này nhìn về phía Chân Vô Danh càng ngày càng kinh ngạc.
Tuy tu sĩ Bách Đảo ở hải ngoại xa xôi, rất ít khi bước lên Tây Châu vực, thế nhưng cao thủ top mười Thiên Anh bảng, cơ hồ mọi người đều biết.
Vừa rồi bắt đầu không nhận ra, đến bây giờ hai vị Kim Đan tu sĩ kia càng nhìn Chân Vô Danh càng quen mắt, hơn nữa Từ Ngôn lại xưng hô là Vô Danh huynh, Chân Vô Danh cái danh hào kinh người này tràn ra ở trong lòng bọn họ.
Không chỉ có Chân Vô Danh ngồi ở vị trí thứ tư Thiên Anh bảng, hai vị Kim Đan còn nghe thấy xưng hô Vô Nhạc này.
Top 10 Thiên Anh bảng không có Quân Vô Nhạc, nhưng danh vọng của Đạo tử, cũng không thua kém bất kỳ một trong mười người trong top 10.
- Chẳng lẽ trong mấy vị kia có Chân Vô Danh cùng Quân Vô Nhạc? Chúng ta cùng bàn uống rượu với cao thủ đứng đầu Thiên Anh bảng?
Một vị Kim Đan tu sĩ ở trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt trừng càng lúc càng lớn.
- Hẳn là không sai, trung niên tu sĩ không nói một lời thoạt nhìn quen mắt, giống như đảo chủ Vương Ngữ Hải ở Lâm Uyên đảo, nếu ngay cả Vương Ngữ Hải loại cường giả Nguyên Anh này cũng phải làm bồi, mấy vị người trẻ tuổi kia nhất định có lai lịch thật lớn.
Một vị Kim Đan tu sĩ khác hầu như có thể kết luận chính bản thân trên bàn này đều là đại nhân vật, âm thầm kinh ngạc, thấy Từ Ngôn lấy ra Quân Hà tửu còn lại nửa vò, vị này cũng không khách khí, ôm tới rót cho mình một chén liền uống.
Nếu người ta che dấu tu vi, chính là tính toán bất động thanh sắc, loại cơ hội tốt tiếp xúc với cường giả Nguyên Anh này cũng không nhiều lắm, cơ hội uống linh tửu cường giả Nguyên Anh càng khó có thể đáng quý hơn.
Không giống như hai người, Lý Tài thủy chung cung kính, hơi cúi đầu. Hắn nhận ra Quân Vô Nhạc, bởi vì vị Đạo tử này đã đặt chân đến Cửu Tinh đảo bọn họ.
Linh tửu yến càng ngày càng náo nhiệt, hơn nữa ở thời điểm một Hắc Thủy Điệt xuất hiện trở thành vật phẩm đấu giá đầu tiên, toàn bộ Nham Mộc trấn cơ hồ sôi trào lên.
Hội chợ bán hàng hàng năm của đảo Hắc Thủy không chỉ nổi tiếng gần xa, mà còn náo nhiệt hơn.
Hắc Thủy Điệt thưa thớt trân quý, phương thức bán là dùng hình thức đấu giá tiến hành, giá cao thì được, hơn nữa trước khi đấu giá chấm dứt, Hắc Thủy Đảo sẽ không tuyên bố tổng cộng có bao nhiêu Hắc Thủy Điệt, cứ như vậy, tu sĩ muốn đấu giá cuối cùng do đó nhặt tiện nghi, cũng khó có thể chiếm được tiện nghỉ gì, thật sự phải đợi đến cuối cùng, người ta lại bán không còn, chẳng phải là uổng phí một chuyến.
Trên quảng trường tăng giá không dứt bên tai, một bàn này của Từ Ngôn cũng không có ai cảm thấy hứng thú với Hắc Thủy Điệt kia, ngược lại đều tận lực ngồi chơi, càng không có người đỡ mặt bàn đứng dậy.
Không biết Hạn Mộc chi độc có hay không, càng không biết khi nào bị người của Hắc Thủy Đảo thúc dục, ai cũng không muốn trúng độc không phải.
- Vô Nhạc huynh nếu đã hiểu rõ hạn mộc chỉ độc như vậy, nói vậy là vì thế mà đến.
Tiếp theo đề tài lúc trước, Từ Ngôn tiếp tục nói.
- Không phải vậy, tiểu đạo là vì Hắc Thủy Điệt mà đến, gần đây luyện chế một vị linh đan, đang cần Hắc Thủy Điệt nhập dược.
Quân Vô Nhạc cười nói:
- Gần đây gió biển không yên, ra cửa một chuyến mà thôi, khắp nơi có thể gặp phải sóng gió.
Quân Vô Nhạc đích thật là vì Hắc Thủy Điệt mà đến, chẳng qua dọc theo đường đi đầu tiên là gặp phải âm dương quái ngư xuất hiện trên Thiên Hải Đảo, lại gặp phải hạn mộc chỉ độc trên Hắc Thủy đảo, Quân Vô Nhạc không giống Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh chính là vì thị phi mà đến, hắn là trong lúc vô ý bước vào thị phi. - Sóng to gió lớn, mưa to cũng gần, chúng ta theo từng cơn mưa mà đến, không biết Vô Nhạc huynh là tránh mưa hay là không tránh.
Từ Ngôn hỏi ra những lời này, ý muốn hỏi thăm rõ ý đồ của Đạo tử.
- Mưa đã đến, nếu không tránh được, liền đặt mình trong mưa là được rồi, thuận theo tự nhiên.
Quân Vô Nhạc nói như thế.
- Tốt cho câu thuận theo tự nhiên, nếu mưa quá lớn, phá hủy đê sông, bao phủ trang gia, nên làm thế nào cho phải đây?
Thần sắc Từ Ngôn không thay đổi, hắn sớm muộn gì cũng sẽ đi Đông Châu vực, biện pháp hiểu rõ Đạo phủ thuận tiện nhất, chính là hiểu rõ Đạo tử Quân Vô Nhạc.
- Mưa nhuận đại địa, là vì rơi xuống sinh cơ, mưa ngập đất, chỉ có thể mang đến tai nạn, nếu mưa quá lớn, đê sông không ngăn được, liền xua tan đám mây làm mưa rơi kia, tự nhiên lại là trời nắng chói chang.
Quân Vô Nhạc chậm rãi mà nói.
- Biện pháp tốt!
Từ Ngôn chân thành tán thưởng, Đạo phủ vô tranh, là bởi vì Đạo phủ cường đại đã đến tình trạng không cần tranh đoạt, Đạo tử nói những lời này, nếu như nói lời như một, như vậy Quân Vô Nhạc người này sẽ có được tâm của thánh giả.
Tâm hệ thương sinh, trong lòng mang vạn vật, mới là cường giả chân chính.
- Từ đạo hữu cùng Vô Danh huynh ở trong trận mưa lớn này, sẽ như thế nào đây, là che ô độc hành, hay là cùng ta khuấy động gió xua mây.
Quân Vô Nhạc mang theo ý cười ôn hòa hỏi ngược lại một câu.
- Mưa còn chưa đủ lớn, chúng ta tự nhiên phải đổ thêm dầu vào lửa, thêm băng trên mặt nước.
Từ Ngôn cười hắc hắc, thật thà nói.
Vừa thấy bộ dáng của hắn như thế, Chân Vô Danh ở một bên liền muốn né tránh một chút, vị Vô Danh công tử này xem như đã nhìn ra, chỉ cân Từ Ngôn hàm hậu cười rộ lên, bảo đảm đang có tâm tư âm người.
- Hội bán hàng đã bắt đầu, nước mưa ẩn chứa độc lực, chúng ta có phải cũng nên chuẩn bị hay không?
Vương Ngữ Hải thủy chung nhìn chằm chằm Vu Độc trên quảng trường xa xa, chỉ chút công phu như vậy, Hắc Thủy Điệt đầu tiên đã bán đấu giá xong.
- Chư vị ngồi trước, một hồi kịch hay còn mong chư vị xuất lực, trong buổi bán hàng một món bảo bối không tệ, ta phải mua về mới được.
Từ Ngôn đứng dậy, ôm quyền nói, xem ra giống như muốn tham gia đấu giá, trên thực tế hắn muốn đi địa phương nào, Chân Vô Danh cùng Quân Vô Nhạc đã đoán ra.
- Làm phiền Từ đạo hữu, đại môn Đạo phủ sẽ vì đạo hữu mà mở rộng.
Quân Vô Nhạc vừa nói những lời này, Chân Vô Danh ở một bên cũng có chút kinh ngạc.
Đại môn Đạo phủ, nếu là vì một người mà mở ra, trừ phi là cao nhân địa vị kinh người đến, hoặc là thu nạp môn nhân đệ tử thiên phú cao tuyệt.
Đạo tử có ý mời chào, hình như thập phần coi trọng đối với Từ Ngôn, Chân Vô Danh không chỉ kinh ngạc, còn có chút hâm mộ ghen tị, ở một bên nhắc nhở:
- Ngôn huynh đã là người của Địa Kiếm tông, chỉ sợ cùng Đạo phủ vô duyên.
- Duyên một chữ, bao trùm vạn tượng, chúng ta gặp nhau ở đây chính là duyên, quen biết cũng là duyên, biết nhau càng là duyên, duyên pháp bất diệt...
Đạo tử Quân Vô Nhạc nói đến đây, hơi dừng một chút, Từ Ngôn thì mỉm cười nói:
- Đạo niệm vĩnh viễn tồn tại.
Duyên pháp bất diệt, đạo niệm vĩnh viễn tồn tại.
Hai người lần đầu gặp mặt, giống như bạn cũ đã sớm quen biết, nhìn nhau mà cười.
Từ Ngôn cười đến hoài niệm, mà Quân Vô Nhạc cười đến tiêu sái. Xoay người rời đi, Từ Ngôn đi xuống Mộc Lâu, rất nhanh biến mất ở giữa đám người, không bao giờ thấy tung tích nữa.
Đạo là gì?
Đạo là tự nhiên, duyên pháp bất diệt, đạo niệm vĩnh viễn tồn tại.
Bên tai vang lên những lời dạy của lão đạo sĩ năm đó, lão giả già nua, ngồi trong đạo quan trong trẻo lạnh lùng, nói với đệ tử duy nhất lại bướng bỉnh về những đạo lý khô héo này lại vĩnh viễn tồn tại.
- Đạo phủ, Đạo tử. Sư phụ, ta gặp được truyên nhân của lão nhân gia ngài, Đạo phủ nhất định rất lớn rất lớn, có rất nhiều rất nhiều cao thủ, chỉ cần Đạo phủ ở đây, là có thể chấn nhiếp tứ vực bát hoang.
Đi ra Nham Mộc trấn, Từ Ngôn nhìn về phía Đông Thiên, tuy rằng trời tối đen, hắn lại giống như có thể nhìn thấy quang mang đến từ Đạo phủ.
Ngẫu nhiên gặp được Đạo tử, làm cho Từ Ngôn an tâm không ít.
Chí ít hắn không có thất vọng, Đạo phủ truyền thừa, giống nhau như đúc cùng lão đạo sĩ ở Bình Trung giới.
Hắn vốn nên là người của Đạo phủ, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ đến Đông Châu vực.
Từ Ngôn tin tưởng ngày này rất nhanh sẽ đến, đợi đến khi Thiên Anh lôi chấm dứt, chờ cứu sư huynh cùng Vương Khải Hà Điền, Từ Ngôn tất nhiên sẽ đi xa Đông Châu, tìm kiếm bí ẩn thân thế chân chính của hắn.