Chương 1289: Tâm ngữ
Chương 1289: Tâm ngữChương 1289: Tâm ngữ
Trên Đấu Tiên đài, kiếm ý hóa hình.
Lôi quang tán liệt thành quang đoàn, bao phủ khu vực trung tâm Đấu Tiên đài, dưới sự chiếu rọi của lôi quang, trên mặt đất trải rộng nứt nẻ.
Nứt nẻ tản ra bốn phía, mà đá ngầm trung tâm nhất đã bị thiêu rụi thành cặn bã, chỉ còn lại có một đám mây đen phiêu phù, trên đám mây đen này, mơ hồ có thể nhìn thấy một thân ảnh đứng ở trên đó.
Lôi Đình cùng kiếm ý va chạm, ý niệm của chí cường giả lưu lại.
Kiếm Ý hóa hình chân chính.
- Đó là, kiếm ý của Tán Tiên...
Gió biển thổi tới trước mặt, mang theo một loại đau đớn sắc bén, giống như từng đạo kiếm khí nhỏ dung nhập vào trong gió, cảm nhận được Tán Tiên kiếm ý cường hoành, Từ Ngôn khiếp sợ không thôi.
- Đúng vậy, tổ tiên Hiên Viên gia để lại, Đấu Tiên kiếm ý.
Hiên Viên Tuyết ngưng trọng nói, hai tay không tự chủ được nắm chặt.
Âm ầmI
Sau khi thiểm điện qua đi, lôi âm mới nổ tung, trong lúc sáng tối, thân ảnh lão giả cầm kiếm theo lôi quang biến mất mà không thấy bóng dáng.
- Xem ra Lôi Vụ Thảo không dễ hái, ta đi thử xem.
Từ Ngôn dứt lời liếc mắt nhìn Chân Vô Danh, phát hiện đối phương đích xác tu luyện đến chỗ mấu chốt.
Đạo tử kiên trì không được mấy ngày, mười gốc lôi vụ thảo lại rất khó hái, Từ Ngôn chờ không được Chân Vô Danh, quyết định tự mình đi dò đường trước.
Không đợi đi ra khỏi phòng đá, Từ Ngôn bị Hiên Viên Tuyết ngăn lại.
- Ta mang ngươi đi, kiếm trận dẫn lôi của các ngươi chỉ là gặp may mà thôi, rất khó đi tới trung tâm Đấu Tiên đài, hơn nữa lấy kiếm trận dẫn lôi, lôi đình dẫn tới so với lôi đình do người dẫn tới càng thêm đáng sợ, nếu thật sự đi tới trung tâm, kiếm trận giống như dẫn lôi châm của các ngươi, nhất định phải dẫn tới lôi kích mạnh nhất ngay cả Hóa Thần cũng có thể oanh giết.
Hiên Viên Tuyết nói một phen, Từ Ngôn nghe được trợn mắt cứng lưỡi.
Trách không được vừa rồi leo lên Đấu Tiên đài đã gặp phải lôi đình oanh sát tiếp cận một kích của Hóa Thần, nguyên lai dùng phi kiếm ngăn cản sẽ dẫn tới lôi kích mạnh hơn.
Tiếng xoảng xoảng liên tục vang lên một trận, trăm thanh phi kiếm tàn phá bị Từ Ngôn ném ở một bên, chất đống bên cạnh Chân Vô Danh, kiếm trận như thế không bằng không cần, lúc trước còn tưởng rằng phương pháp dẫn lôi của Chân Vô Danh thông minh, thì ra là thông minh ngược lại bị thông minh hại, thiếu chút nữa đã bồi cái mạng nhỏ của mình đi vào.
- Ngươi ra chủ ý, thiếu chút nữa bị hại chết!
Từ Ngôn thấp giọng mắng Chân Vô Danh một câu, sải bước rời khỏi thạch ốc, ở phía sau hắn, Vô Danh công tử mặt không chút thay đổi hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện, đừng nói không nghe được âm thanh của Từ Ngôn, ngay cả một thanh phi kiếm chọc vào đùi trái cũng không cảm giác được.
Rời khỏi thạch ốc, Từ Ngôn đi theo phía sau Hiên Viên Tuyết, lúc này đây xem như kiến thức được người của Hiên Viên gia hành tẩu ở Đấu Tiên đài như thế nào.
Chỉ thấy Hiên Viên Tuyết mỗi khi bước ra một bước, đều nâng cánh tay phải lên trước, găng tay bằng da đeo trên tay phải tản mát ra ánh sáng xanh thẳm, lôi điện trên đỉnh đầu rơi xuống trực tiếp nện lên tay, nện xuống một tay của Hiên Viên Tuyết, trừ chuyện đó ra, cư nhiên không có uy hiếp nào khác.
Lôi điện rơi xuống so với lôi điện Từ Ngôn và Chân Vô Danh nghênh đón không chỉ gấp đôi, uy lực cũng trở nên thấp hơn rất nhiều.
Từ Ngôn suy đoán, đạo lôi điện bị Hiên Viên Tuyết dễ dàng ngăn cản tương đương với trình độ Nguyên Anh trung kỳ, mà bao tay kia rõ ràng có tác dụng làm suy yếu lôi điện, như vậy, Hiên Viên Tuyết đối mặt với lôi đình lực càng nhỏ.
Từng bước một đụng phải lôi đình, hai người chậm rãi đi về phía trước, sau khi Hiên Viên Tuyết đỡ được mấy trăm lôi kích, rốt cục tiếp cận trung tâm Đấu Tiên đài.
Âm ầmI
Lại là một đạo kinh lôi nổ tung ở trung tâm thạch đài, lần này trong lúc tiếng sấm nổi lên, kiếm khí hình thành lão giả lại xuất hiện đường viền, Từ Ngôn thậm chí có thể nhìn ra lão giả giữ râu dê, trường kiếm trong tay cũng không phải thực thể, là một đạo lôi điện hình kiếm.
Kiếm ý hóa hình kinh người, tựa như cảm giác được người ngoài tới gần, gương mặt lão giả hơi giật giật, quay đầu về phương hướng của người tới, không biết có phải bởi vì Hiên Viên Tuyết vị hậu bối này hay không, kiếm ý hóa hình vẫn chưa ra tay, không lâu sau lại theo lôi quang mà biến mất không thấy.
Lúc thân hình lão giả gần biến mất, Từ Ngôn cũng nhìn thấy quái thảo dưới chân lão giả.
Quái thảo cao nửa thước, toàn thân màu bạc, trên lá cỏ bắt đầu khởi động lôi quang tỉ mỉ, nhìn kỹ, gốc quái thảo này căn bản là do lôi điện tạo thành.
- Đây là Lôi Vụ Thảo, muốn hái như thế nào?
Từ Ngôn nhìn chằm chằm quái thảo cách đó không xa, trâm giọng hỏi.
- Trực tiếp hái, không có biện pháp khác, một khi lấy ra sẽ phải đối mặt với một lần lôi kích cùng kiếm ý mạnh mẽ gia thân.
Hiên Viên Tuyết quay đầu nhìn về phía Từ Ngôn, ngưng trọng cảnh cáo nói:
- Ngươi cũng thấy được kiếm ý hóa hình của tổ tiên nhà ta, nếu hái Lôi Vụ thảo, sẽ dẫn động kiếm ý hóa hình, hắn sẽ xuất thủ.
Ánh mắt Từ Ngôn trở nên lạnh lùng vài phần, quả nhiên vẫn phải đối mặt với Tán Tiên kiếm ý.
Trách không được Đan Thánh đưa ra yêu cầu Lôi Vụ thảo - loại vấn đề nan giải này, đây là không muốn để cho Từ Ngôn hắn cùng Chân Vô Danh còn sống rời đi từ Đấu Tiên đài.
Muốn cứu Đạo tử, phải hái Lôi Vụ thảo, một khi hái Lôi Vụ thảo sẽ dẫn tới kiếm ý hóa hình của Tán Tiên, đừng nói Nguyên Anh, chỉ sợ Chương Uyển Vân loại cường giả Hóa Thần sơ kỳ khi đối mặt với kiếm ý hóa hình cũng phải bị đánh chết.
- Ngươi có thể sẽ chết, ngươi còn muốn hái Lôi Vụ thảo, cứu ngươi bằng hữu sao?
Hiên Viên Tuyết bỗng nhiên hỏi.
- Không thử làm sao biết sinh tử, bằng hữu của ta không nhiều lắm, ta sẽ không thấy chết không cứu.
Từ Ngôn trầm giọng trả lời, trong ánh mắt lộ ra kiên nghị, nhìn chằm chằm cô gái nói:
- Bất luận là Đạo tử, hay là ngươi, cho dù có nguy hiểm hơn nữa, ta cũng sẽ đi một vòng, ta sẽ không để cho các ngươi dễ dàng rời khỏi ta, trừ phi, ta chết trước!
Từ Ngôn trả lời, nghe được như thế, miệng nhỏ của Hiên Viên Tuyết khẽ mở ra, khuôn mặt xinh đẹp kia lại bò lên một tia đỏ tươi, trong hai mắt ngoại trừ kinh ngạc ra, còn có thâm tình không cách nào che dấu.
Nơi này cách Chân Vô Danh rất xa, hơn nữa Chân Vô Danh tu luyện đến thời khắc mấu chốt, nếu bị hắn nghe được nhất định phải dập đầu cho Từ Ngôn mấy cái.
Bộ dáng của cô gái, ngay cả Từ Ngôn cũng nhất thời nhìn đến mê mẩn, nhưng rất nhanh hắn đã âm thầm cười khổ một tiếng, trong lòng tự nhủ nha đầu ngốc thật đúng là dễ lừa gạt, xem ra lời ngon tiếng ngọt vô luận là nữ tử bình thường hay cuồng nhân Hiên Viên gia thân là thứ hai Thiên Anh bảng, đều có năng lực cùng mị lực đặc thù.
- Găng tay do Kiển đằng luyện chế, ta chỉ có một đôi, phân ngươi một cái.
Lấy ra găng tay của tay trái, ném cho Từ Ngôn, Hiên Viên Tuyết giơ tay phải lên, ngửa mặt lên nói:
- Cẩn thận, chúng ta phải đối mặt với kiếm ý hóa hình uy lực cực lớn, lúc một mình, ta cũng không dám khiêu chiến đạo kiếm ý này của tổ tiên.
- Yên tâm đi, có bao tay này, ta cũng không sợ sét, chúng ta liên thủ nhất định có thể ngăn được kiếm ý hóa hình.
Đeo bao tay, Từ Ngôn nắm chặt năm ngón tay, nặn ra một tiếng nói đầy trầm đục, nói:
- Kiển đằng có khả năng tránh sét, cực kỳ hiếm thấy, luyện chế một đôi găng tay này chỉ sợ ít nhất thu thập được mười gốc Kiển đằng hoàn chỉnh.
- Mười gốc Kiển đằng chỉ có thể luyện chế được một cái bao tay, một đôi ít nhất phải hai mươi cái mới được.
Hiên Viên Tuyết nhìn về phía Lôi Vụ Thảo cách đó không xa, nói:
- Găng tay Kiển đằng có tác dụng tránh sấm sét, nhưng không cách nào hoàn toàn ngăn cản lôi đình chi lực của Đấu Tiên đài, chúng ta bắt đầu đi, Thanh T¡ Xích Luyện!
Nữ tử hét nhẹ, khôi phục ngạo nghễ, song kiếm hiện lên, Hiên Viên Tuyết bước ra bước đầu tiên.
- Bắt đầu đi.
Từ Ngôn bình tĩnh đến kỳ lạ, tươi cười ôn hòa, đáy mắt đều là ôn nhu.
Ta sẽ không để cho các người dễ dàng rời khỏi ta, trừ phi, ta chết trước...
Câu này là tâm ngữ (lời nói từ trong trái tim) tuyệt đối không phải nói dối, bước chân của Từ Ngôn cùng Hiên Viên Tuyết nhất trí, bước ra bước đầu tiên tiếp cận Lôi Vụ Thảo.