Chương 1338: Giao nhân không sợ tối
Chương 1338: Giao nhân không sợ tốiChương 1338: Giao nhân không sợ tối
Theo thời gian trôi qua, cát tai trong Giao quốc dần dần lắng lại, rốt cục, Ngư Phúc thành khôi phục nguyên trạng.
Ngoại trừ thành Tây trở nên trống rỗng chỉ còn lại cát đá đầy đất ra, giao nhân đông thành đúng như là Từ Ngôn dự liệu, một người không chết, ngược lại có không ít giao nhân bị đâm đến đầu rơi máu chảy tại thời điểm Thôn Hải Kình xoay chuyển, bất quá một chút vết thương nhỏ đối với Yêu tộc thật sự mà nói không tính là gì, ngay cả hài đồng bên trong giao nhân đều không để ý.
Yêu tộc so với Nhân tộc, thể phách cường tráng hơn quá nhiều.
Thành tây bị cát tai khai không, chỉ cần tu kiến ốc xá đã có thể khôi phục hình dáng cũ, điểm này đối giao nhân tộc tới nói, không khó.
Bên trong trận cát tai này, biến hóa lớn nhất cũng không phải thành tây trống rỗng, mà là ánh sáng trong Ngư Phúc thành.
Khi các dũng sĩ giao nhân bắt đầu dời ra liên miên tường thành sau khi cát tai kết thúc, thành tây tùy theo biến thành khu vực âm u đen nhánh.
Hỏa Hoàng tháp lúc đầu phát ra ánh sáng sáng tỏ, chẳng biết lúc nào thế mà dập tắt, không còn có một tia sáng.
Trưởng lão tự mình leo lên tháp cao, phát hiện trong phòng Lưu Ly chỉ còn lại đầy hạt cát, hạt giống hỏa diễm biến mất không thấy gì nữa.
Hạt giống hỏa diễm mất đi, mang tới sợ hãi cho Giao Nhân tộc, nhất là công chúa không rõ sống chết, rất nhiều giao nhân đều cho rằng Giao quốc giáng lâm kiếp nạn, tận thế hàng lâm Giao Nhân tộc.
- Hạt giống hỏa diễm biến mất, Giao quốc sẽ nghênh đón đêm tối, chẳng lẽ là Thiên Khiển!
Một chút giao nhân già nua ngửa mặt lên trời thở dài, hoảng sợ không hiểu.
- Hạt giống dập tắt, công chúa gặp nạn, đây là kiếp số của giao nhân tộc. - Từ nay về sau, giao nhân tộc chúng ta sẽ sinh sống trong bóng tối, bị rét lạnh vây quanh.
- Nhất định là Phòng Giác Thạch nguyền rủa, truyền thuyết Phòng Giác Thạch là hung thần trong biển, có thể biến hóa thành hải thần trừng phạt vạn vật! Chúng ta nhất định gặp phải hải thân trừng phạt.
Khủng hoảng dần dần bị mở rộng, trước đó có cát tai còn không người cảm thấy cái gì, bây giờ Ngư Phúc thành yên tĩnh trở lại, thành tây lại cực kỳ hắc ám, rất nhiều giao nhân trở nên càng thêm kinh hoảng lo lắng.
- Hải thần sẽ không trừng phạt chúng ta, bởi vì chúng ta có công chúa hiền lành, cùng phò mã dũng cảm, các ngươi nhìn, bọn hắn còn sống.
Lão yêu vương thoải mái nở nụ cười, điểm chỉ hai thân ảnh xuất hiện nơi xa.
Thân ảnh dắt tay mà đến chính là công chúa cùng phò mã, hai người bình yên trở về.
- Công chúa không chết! Công chúa về đến rồi! Giao nhân tộc không có bị nguyền rủa.
- Công chúa còn sống trở về, quá tốt rồi.
- Công chúa là Minh Châu của giao nhân tộc chúng ta, Minh Châu bất diệt, giao nhân tộc sẽ vĩnh tồn.
- Nhất định là phò mã dũng sĩ cứu công chúa trở về!
Gọi Từ Ngôn là phò mã dũng sĩ, chính là Thủ Đồng, chỉ thấy vị đệ nhất dũng sĩ này vung tay hô to:
- Hắc ám tính là gì! Giao quốc có thể không có hạt giống hỏa diễm, phò mã mới là quang minh của chúng tal!
Cách thật xa đã nghe đến tiếng rống của Thủ Đồng, nghe lời từ đáy lòng của Thủ Đồng, Từ Ngôn không khỏi nheo mắt.
Thủ Đồng thật ra nói sai, phò mã không phải quang minh của giao nhân tộc bọn hắn, mà là phò mã vừa mới cầm đi quang minh của giao nhân tộc bọn hắn, hạt giống hỏa diễm đang được Tiểu Thanh vác trên lưng, đang bị linh thú trong Thiên Cơ Phủ của Từ Ngôn khoe khoang với đồng đây.
- Trải qua Phòng Giác Thạch xúc giác nuốt giết, công chúa của chúng ta chắc hẳn trở nên càng dũng cảm, ha ha ha ha, Khụ khụ khụ...
Lão yêu vương vui mừng nhìn qua Tiểu Tịch càng thêm kiên cường, trong đôi mắt già nua đều là hài lòng cùng tự hào, nhưng Từ Ngôn nhìn thấy một sợi tử khí từ sự hài lòng này.
Lão yêu vương đã suy nghĩ nuốt hết công chúa không phải Phòng Giác Thạch hoàn chỉnh, mà là một đốt xúc giác, nhưng lão yêu vương không có kịp thời đuổi tới khu vực dung ao, nói rõ vị lão yêu vương này sau khi trải qua sự kiện cát tai, đã càng ngày càng suy yếu, suy yếu đến trình độ không cách nào cứu ra công chúa từ bên trong một đốt xúc giác của Hóa Vũ.
Ngày giờ không còn nhiều...
Nhíu nhíu mày, Từ Ngôn không nói gì, sinh lão bệnh tử, Thiên đạo tự nhiên, Nhân tộc chạy không khỏi, Yêu tộc cũng như thế.
- Tốt, tốt oa... Khụ khụ, phò mã, đa tạ.
Lão yêu vương tán dương công chúa, lại chuyển hướng Từ Ngôn gật đầu nói tạ.
- Người một nhà nói gì tạ ơn, việc nằm trong phận sự.
Từ Ngôn khẽ cười nói, Tiểu Tịch nghe được tự hào lại vui vẻ.
- Trưởng lão yên tâm, phò mã dũng cảm nhất!
Tiểu Tịch thoải mái nói.
- Đúng đúng! Công chúa nói đúng! Phò mã là đệ nhất dũng sĩ trong thiên hạ, không nên gọi phò mã, phải gọi phò mã dũng sĩ mới được!
Thủ Đồng ở một bên phi thường đồng ý, nhất định phải đem phò mã hai chữ đổi thành phò mã dũng sĩ bốn chữ, hắn thấy phò mã đơn thuần đã không cách nào xứng với sự dũng mãnh của Từ Ngôn, phải gọi phò mã dũng sĩ mới được.
- Phò mã dũng sĩ không chỉ có vũ dũng thứ nhất, tài trí cũng song toàn, hạt giống hỏa diễm không thấy không sao, phò mã dũng sĩ nhất định có biện pháp!
Mặt mũi Thủ Đồng tràn đầy sùng bái nói.
- Hỏa Hoàng tháp, làm sao đen?
Từ Ngôn biết rõ còn cố hỏi nói:
- Chẳng lẽ là cát tai cuốn đi hạt giống hỏa diễm? Phải làm sao mới ổn, đều tại ta, làm sao nhốt Hỏa Hoàng tháp lại thành tây chứ.
Mặt mũi phò mã tràn đầy tự trách, ngay cả trưởng lão đều nhìn không được, khoát tay nói:
- Phò mã có đại ân đối với Giao quốc ta, không chỉ có giải quyết cát tai, nghĩ ra biện pháp cách tường nhất lao vĩnh dật như thế, còn không tiếc mạo hiểm cứu công chúa trở về, hạt giống ngọn lửa kia bị cát tai cuốn đi, chẳng trách người bên ngoài, coi như Giao quốc ta lưu không được món dị bảo kia.
- Chúng ta còn có không ít Dạ Minh Châu, không phải quá sáng ngời, hơi tối chút thì tối đi, giao nhân không sợ tối!
Một vị giao nhân dũng sĩ cao giọng quát.
- Đúng đúng! Giao nhân không sợ tối, phò mã không sai, phò mã là anh hùng của Giao quốc.
- Phò mã dũng sĩ là anh hùng của Giao quốc!
Nhìn giao nhân chỉ có thể dùng hai chữ thuần phác để hình dung xung quanh, Từ Ngôn cười cười xấu hổ, trong lòng tự nhủ vẫn là Yêu tộc dễ tiếp xúc, nếu là tất cả Yêu tộc Nam Châu vực đều chất phác thuần phác giống như giao nhân, chẳng phải là một tòa bảo địa.
Nghĩ lại mà thôi, Từ Ngôn từ bỏ loại ý nghĩ này.
Thật thà phần lớn là Hải tộc, bởi vì thân trí Hải tộc vốn thấp, những Yêu tộc trên lục địa lại khác biệt.
Loại Hầu tộc giống Lôi Vũ kia, còn có Viên tộc Hồ tộc, Lang tộc Hổ tộc, cơ bản không có một tên nào ngốc, toàn bộ đều khó đối phó. - Hạt giống hỏa diễm bên trong Hỏa Hoàng tháp đã biến mất, ta đi thử một chút luyện chế một chiếc đèn chong, có lẽ cũng có thể chiếu sáng toàn thành, bất quá cần không ít vật liệu, còn muốn mọi người hỗ trợ thu thập mới được.
Cầm bảo bối của người ta, không bán ít khí lực cuối cùng không thể nào nói nổi, Từ Ngôn nói như vậy, Thủ Đồng cùng giao nhân dũng sĩ khác xung phong nhận việc.
- Muốn tài liệu gì, phò mã phân phó liền tốt, chúng ta đi tìm.
- Chỉ cần có thể tìm được, chúng ta nhất định hết sức nỗ lực.
- Phò mã cứ phân phó, tất cả chúng ta đều nghe phò mã dũng sĩ.
Có một đám thủ hạ cảnh giới Đại Yêu, chỗ tốt chính là có thể thanh nhàn không ít, Từ Ngôn nói rất nhiều vật liệu, để bọn người Thủ Đồng tìm kiếm khắp nơi ở bên trong bụng cá, chỉ cần tìm một chút xương cá tróc ra trên người Thôn Hải Kình, lấy xương Hóa Vũ Kình luyện chế thành dầu, một bát đã có thể thiêu đốt tám mươi một trăm năm, số lượng đủ nhiều thì ngàn năm không tắt đều không đáng kể.
Dù sao cũng là ở bụng kình, hẳn là có thể tìm tới chút xương cá đứt gãy, phân phó xong một đám giao nhân dũng sĩ, Từ Ngôn lưu lại ở trong phòng Lưu Ly trên đỉnh Hỏa Hoàng tháp, một bên thử nghiệm luyện hóa da cá cùng răng nhọn của Phòng Giác Thạch, một bên chờ đợi luyện chế đèn chong.