Chương 1263: Phân thân của Ngu Thiên Kiều
Chương 1263: Phân thân của Ngu Thiên KiềuChương 1263: Phân thân của Ngu Thiên Kiều
Thanh quang cổ ngọc, lưỡng nghi âm dương.
Trấn Tông chi bảo của Lưỡng Nghi phái, do tông chủ các đời chưởng quản, luyện chế bảo vật này, chính là hai vị Hóa Thần lão tổ của Lưỡng Nghi phái.
Âm Dương Ngọc mười phần thần bí, Đường Nhạc Sơn lúc ở Thiên Anh lôi chưa từng vận dụng qua, nếu không phải bị ép đến cùng đường, hắn cũng sẽ không dễ dàng vận dụng dị bảo vô luận là đối với chính hắn, hay là đối với địch nhân của hắn mà nói, đều khủng bố vạn phần này.
Ngọc cổ vặn vẹo ở trong tay Đường Nhạc Sơn mở rộng, đến lúc cao hơn một người bắt đầu không còn lắc lư, mà là xoay tròn.
Tiếng gió hoắc hoắc, trong chớp mắt xuất hiện một thân ảnh nữ tử tại chỗ, mày liễu mắt hạnh, tóc buộc lên cao, một thân cung y tao nhã, giống như mỹ nhân trong tranh đi ra.
Ngọc ảnh lắc lư, giai nhân dịu dàng, trên chiến trường tàn phá xuất hiện một màn quỷ di.
Nữ tử như điêu khắc không chút nhúc nhích, không chỉ bất động, Từ Ngôn thậm chí có thể kết luận nữ nhân này ngay cả hô hấp cũng không có, hoàn toàn là một khôi lỗi, hoặc nói là một người chết.
Khi nữ tử xuất hiện, sắc mặt Đường Nhạc Sơn rõ ràng trở nên tái nhợt, lùi lại hai bước, khom người đứng ở phía sau nữ tử, có vẻ cực kỳ cung kính, giống như vãn bối.
- Lão tổ phái Lưỡng Nghi.
Xa xa, Chân Vô Danh dùng Vô Cực kiếm đạo đánh bay Lãnh Thiền Quyên, phát ra một tiếng kinh hô, hắn hét lớn nhắc nhở:
- Đó là âm dương phân thân của lão tổ Lưỡng Nghi phái Ngu Thiên Kiều.
Xuất hiện từ trong âm dương ngọc, cũng không phải phân thân cường đại của Đường Nhạc Sơn, lại là một phân thân của lão tổ phái Lưỡng Nghi, cục diện như thế, ngay cả Từ Ngôn cũng không khỏi sửng sốt.
Có thể trở thành lão tổ, nhất định là Hóa Thần lão quái, mặc dù là phân thân, vẫn không thể khinh thường.
Ánh mắt ngưng tụ, Từ Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử biến hóa từ ngọc cổ, Đạo tử giống như hắn, lúc này thần sắc mười phần ngưng trọng.
- Không phải là thu nạp một ít tán tu hải đảo sao, ngay cả âm dương phân thân cũng bị ngươi vận dụng, Đường Nhạc Sơn, ngươi tốt xấu gì cũng là người đứng đầu một tông, sao lại chật vật như vậy.
Nữ tử không có hô hấp chậm rãi mở hai mắt ra, màu sắc trong con ngươi là màu ngọc quỷ dị, đôi mắt như thế, lại thêm vẻ yêu dị, thoạt nhìn vị Ngu Thiên Kiều này càng thêm quyến rũ vài phần.
- Hồi bẩm lão tổ, có cường nhân chắn đường, Chân Vô Danh cùng Đạo tử đều ở đây, tên đối diện tên là Từ Ngôn, hắn rất khó quấn lấy.
Đường Nhạc Sơn ngay cả nói chuyện cũng khom người, có thể thấy được hắn kính sợ đối với tử vật phân thân này cỡ nào.
- Thiên Anh vị thứ tư, Vô Danh công tử, ngược lại là cao thủ thành danh nhiều năm, chẳng qua thành danh, vẫn Vô Danh như cũ.
Ánh mắt Ngu Thiên Kiều xẹt qua trên người Chân Vô Danh, mang theo một tia trêu chọc, ngữ khí lại là vạn phần khinh bỉ, lại nhìn về phía Đạo tử, nói:
- Đông Châu Đạo tử càng khó lường, cả ngày nói Đạo phủ vô tranh, Đạo phủ vô tranh, lại cùng Lưỡng Nghi phái chúng ta tranh không ngớt, chúng ta đắc tội Đạo phủ ở nơi nào đây? Hay là nói, Đạo phủ các ngươi ngay cả chuyện nhàn rỗi của Tây Châu vực cũng quản?
Không cho người khác mở miệng, Ngu Thiên Kiều tự mình chậm rãi nói, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người Từ Ngôn, lại mở miệng, nói:
- Từ Ngôn? Cái tên này không tính xa lạ, ta nghĩ lại một chút, đúng rồi, ngươi là đệ tử quan môn của Hồng Chí, mấy ngày nay mới nghe ai nói qua, hậu bối mới tấn thăng, kiêu ngạo nhất, quên đi, ta sẽ thay ngươi sư tôn dạy lại ngươi trở thành một vãn bối tốt, ta ra tay hơi nặng, có thể sống sót nghe xong giáo huấn của ta hay không, cần phải xem tạo hóa của ngươi, khanh khách!
Ngu Thiên Kiêu bỗng nhiên cười điên cuồng, tay áo vung lên giữa không trung, phân thân của vị Hóa Thần cường giả này rõ ràng mang theo một luồng thần hồn của bản thể, nếu không cũng sẽ không linh động như thế.
- Nguyên Anh chi chiến, Hóa Thần đích thân đến, Lưỡng Nghi phái các ngươi chỉ thích lấy lớn hiếp nhỏ.
Chân Vô Danh lúc này cũng không đánh, không để ý địch ý của Lãnh Thiền Quyên, lớn tiếng chất vấn Ngu Thiên Kiều, thật ra hắn không phải chất vấn, mà là chuẩn bị liên thủ với Từ Ngôn và Đạo tử.
Hóa Thần phân thân không phải chuyện đùa, trận ác chiến này đến tình trạng hiện giờ, trốn là vô dụng, chỉ có thể ngạnh kháng.
- Ngươi nói đúng rồi, Lưỡng Nghi phái chúng ta rất thích lấy lớn hiếp nhỏ, ha ha ha hai
Ngu Thiên Kiều ở giữa không trung vung ống tay áo lên, tựa như đang nhảy múa trên mây, dưới chân nàng bắt đầu hiện ra mây bảy màu, vân phi tường vân, màu sắc vô cùng diễm lệ, diễm lệ có thể nói là quỷ dị.
- Lão tổ phái Lưỡng Nghi chính là một lão biến thái, Ngu Thiên Kiều vốn là nam nhân, dùng phương pháp lưỡng nghỉ tu thành thân nữ nhi, phân thân này của hắn là chết, cho nên linh lực có hạn, chúng ta chống đỡ qua một lần thì có cơ hội phản sát.
Chân Vô Danh đem hai đạo truyên âm lần lượt lọt vào tai Từ Ngôn và Đạo Tử, Lưỡng Nghi phái tổng cộng có hai vị lão tổ, một là Ngu Thiên Kiều, người còn lại gọi là Hoa Thường Tại, Ngu Thiên Kiều là nam tử tu thành thân nữ nhi, Hoa Thường Tại thì là nữ nhân tu thành thân nam nhi.
Hai vị Hóa Thần lão tổ, là chiến lực mạnh nhất của Lưỡng Nghỉ phái, Đường Nhạc Sơn lấy âm dương cổ ngọc biến hóa ra phân thân Ngu Thiên Kiều, báo hiệu một hồi ác chiến hiểm trở không cách nào tránh khỏi.
Theo Chân Vô Danh nói, linh lực phân thân này của Ngu Thiên Kiều có hạn, hắn vừa nói như vậy, Từ Ngôn cũng chuẩn bị thủ trước sau công, chỉ cần đem linh lực của đối phương hao phí không sai biệt lắm, là có thể một người diệt sát.
Dù sao cũng là phân thân, mà không phải Hóa Thần đích thân đến, Từ Ngôn tuy nói ngoài ý muốn, thật ra không có gì sợ hãi.
Chiến đấu trước mặt người khác, hắn rất ít khi vận dụng chiêu số sở trường của mình, địa linh bảo Long Thiệt cung ở ngay trong tay, chỉ cần hiện ra sơ hở, Từ Ngôn sẽ không chút do dự dùng Thiên Thạch Tiễn đánh chết phân thân này của Ngu Thiên Kiều.
Chân Vô Danh và Từ Ngôn đã chuẩn bị phòng ngự, duy chỉ có Đạo tử không lùi mà tiến, không biết vì sao lại bước ra một bước.
- Lưỡng Nghỉ luân chuyển, thiên địa âm dương.
Giữa không trung, phân thân Ngu Thiên Kiều chộp lại hai tay, ở hư không vẽ ra một bộ Thái Cực đồ, tay trái ở trên tay phải ở dưới, lấy hai tay hình thành âm dương ngư, sau đó dùng sức xoay chuyển, giống như đem bộ Thái Cực đồ này xoay tròn, lại giống như bóp nát thứ gì đó.
Một chùm ánh sáng đen trắng từ trên trời giáng xuống, tạo thành một trận mưa ánh sáng, lấy thân thể Ngu Thiên Kiều làm trung tâm, chùm sáng bên trái của nàng là màu trắng, chùm sáng bên phải là màu đen.
Chùm ánh sáng hạ xuống, trong thiên địa một mảnh yên tĩnh, an tĩnh quỷ dị, làm cho tất cả mọi người trên chiến trường không đánh nhau nữa.
Mọi người ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo một mảnh mê mang nhìn chằm chằm quang vũ rơi xuống, loại bộ dáng si ngốc này nhìn từ xa ngược lại tương tự cúng bái.
Giữa không trung, tiếng cười của Ngu Thiên Kiều tràn ngập đắc ý, nàng thích loại cảm giác được vạn người ngưỡng mộ này, giờ khắc này nàng giống như thần linh, có thể chưởng quản sinh tử yên diệt của thế nhân.
- Lưỡng nghi chi độc, độc phong thiên lý!
Sau đó rống to, Ngu Thiên Kiều ngước mặt lên trời không nhìn nhiều dưới chân, ở trong vô số chùm ánh sáng nhìn Đường Nhạc Sơn, ngữ khí lạnh lùng nói:
- Âm Dương cổ ngọc bị ngươi vận dụng qua một lần, ngươi nên biết lần sau vận dụng sẽ có hậu quả gì.
- Biết, biết. Lão tổ cẩn thận!
Đường Nhạc Sơn kinh hô, Từ Ngôn không biết từ khi nào xuất hiện ở phía sau Ngu Thiên Kiều, hắn trơ mắt nhìn Từ Ngôn quỷ mị hiện thân, thậm chí trên mặt đất còn lưu lại một đạo tàn ảnh.
Ông!!
Giao Nha trong tay phát ra tiếng phá không, đối mặt với phân thân Ngu Thiên Kiều dùng bí pháp kỳ độc, Từ Ngôn động sát khí, càng tính toán trước khi loại lưỡng nghỉ chi độc này còn chưa hoàn toàn xuất hiện, đánh chết người khởi xướng tại chỗ.
Chỉ cần giết chết độc nguyên, là có thể giải trừ nguy cơ, Từ Ngôn tính toán là không sai, thế nhưng năng lực của phân thân Hóa thần, tuyệt không tâm thường.
Giao Nha đao gào thét, sau lưng Ngu Thiên Kiều giống như có mắt, hai ngón tay hơi động một chút, ba lá cờ lớn quỷ khí sâm sâm gào thét mà ra, ngăn cản Từ Ngôn đánh lén.
Giao Nha đao đánh lên trên đại kỳ, xé rách một mặt, cuối cùng bị hai mặt còn lại ngăn cản xuống, lúc này Lưỡng Nghi Độc đã hoàn toàn xuất hiện.
Chùm sáng hắc bạch ẩn chứa kỳ độc, không chỉ độc lực kinh người, một khi xuất hiện còn mang theo hiệu quả mị hoặc, tu vi dưới Nguyên Anh sẽ bị khí tức chùm ánh sáng hớp hồn, đợi đến lúc giãy giụa tỉnh lại, đã trúng độc rất sâu.
Kỳ độc ngay cả Nguyên Anh cũng khó có thể ngăn cản, trở thành uy hiếp trí mạng, tất cả mọi người ở đây đều lâm vào nguy cơ, không chỉ Chân Vô Danh cùng Từ Ngôn, còn có hơn vạn tu sĩ tham gia hội bán hàng.
Độc phong ngàn dặm, đủ để bao phủ cả Hắc Thủy đảo, đối mặt với kết cuộc vạn người bỏ mình, hành động của Đạo tử là kỳ quái nhất.
Chỉ thấy vị cường giả của Đạo Phủ này đứng ở phía trước chùm ánh sáng đầy trời, hai tay một cao một thấp, bóp ra pháp quyết tựa như bẻ cổ tay, lại giống như chống trời, lại tựa như diễn võ, ánh mắt trong suốt mà thâm thúy, trong miệng trầm giọng nói: - Gió cũng từ bi, mây cũng từ bi, gió nổi mây bay!