Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1287 - Chương 1287: Thạch Điêu Cùng Lôi Mãng

Chương 1287: Thạch điêu cùng Lôi Mãng Chương 1287: Thạch điêu cùng Lôi MãngChương 1287: Thạch điêu cùng Lôi Mãng

Từ lúc gặp Hiên Viên Tuyết, đến khi trở thành đồng bạn, đã trôi qua nửa ngày.

Đứng ở mép kiếm trận, Từ Ngôn nhìn phòng đá xa xa, nói:

- Lôi Vụ Thảo đến tột cùng ở địa phương nào, vì sao ngươi lại bị nhốt ở Đấu Tiên Đài?

- Lôi Vụ Thảo ở trung tâm Đấu Tiên Đài, tùy tiện tiếp cận sẽ bị kiếm ý của lão tổ xé thành mảnh nhỏ, ngay cả ta cũng giống nhau.

Hiên Viên Tuyết cùng Từ Ngôn sóng vai, nhìn về phía xa xa, nói:

- Ta bị phạt ở Đấu Tiên Đài thu thập Lôi Nha, thu thập đủ trăm khỏa Lôi Nha mới có thể rời đi.

- Ngươi phạm sai lầm gì, muốn phạt ngươi đến Đấu Tiên Đài?

Ánh mắt Từ Ngôn lắc lư một chút, đối với hành động của Hiên Viên gia hắn càng không cách nào lý giải.

Tốt xấu gì Hiên Viên Tuyết cũng là Tam tiểu thư của Hiên Viên đảo, vô duyên vô cớ phạt đến địa phương nguy hiểm như Đấu Tiên Đài, chẳng lẽ Hiên Viên Hạo Thiên không sợ nữ nhi của hắn có gì bất trắc, chết ở trong Đấu Tiên đài?

- Ta không biết phạm phải sai lầm gì, gia chủ trừng phạt, ta chỉ có thể tiếp nhận, không cần đi chất vấn.

Hiên Viên Tuyết trả lời lộ ra một cỗ bất đắc dĩ, lại làm cho Từ Ngôn giận tím mặt.

- Sai chính là sai, đúng chính là đúng, Hiên Viên gia các ngươi sao lại quái dị như vậy, không phạm sai lầm cũng phải phạt ngươi, cũng không phải nha đầu nhặt được, ngươi là Tam tiểu thư, vì sao cha ngươi lại nhẫn tâm như vậy?

Từ Ngôn không phải người của Hiên Viên gia, hắn có thể không kiêng nể gì, Hiên Viên Tuyết lại không được.

Thế gia coi trọng trưởng ấu tôn ti nhất, Từ Ngôn tuy rằng vì Hiên Viên Tuyết Minh bất bình, Hiên Viên Tuyết vẫn như cũ không cách nào đồng ý, cười khổ nói: - Ta đã thu thập đủ trăm khỏa Lôi Nha, đang muốn rời khỏi Đấu Tiên Đài liền gặp được các ngươi, đi thôi, trước tiên đến thạch phòng chuẩn bị một phen, Lôi Vụ Thảo cũng không phải dễ hái như vậy.

Nói xong, Hiên Viên Tuyết nhìn Chân Vô Danh, tức giận nói:

- Mượn kiếm ý của tán tiên Hiên Viên gia ta để tu luyện, da mặt Vô Danh công tử quả nhiên đủ dày, thật sự nên phá công pháp của ngươi, để cho ngươi phí công nhọc sức!

Chân Vô Danh tu luyện thì tu luyện, lỗ tai hắn cũng không nhàn rỗi, hắn nghe xong rõ ràng Từ Ngôn cùng Hiên Viên Tuyết đối thoại.

Lúc đầu làm bộ nhắm mắt ngồi xếp bằng, toàn bộ thể xác và tinh thần đều lâm vào tu luyện, lúc này vừa nghe Hiên Viên Tuyết uy hiếp, Chân Vô Danh nhất thời mở mắt ra, hắn không dám nói chuyện sợ bỏ dở nửa chừng kiếm nhãn phương pháp, đành phải dùng ánh mắt ý bảo Từ Ngôn hỗ trợ, lông mày nhảy loạn lên, trong ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ cùng thê lương, ánh mắt kia rõ ràng là đang nhờ Từ Ngôn cứu mạng.

- Khó có được cơ duyên, Tán Tiên lão tổ nhà ngươi chắc hẳn sẽ không để ý một chút kiếm ý như vậy bị người ngoài mượn nhất thời đâu.

Từ Ngôn xấu hổ thay Chân Vô Danh cầu tình, nói:

- Tu không tu được thành còn hai chuyện, mặc dù tu thành, lúc ở Thiên Anh lôi hắn cũng sẽ không cướp bài danh của chúng ta, huống chỉ có thể vì Đạo tử bước lên Đấu Tiên Đài, hắn cũng tính liều mạng, đúng không Vô Danh huynh.

Chân Vô Danh vừa nghe nhất thời gật đầu không ngừng, mắt đầy khổ sở, hận không thể khóc ra hai tiếng.

Loại thời điểm muốn chết này, một Hiên Viên Tuyết thiếu trí nhớ giết ra, Chân Vô Danh lúc trước còn vô cùng tuyệt vọng, cho rằng kiếm nhãn của mình cả đời này đừng hòng tu thành, không nghĩ tới thủ đoạn của Từ Ngôn cao siêu như vậy, trí nhớ của người ta cũng không còn, Từ Ngôn vẫn cầm Hiên Viên Cuồng Tam trong tay như cũ.

Caol

Thực sự là quá cao. Chân Vô Danh thầm chỉ tay vào mặt Từ Ngôn, những mỹ nhân mà mình bắt được cộng lại, cũng không có một Hiên Viên Cuông Tam cao quý, nhìn Từ Ngôn người ta, đã đến mức có trí nhớ hay không đều có thể bắt được tâm của mỹ nhân.

Chân Vô Danh cũng không biết giấc mộng của Hiên Viên Tuyết, càng không biết thân ảnh trong mộng của Hiên Viên Tuyết giống như Từ Ngôn.

Có Từ Ngôn cầu tình, Hiên Viên Tuyết trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu, nói:

- Chỉ có một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, hơn nữa, sau khi tham gia Thiên Anh lôi, ta cũng sẽ không lưu tình.

- Đa tạ Tuyết Nhi cô nương.

Từ Ngôn cười chắp tay cảm tạ.

Có Hiên Viên Tuyết hiệp trợ, rất nhanh ba người tránh được sấm sét đầy trời, đi ra ngoài nhà đá đơn sơ.

Dẫn Lôi kiếm trận dọc theo đường đi cơ hồ bị oanh kích đến tứ tán sụp đổ, trên bách kiếm đều là vết nứt, dù sao cũng là phi kiếm của Chân Vô Danh, Từ Ngôn ngược lại không chút lo lắng.

Nhà đá được hình thành tự nhiên, giống như một hang động, trong đó có một cánh cửa, bên trong có sấm sét nhấp nháy.

- Nơi này là nơi bế quan của một vị tiền bối của gia tộc, Đấu Tiên đài trải rộng lôi đình, không có chỗ trú ẩn, mỗi khi ta mệt mỏi sẽ nghỉ ngơi hồi phục trong phòng đá.

Đi tới gần, âm thanh của Hiên Viên Tuyết có trâm thấp, giống như mang theo một tia bi ý, nói:

- Vị tiền bối kia đã qua đời, thật ra nơi này là một chỗ mộ địa.

Dứt lời, Hiên Viên Tuyết bước vào nhà đá trước, Từ Ngôn theo sát phía sau, Chân Vô Danh bị linh lực kéo theo giống như cái đuôi bị Từ Ngôn kéo vào, đồng thời vào phòng còn đụng vào mép cửa đá một chút, Vô Danh công tử không cách nào nhúc nhích, trên đầu nhất thời xuất hiện một cục u to đùng.

Đưa Chân Vô Danh vào phòng đá, ném vào góc, Từ Ngôn không để ý tới đối phương, mà đánh giá một khối thạch điêu ở giữa nhà đá.

Thạch điêu là một nam tử ngồi xếp bằng, sống động như thật, mặt mày có vài phần tương tự như Hiên Viên Hạo Thiên, nhìn ra được là tiền nhân của Hiên Viên gia.

Tọa hóa Đấu Tiên Đài, lấy trưởng bối Hiên Viên gia mà nói không tính là kỳ lạ, nhưng xung quanh tòa thạch điêu này xoay quanh một tia lôi điện lại có vẻ vô cùng kinh người.

Lôi điện dài ba trượng, quấn quanh trên thạch điêu giống như một mãng xà bằng sấm sét, xoay quanh không ngừng, đầu đuôi cơ hồ có thể nhìn ra dấu hiệu của vật sống, nhất là đầu của lôi điện, cư nhiên sinh ra một cái miệng sắc bén, trong miệng có tia chớp ấp ủ.

Thật ra đầu lôi điện không tính là quá rõ ràng, thoạt nhìn giống như tia chớp bị xé ra làm ba, mặc dù như thế, có thể sinh ra điện quang bộ dáng như thế, có thể gọi là kỳ vấn.

Tư! Tư!

Lôi điện chỉ mãng giống như cảm giác được khí tức của người ngoài, một bên quấn quanh bên ngoài thạch điêu, một bên phát ra tiếng nổ tư dị, cảnh cáo người tới đừng tới gần nữa.

- Vật sống? Lôi mãng như thế khó có thể thấy được một lần.

Từ Ngôn líu lưỡi nói, Lôi Đình có thể trở thành vật sống, hắn coi như là lần đầu tiên kiến thức.

- Không tính là vật sống, lôi mãng này sinh ra ở nơi này, ở Đấu Tiên Đài bị kiếm ý cùng thiên lôi uẩn dưỡng nhiều năm, đã có linh trí nhất định, nhưng dù sao cũng là lôi điện hóa hình, không cách nào gọi là sinh mệnh.

Nói xong, Hiên Viên Tuyết nâng một bàn tay ngọc lên, nhẹ nhàng điểm về phía Lôi mãng.

Cả người lôi mãng nổ lên từng đạo lôi hồ, trở nên càng thêm điên cuồng, đối mặt với bàn tay nhỏ bé của cô gái, đầu tiên là khom người về phía sau, ngay sau đó thò đầu cắn tới. Xoạt! XoạtI! l

Lôi mãng không răng, lại có lực lượng lôi điện tinh thuần, sau khi cắn trúng Hiên Viên Tuyết, một đoàn lôi quang nhất thời nổ tung trên người cô gái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt càng thêm không có màu máu, bất quá Hiên Viên Tuyết không nhúc nhích, mà đứng tại chỗ, mặc cho bị lôi điện oanh kích, khóe môi tái nhợt hơi cắn chặt.

Nhìn thấy Hiên Viên Tuyết chịu đau, ánh mắt Từ Ngôn trâm xuống, vài bước vọt tới muốn ra tay ngăn cản Lôi mãng.

Cánh tay vừa thò ra, bị bàn tay nhỏ bé của cô gái ngăn lại, âm thanh của Hiên Viên Tuyết vang lên:

- Không sao, lôi mãng cảm giác được khí tức của người ngoài mới nóng nảy, để cho nó cắn một miếng mới có thể an tĩnh lại, nếu không nó có thể hội tụ càng ngày càng nhiều lôi điện chỉ lực, đến lúc đó chúng ta ai cũng không cách nào dừng lại ở trong phòng đá.

Nghe Hiên Viên Tuyết giải thích, Từ Ngôn gật gật đầu, chẳng những không có thu tay lại, ngược lại bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Hiên Viên Tuyết.

Hai tay một khi tương liên, lôi quang nhất thời có một nửa bao phủ trên người Từ Ngôn, trong sự kinh ngạc của Hiên Viên Tuyết, Từ Ngôn mỉm cười nói

- Nhìn một nữ tử bị lôi điện oanh kích, cũng không phải là hành động của nam nhân, một đạo lôi điện mà thôi, ta giúp ngươi khiêng.

Một câu ta giúp ngươi khiêng, Hiên Viên Tuyết nghe được đầu tiên ngẩn ra, tiếp theo trên mặt xinh đẹp bỗng nhiên dâng lên một chút đỏ tươi, vội vàng chuyển dời ánh mắt.

Một câu ta giúp ngươi khiêng, nghe được Chân Vô Danh an tâm không thôi, Vô Danh công tử xem như yên tâm, cứ tiếp tục như vậy, mặc dù thiếu đi trí nhớ, Hiên Viên Tuyết vẫn không thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn già đời của Từ Ngôn.
Bình Luận (0)
Comment