Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1279 - Chương 1279: Lời Tuyên Bố Của Thánh Nhân

Chương 1279: Lời tuyên bố của Thánh nhân Chương 1279: Lời tuyên bố của Thánh nhânChương 1279: Lời tuyên bố của Thánh nhân

Muốn giải độc đan, lấy một kiện địa linh bảo đổi lấy, điều kiện như vậy vừa ra, không chỉ Chương Uyển Vân tức giận đến mặt mũi xanh mét, Chân Vô Danh cũng phẫn hận không thôi.

Đây không phải là sư tử mở miệng, mà là thừa dịp cháy nhà cướp của.

Đan thánh vốn nên đức cao vọng trọng, không nghĩ tới tiểu nhân như vậy, Chương Uyển Vân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hết lần này tới lần khác không có cách nào.

Ngay cả Hóa Thần cũng không có cách nào, cảnh giới Nguyên Anh càng thêm không còn cách nào khác.

Không biết có nghe được lời nói trong đại điện hay không, khí tức Đạo tử trở nên càng thêm yếu ớt, sắc mặt tái nhợt tựa như tờ giấy trắng.

Nhìn Đan Thánh cao cao tại thượng, Từ Ngôn nhíu chặt hai hàng lông mày đi tới bên người Đạo tử, một bên kiểm tra thương thế một bên thấp giọng nói:

- Vô Nhạc huynh, chúng ta đổi chỗ khác đi, độc trong ngươi quá mạnh, ngay cả Đan Thánh cũng không giải được, chúng ta chỉ có thể tìm cao nhân khác, thế gian này người mua danh chuộc tiếng thật sự nhiều lắm, ai.

Âm thanh của Từ Ngôn rất nhẹ, nhưng không thoát khỏi lỗ tai Hóa Thần cường giả, vừa nghe lời này, Đan Thánh vô cùng không thích, trâm mặt quát:

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì! Ngươi nói ai mua danh chuộc tiếng, chỉ là độc bản nguyên lưỡng nghi mà thôi, lão phu không giải được sao?

- Đan Thánh tiền bối thứ lỗi, ta đến từ vùng quê hẻo lánh, người nhà quê chúng ta chỉ thích nói thật, không muốn quanh co lòng vòng.

Từ Ngôn nhìn như khó xử, lại trực tiếp nói:

- Ta chính là nói ngươi, ngươi không giải được lưỡng nghi chi độc, ngươi chỉ đang mua danh chuộc tiếng, xưng hô đan thánh đều là lừa gạt mà thôi, ngươi, không xứng xưng thánh.

Lời lý do này của Từ Ngôn, mọi người ở đây nghe được đều cảm thấy kinh hãi.

Chương Uyển Vân lộ vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt đẹp nhìn lại, Lý Phi Ưng trừng to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được, Chân Vô Danh thì há to miệng, rất muốn xoay người bỏ chạy.

Đó là Đan Thánh, Hóa Thần đỉnh phong.

Từ Ngôn nói những lời này cơ hồ chỉ vào mũi mắng Đan Thánh người ta, nếu chọc giận Mạc Hoa Đà, Chương Uyển Vân cũng không ngăn được, nói thế nào đan thánh người ta cũng đứng đầu Bách Thần Bảng, muốn đánh chết Nguyên Anh đỉnh phong có thể nói là dễ dàng, ngay cả đảo chủ Hiên Viên Hạo Thiên ổn trọng, lúc này đều hiện ra một cỗ cảm giác tò mò nhìn về phía Từ Ngôn.

- Ngươi nói lão phu, không xứng xưng thánh?

Mạc Hoa Đà rõ ràng tức giận, nhưng hắn ngại thân phận không lập tức động thủ, mà trầm mặt quát hỏi:

- Chỉ là Nguyên Anh tiểu bối, ngươi hiểu được thánh vị gì?

Phương pháp kích tướng của Từ Ngôn, ở trước mặt đám Hóa Thần cường giả này, còn không có cao minh đến mức không ai biết, vô luận Mạc Hoa Đà hay là đảo chủ Hiên Viên Hạo Thiên, hoặc Chương Uyển Vân, lúc này đều có thể nhìn ra dụng ý của Từ Ngôn.

Muốn dùng kích tướng pháp, để Đan Thánh xuất thủ cứu người.

Chủ ý ngược lại không tệ, chẳng qua luận đạo với Đan Thánh loại Hóa Thần đỉnh phong này, lại là tiền bối cao nhân thành danh nhiều năm, theo mọi người xem ra, tư lịch cùng kinh nghiệm của Từ Ngôn còn xa xa không đủ.

Bởi vì có thể ngồi mà luận đạo cùng cường giả trình độ cao như Đan Thánh, chỉ có đảo chủ Hiên Viên đảo - loại cường giả Hóa Thần chỉ đếm trên đầu ngón tay.

- Thánh, điểm cực của thiên địa.

Đối mặt với Đan Thánh - Hóa Thần đỉnh phong, Từ Ngôn tâm bình khí hòa, lần này hắn dùng pháp kích tướng không sợ bị người nhìn thấu, chỉ sợ Mạc Hoa Đà không tiếp chiêu.

Nếu đã tiếp chiêu, Đan Thánh muốn thoát thân cũng khó.

- Thời thơ ấu thích chơi đùa ở đạo quan nhất, có một vị lão đạo sĩ đã từng nói qua, Thánh, là cực của thiên địa, thánh nhân, cần tài đức đầy đủ.

Đứng ở trung tâm đại điện, đối mặt với Hóa Thần cường giả, Từ Ngôn thần thái thong dong, ngữ khí bình tính, chậm rãi mà nói.

- Tuổi còn nhỏ ngoan cố, không hiểu là thánh nhân gì, vì thế tò mò tiếp tục truy vấn gốc rễ, cho rằng thánh nhân là đồ ăn ngon thú vị, lão đạo sĩ nói, tài đức toàn tận, gọi là thánh nhân, tài đức kiêm vong, gọi là ngu nhân, đức thắng tài, xưng là quân tử, tài thắng đức, gọi là tiểu nhân.

Lão đạo sĩ dạy bảo, được Từ Ngôn dùng để đáp đúng Đan thánh, lần này từ nhỏ đã nghe qua lời nói về thánh nhân, trong đại điện lặng ngắt như tờ, nhất là câu cuối cùng tài thắng đức gọi là tiểu nhân kia, ngữ khí nặng nhất.

Chương Uyển Vân nhíu chặt mày lâm vào trầm tư, trong thần thái uy nghiêm của Hiên Viên Hạo Thiên hiện ra một tia khiếp sợ, nhất là Đan Thánh Mạc Hoa Đà, một đôi mắt già càng thêm kinh ngạc.

Chỉ vì lời giải thích cho Thánh Nhân này, mơ hồ ẩn chứa ý đại đạo.

Tu tiên một đường, chỉ vì tâm tiên vấn đạo, càng là chí cường tu vi cao thâm, càng có thể cảm nhận được chân ý của đạo, lời đàm luận từ Đông Thiên Đạo Chủ về Thánh Nhân ân này, khi Từ Ngôn tuổi còn nhỏ chỉ coi như là nghe chuyện xưa, hiện giờ đổi lại là Mạc Hoa Đà cùng Hiên Viên Hạo Thiên bây giờ, hai người giống như bị một đạo kinh lôi đánh trúng.

Hóa Thần cường giả biến hóa, Chân Vô Danh ở một bên nhìn thấy rõ ràng, hắn không quan tâm đối với bài luận về thánh nhân, hắn quan tâm chính là tác phong Từ Ngôn đang hiện ra, không kinh chết người không thôi.

- Luận về hóa thần! Ngươi muốn chết!

Một đạo truyền âm bị Chân Vô Danh phát ra, cho dù Mạc Hoa Đà có thể cảm giác được truyền âm xuất hiện hắn cũng bất chấp.

Từ Ngôn dùng một lần pháp kích tướng còn chưa tính, nếu chọc cho Đan Thánh sinh ra sát tâm, mọi người ở đây, ai cũng sống không được.

Không để ý đến truyền âm của Chân Vô Danh, nếu đã tính toán dùng phương pháp kích tướng để ép đan thánh ra tay luyện đan, vậy thì chân chính chọc giận, cho nên Từ Ngôn tiếp tục nói:

- Đức thắng tài, xưng là quân tử, tài thắng đức, gọi là tiểu nhân, như vậy loại không có tài lại không có đức, chẳng phải là ngay cả tiểu nhân cũng không bằng, một viên giải độc đan mà thôi, cư nhiên có thể nhìn thấu chân dung của một vị thánh giả, đáng buồn, đáng tiếc, đáng xấu hổ.

Dùng thánh nhân chỉ đạo đè người, bất quá là chiêu thứ nhất, tất cả mọi người cho rằng câu kia tài thắng đức gọi là tiểu nhân, nói Đan Thánh có một thân tài hoa mà không có đức hạnh, cho nên chỉ có thể quy nạp đến hàng ngũ tiểu nhân.

Không nghĩ tới Từ Ngôn tàn nhẫn vượt xa mọi người ở đây dự liệu, ngay cả một tiểu nhân danh tiếng cũng không cho Đan Thánh, mà lấy lý do luyện chế không ra Giải Độc Đan, quy Mạc Hoa Đà thành tình cảnh ngay cả tiểu nhân cũng không bằng.

Miệng thương lưỡi kiếm chân chính, dùng miệng lưỡi để giết người.

Kích tướng đến cực hạn, là kích phát sát ý, chỉ có lay động tâm thần đối phương, mới có thể làm đối thủ xuất hiện sơ hở, hiện tại Chân Vô Danh mới coi như nhìn ra, thì ra lúc trước Từ Ngôn vẫn còn giữa lại khẩu đức cho công tử Vô Danh là hắn, miệng của vị này rõ ràng là một thanh đao sắc nhọn.

Từ Ngôn không chú ý đến người khác trong toàn trường, thật ra cũng giống như Lý Phi Ưng, người không hề bắt mắt chút nào ở trong mắt Hóa Thần, chính là lần luận về thánh nhân này, không chỉ đan thánh Mạc Hoa Đà không nói nên lời, thần sắc biến ảo không ngừng, ngay cả Hiên Viên Hạo Thiên cũng ném tới ánh mắt ngoài ý muốn.

Có thể cùng Đan Thánh ngồi mà luận đạo, chỉ cần phần dũng khí này cũng đủ kinh người, huống chi có thể biện minh hóa thần đỉnh phong á khẩu không nói nên lời.

Trong lúc nhất thời khí thế của Từ Ngôn, áp đảo cường giả Hóa Thần đỉnh phong. - Thiên địa chi cực, thánh nhân chỉ đạo...

Một tiếng thì thâm suy yếu từ một bên vang lên, không biết Đạo tử từ khi nào đã mở mắt ra, đang nhìn Từ Ngôn gật đầu mỉm cười.

Quân Vô Nhạc sắp chết lúc này có chút quái dị, không biết có phải là hồi quang phản chiếu hay không, đáy mắt hắn đã không còn sinh cơ, lại có một cỗ chờ đợi thật sâu, mà phần chờ đợi này, chính là phát ra đối với Từ Ngôn.

Từ Ngôn cũng không có thời gian đi xem nhiều ánh mắt của Đạo tử, hắn thủy chung nhìn chằm chằm Đan Thánh Mạc Hoa Đà, chờ đợi đối phương quyết định.

Là phản bác, hay là thẹn quá hóa giận, hoặc là trực tiếp ra tay gạt bỏ, đối với cục diện kế tiếp, Từ Ngôn chỉ có thể tính toán, cũng không cách nào khống chế.

- Ha! Miệng độc, tiểu tử, ngươi là ai?

Lửa giận của Đan Thánh rõ ràng đang thiêu đốt, trợn mắt nhìn Từ Ngôn.

- Địa Kiếm Tông, Từ Ngôn.

Không có gì để giấu diếm, Từ Ngôn trực tiếp nói ra danh húy.

- Từ Ngôn, quả nhiên là hạng người biết ăn nói, lời luận về thánh nhân mà ngươi nghe được này rất tốt, vị lão đạo nhân có thể nói lời nói như vậy, nói vậy tuyệt đối không phải phàm nhân.

Đan Thánh gật gật đầu, sắc mặt âm trầm nói:

- Không thể không nói, ngươi dùng pháp kích tướng đến mức ngay cả lão phu cũng phải cam bái hạ phong, cũng tốt, ta có thể giúp ngươi luyện chế giải độc đan, ngay cả tài liệu cũng có thể cung cấp, bất quá có một vị linh dược, lại cần ngươi tự mình đi thu thập.
Bình Luận (0)
Comment