Chương 1266: Kết chút thiện duyên
Chương 1266: Kết chút thiện duyênChương 1266: Kết chút thiện duyên
Ai là địch với Bách Đảo, không cần Vu Độc nói, tu sĩ ở đây cũng mười phần rõ ràng, đối với hành động Từ Ngôn đánh chết Vu Độc, chẳng những không có người ngăn cản, ngược lại rất nhiều người đang hô to giải hận.
Hắc Thủy Đảo lấy hội bán hàng làm dẫn dắt, suýt nữa hố giết hơn vạn tu sĩ, ai có thể đồng tình một địch nhân thiếu chút nữa giết chết chính mình.
Phong kín Nguyên Anh của Vu Độc, trận chiến này Từ Ngôn thu thập được hơn bốn mươi luyện hồn, đều là cảnh giới Nguyên Anh.
Lúc Nguyên Anh của Phản Kiếm minh ngã xuống, Từ Ngôn cũng không nhàn rỗi, mục đích ban đầu truy tung Đường Nhạc Sơn mà đến chính là thu thập đủ Nguyên Anh luyện hồn, trận chiến này qua đi, Nguyên Anh luyện hồn của Từ Ngôn đã đạt tới trăm con, tiến hành tế luyện, có thể vận dụng ra Nguyên Anh luyện hồn tạo thành Bách Quỷ Dạ Hành.
Thu xong Nguyên Anh của Vu Độc, Hắc Thủy Đảo nhất mạch từ đó triệt để biến mất ở hải vực, sau Bát Lan Đảo, Hắc Thủy Đảo bị diệt.
Tuy rằng thắng, thế nhưng tu sĩ ở đây không ai cao hứng, trái lại thần thái trầm thấp ngưng trọng, vô số ánh mắt lo lắng đều hội tụ ở trên người Đạo tử.
- Lưỡng Nghi bản nguyên chi độc, Hóa Thần phân thân mang theo toàn bộ độc lực, nếu tìm không thấy giải dược, Đạo tử hắn e là sẽ gặp nguy hiểm. Chân Vô Danh đứng bên cạnh Đạo tử, kiểm tra thương thế hồi lâu, lắc đầu thở dài nói.
- Không quá nguy hiểm, mà là trí mạng, giải dược Lưỡng Nghi độc rốt cuộc là cái gì, chúng bây giờ ta đi tìm.
Từ Ngôn nghe ra Chân Vô Danh nói uyển chuyển, loại thời khắc này không cần an ủi ai, tận lực tìm được giải dược mới là mấu chốt.
- Chúng ta cũng giúp tìm thuốc giải! Đạo tử cứu tất cả chúng ta, phần ân tình này, tu sĩ hải đảo chúng ta sẽ không quên!
Có người cao giọng nói, lập tức có càng nhiều tu sĩ hét lớn phụ họa, trong lúc nhất thời có thể nói là quần tình kích động.
- Lưỡng Nghỉ bản nguyên chỉ độc, giải dược cần thiết nhất định cũng mang theo lực lượng bổn nguyên, giải độc đan đẳng giai nhất định ở trình độ cực phẩm, trong thiên hạ ít người có thể luyện chế.
Văn Khúc đảo chủ ở một bên trầm giọng nói, thương thế của Lý Phi Ưng không tính quá nặng, ăn vào vài hạt linh đan đã không còn gì đáng ngại.
- Cực phẩm linh đan vốn rất thưa thớt, giải độc đan đạt tới cực phẩm càng ít thấy, với tu vi Nguyên Anh chúng ta, chỉ sợ không ai có thể luyện chế ra giải độc đan hóa giải Lưỡng Nghi chi độc.
Chân Vô Danh hít sâu một hơi, muốn nói lại thôi, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Từ Ngôn, Giải Độc Đan chỉ sợ không có cơ hội lấy được, trừ phi Từ Ngôn thi triển loại bí pháp có thể khởi tử hồi sinh kia.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Từ Ngôn im lặng trả lời ánh mắt Chân Vô Danh hỏi thăm.
Tuy nói sóng vai mà chiến đấu, hắn đối với Đạo tử có thể nói thập phần hợp ý, giống như cố hữu nhiều năm không gặp, nhưng vẫn như cũ sinh không ra một tia thiện niệm.
Thiện niệm cứu được Hiên Viên Tuyết là đến từ nỗi nhớ Bàng Hồng Nguyệt, thiện niệm cứu được Hoa Hiểu Lăng, đến từ cô gái nhảy giếng ở Nguyên Sơn Trại, dùng hết những cảm xúc tích lũy hơn trăm năm này mới chuyển ra thiện niệm, hiện giờ Từ Ngôn rốt cuộc không cảm giác được sự tồn tại của thiện niệm.
Không có thiện niệm, sẽ không thi triển được Thiện Nhược Thủy.
- Thiên hạ sinh linh vô số, ai có thể không chết chứ.
Đạo tử mỉm cười, âm thanh suy yếu nghe không ra bi hỉ, nhưng có thể nghe ra một phần quái dị không sợ hãi, giống như nhìn thấu sinh tử, lại giống như sinh tử đã không còn quan trọng ở trong mắt Quân Vô Nhạc.
Nói một câu sinh tử tự nhiên, ánh mắt Đạo tử thủy chung dừng lại ở trên người Từ Ngôn, phần chờ mong kia, Từ Ngôn hiểu được, nhưng thủy chung khó hiểu. Quân Vô Nhạc cực lực mời Từ Ngôn đi Đạo phủ, nhưng không chỉ là làm khách, còn có một phần ý mượn sức, Đạo tử có lòng để Từ Ngôn bái vào Đạo phủ, điểm này thật ra không tính là khó đoán, làm cho Từ Ngôn khó hiểu, là loại thái độ im lặng của Đạo tử đối với thương thế này của hắn.
Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người nhìn thấu sinh tử?
Chíu chặt mi đầu, Từ Ngôn dùng linh thức câu thông Thiên Cơ phủ, một Linh Lung Quả cùng yêu đan Liên Đề thú vô thanh vô tức xuất hiện ở giữa tay áo.
Trong Thiên Cơ phủ chỉ còn lại có một ít Linh Lung Quả có thể kéo dài mười năm, trăm năm Duyên Thọ Đan sớm đã dùng hết, có thể dùng Linh Lung quả trình độ mười năm giải quyết độc Lưỡng Nghi hay không, Từ Ngôn cũng không nắm chắc.
Mộc bản nguyên linh quả tuy rằng chủ sinh, thế nhưng Lưỡng nghi độc bản nguyên là cái gì, Từ Ngôn không biết, Mộc Bản Nguyên có thể khắc chế hay không cũng không biết.
- Đừng nghĩ chết hay không chết nữa, có chúng ta ở đây, làm sao có thể để ngươi chất.
Chân Vô Danh không thích Đạo tử nhìn thấu cảnh giới sinh tử, bĩu môi nói:
- Phân thân Ngu Thiên Kiều ẩn thân âm dương cổ ngọc, chỉ cần có thể phá giải âm dương cổ ngọc mang theo lưỡng nghỉ chỉ độc, là có thể cởi bỏ độc của đạo tử, kế cho hiện tại là, một, tìm được thành phẩm giải độc đan, hai là tìm một vị luyện đan cao thủ luyện chế ra giải độc đan.
- Phường thị lớn nhất Bách Đảo ở đâu?
Chân Vô Danh hỏi đám tu sĩ Bách Đảo, hắn phân tích đến đâu là nói, lấy kinh nghiệm của hắn, ứng phó loại cục diện này không tính là quá khó khăn.
Đối với phường thị lớn nhất Bách Đảo, tu sĩ ở đây xảy ra tranh cãi, dù sao Bách Đảo chỉ là xưng hô chung chung, tính cả cổ Bách Đảo bên trong, số lượng hải đảo cao tới mấy trăm, mà mỗi một chỗ hải đảo bị tu sĩ chiếm cứ, cơ hồ đều tồn tại giao dịch phường thị, thật khó có thể định ra phường thị lớn nhất.
- Phường thị giao dịch trên Cổ Bách đảo, phần lớn không nhỏ. Người nói chuyện chính là Vương Ngữ Hải, trải qua trận chiến Hắc Thủy Đảo, vị đảo chủ Lâm Uyên Đảo này bị thương không nhẹ, nhưng cũng không trí mạng.
Lý Phi Ưng, chủ đảo Văn Khúc đảo lúc này mở miệng nói:
- Phường thị thương mại Cổ Bách đảo đích xác không nhỏ, nhưng phường thị có thể tìm được giải độc đan chuyên môn giải quyết lưỡng nghi chi độc hay không, Đạo tử trúng độc rất sâu, thời gian hiện giờ của chúng ta cấp bách, không bằng về Cửu Tỉnh đảo trước, Cửu Tinh đảo ta cửu đảo tương liên, phường thị trên đó không dám nói thương hải lớn nhất, nhưng tuyệt đối cũng tuyệt đối không nhỏ, huống hồ còn có thể triệu tập các đảo chủ khác nghĩ biện pháp, nếu không được, chúng ta còn có thể cầu một cầu Hóa Thần lão tổ, lão tổ của Tham Lang đảo vừa mới xuất quan, ngay trên đảo, nếu Chương gia gây ra phiền toái. Người Tham Lang đảo có thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Lý Phi Ưng nhìn thấy chuyện khôi hài lúc trước Chương Thạch mạnh mẽ lôi kéo Từ Ngôn làm chứng, tuy nói cạm bẫy của Hắc Thủy Đảo không liên quan gì đến Chương Thạch, nhưng dù sao Chương Thạch cũng là người Tham Lang đảo, cứ như vậy, chuyện Đạo tử trúng độc, Tham Lang Đảo không thể bỏ qua.
- Cửu Tỉnh Đảo xem như là Cổ Bách Đảo gần nơi này nhất, Lý đảo chủ nói có lý.
Vương Ngữ Hải một bên ăn đan dược, một bên khẳng định đề nghị của Lý Phi Ưng.
Đạo phủ cùng Cửu Tinh Đảo liên quan không cạn, hiện giờ biện pháp tốt nhất chính là trước đưa Đạo tử về Cửu Tinh Đảo, Từ Ngôn hơi trâm ngâm, gật đầu đồng ý, Chân Vô Danh buông tay cũng không có ý kiến, về phần tu sĩ khác của Bách Đảo liền không cần hỏi đề nghị của bọn họ.
Thực lực cao tuyệt chỉ có mấy vị này, nếu Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh gật đầu, Lý Phi Ưng quyết định nhanh chóng, quyết định mang theo Đạo tử trở về Cửu Tỉnh Đảo trước.
Ngọc Chu bay lên không trung, chở Đạo tử bay vào sâu trong biển rộng, Vương Ngữ Hải vốn định đi, bị Từ Ngôn giữ lại, thương thế của Vương Ngữ Hải không nhẹ, hiện giờ cần là tĩnh dưỡng, thay vì bôn ba theo, không bằng dưỡng tốt thương thế mới là quan trọng nhất. Có Lý Phi Ưng chỉ điểm phương hướng, Chân Vô Danh khống chế Ngọc Chu nhanh như chớp, dùng linh lực khổng lồ gia trì pháp bảo phi hành, làm cho Ngọc Chu phát ra từng trận vang động, khống chế lâu dài như vậy, pháp bảo phi hành cũng phải hư hỏng.
Cứu người như chữa cháy, Chân Vô Danh và Từ Ngôn đều thiếu một phần nhân tình của Đạo tử, hiện giờ chỉ có thể dốc toàn lực giúp Đạo tử giải độc.
Trên thuyền ngọc, Quân Vô Nhạc nhìn Hắc Thủy Đảo càng ngày càng xa xôi, trong mắt thâm thúy có chút làm cho người ta khó có thể hiểu rõ, chỉ là ánh mắt càng thêm ảm đạm.
- Kết một chút thiện duyên mà thôi...
Quân Vô Nhạc tự nói, khóe miệng lộ ra nụ cười bình thản, ngọc sắc trong ngực hội tụ càng ngày càng nhiều, tuy nói tốc độ của Ngọc Chu cực nhanh, chỉ sợ không thể so sánh với tốc độ sinh cơ của Quân Vô Nhạc đang trôi qua.
- Đạo gia từ bi, nhưng một người từ bi, có thể cứu ngàn người vạn người, chung quy không cứu được thiên hạ sinh linh.
Từ Ngôn ngồi đối diện Quân Vô Nhạc, nhìn thấy sinh cơ của đối phương bắt đầu tiêu tán, vội vàng dùng linh lực đưa Linh Lung Quả trong tay vào trong miệng đối phương, lại phong ấn Yêu Đan của Liên Đề ở trong trái tim của Đạo tử.
Một Linh Lung quả vào bụng, thần sắc Đạo tử biến hóa vài phần, yêu đan Liên Đề xanh ngọc trong ngực dưới phong ấn liên tục giống như bất động, mơ hồ có dấu hiệu hòa hoãn.
Mang theo một tia cảm kích cùng kinh ngạc, Quân Vô Nhạc nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, Từ Ngôn cười cười, không nói gì, bất quá ngưng trọng trong lòng rốt cục buông xuống vài phần.
Linh Lung quả giải trừ không được lưỡng nghi chỉ độc, lại có tác dụng trì hoãn, Linh quả mộc chi bản nguyên, dùng sinh cơ đặc hữu của mình, thay Quân Vô Nhạc ngăn cản độc lực ăn mòn, ngay cả Yêu Đan cũng có tác dụng, chỉ là không cách nào chân chính cởi bỏ lưỡng nghi bản nguyên chi độc.
Kịch độc có thể xưng là bản nguyên, sớm đã vượt qua phạm vi bách độc, ngay cả yêu đan có thể giải bách độc, hiệu quả đối với bổn nguyên chỉ độc lại không lớn.
Mặc dù không giải được độc lực trí mạng, ít nhất tranh thủ được thời gian chạy về Cửu Tinh Đảo, Từ Ngôn thở ra một hơi.
Đạo tử không hỏi thêm một câu, mà nhắm hai mắt lại, cố gắng hội tụ linh lực để ngăn cản kịch độc, nếu người khác cũng không có buông tha, sao hắn lại có thể buông tha cho chính mình.