Chương 1374: Thay cá lớn bi thương
Chương 1374: Thay cá lớn bi thươngChương 1374: Thay cá lớn bi thương
Quy mô phường thị Kiếm Vương sơn có thể xưng đứng đầu Tây Châu vực, còn là thành trấn quan trọng của Nhân tộc, trong đó trải rộng đường phố cửa hàng, khu quầy hàng đều có thể bù đắp được toàn bộ phường thị nơi khác, càng có chút tu sĩ cùng loại với biểu diễn lưu động, mặc đủ loại áo bào, đi mãi nghệ kiếm tiến.
Nói là mãi nghệ, thật ra phần lớn là âm mưu mà thôi.
Ở ngoài biểu diễn bán chút nhìn linh đan linh thảo như trân quý kì thực là ngụy tạo, hay là giả bộ thê thảm lừa gạt đồng tình thừa cơ vớt thêm một khoản lớn, còn trò xiếc âm thầm thiết trí cơ quan, khiến mọi người thấy mạo hiểm trên thực tế không có chút nguy hiểm.
Đương nhiên so chiêu thực sự cũng có, chỉ là cực kỳ hung hiểm.
Một chỗ dưới bóng cây bên đường, hai nữ hài thân thủ mạnh mẽ đang đấu pháp, một người bên trong cầm trong tay song đao, một người khác khống chế phi kiếm, đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Hai nữ hài Trúc Cơ cũng không phải đấu pháp lẫn nhau, mà đang đối đầu vì một con yêu linh mãng xà, yêu linh một thân vảy bạc, miệng như bồn máu, hai cái nanh lóe ra hàn mang sắc bén, nhìn hẳn là không độc, nhưng nếu bị cắn trúng, tu sĩ Trúc Cơ sẽ không có đường sống.
Bên đất trống có dựng bảng hiệu, trên đó viết có tỉ lệ đặt cược, một trung niên nữ tử cảnh giới Kim Đan đang ngồi ở bên cạnh bảng hiệu uống trà, linh thạch chồng chất bên người nàng đều muốn xếp thành núi nhỏ, trong đám người vây xem khi thì nổ lên tiếng hô quát.
- Trảm Ngân Lân Mãng! Ngân Lân Mãng vừa đạt tới Yêu linh mà thôi, căn bản cũng không hung, nhanh chém nó.
- Căn chết các nàng! Lão tử đặt hơn vạn linh thạch tiền cược, Ngân Lân Mãng ngươi chỉ cần cắn chết hai nha đầu kia, lão tử sẽ phát tài.
- Cự mãng hẳn phải chết, không có phát hiện đầu Ngân Lân Mãng này hết sức yếu ớt à, thân thủ của hai tiểu nha đầu kia không tệ, phần thắng cực lớn.
- Lại suy yếu đó cũng là yêu linh, tương đương với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, dựa vào hai nữ tu Trúc Cơ hậu kỳ, há có thể là đối thủ, ta đặt Ngân Lân Mãng, tám ngàn linh thạch!
- Ta đặt hai tiểu cô nương kia! Năm ngàn linh thạch.
- Đặt yêu linh thắng, một vạn linh thạch.
Tu sĩ vay xung quanh dồn dập la to, có trợ uy cho Ngân Lân Mãng, có hô to hai nữ hài cố lên, trong lúc nhất thời trên đất trống phi thường náo nhiệt, tiếng hò hét không ngừng.
Lấy đệ tử thủ hạ cùng yêu thú chém giết đổi lấy tài phú, thật ra cũng không tính hiếm thấy trong phường thị, hai nữ hài cảnh giới Trúc Cơ không chỉ có thân thủ lưu loát, dung mạo còn có chút không tâm thường, sử kiếm oai hùng, dùng đao ôn nhu, nhất là thời khắc cùng yêu linh liều mạng tranh đấu, càng có một loại mỹ cảm thảm liệt.
Chiến trường dưới bóng cây có trận pháp bao phủ, tu sĩ đứng xung quanh xem náo nhiệt không cần phải lo lắng yêu linh cự mãng đả thương người, về phần sinh tử của hai nữ hài Trúc Cơ, chạy trời cũng không khỏi, bị phụ nhân trung niên chưởng khống.
Tiết mục chém giết không tính hiếm thấy, dẫn tới tu sĩ vây xem người đông nghìn nghịt, lần này ác đấu qua đi, bên thắng lớn nhất chỉ có thể là người thiết lập ván cục.
Dù sao phường thị nhiều người, không ít tu sĩ gặp được loại náo nhiệt này cũng sẽ đặt linh thạch, không vì thắng tiền, chỉ vì nhìn náo nhiệt, còn có chút gia hỏa hết ăn lại nằm, muốn nhất cử làm giàu, từ đó không tiếc dốc hết gia sản, càng có một người thanh niên lòng mang ý đồ xấu, hắn chướng mắt linh thạch như núi, ngược lại coi trọng hai nữ hài Trúc Cơ đang chém giết cùng cự mãng.
- Trăm vạn linh thạch, đặt hai cô gái kia thắng, đi thôi.
Công tử một thân cẩm bào phân phó một tiếng, lập tức có thủ hạ gật đầu nói phải, lấy trăm vạn linh thạch, làm cho phụ nhân trung niên kia cả kinh không nhẹ.
Dặt cược mấy ngàn thậm chí hơn vạn linh thạch thật ra đã không ít, phụ nhân trung niên nghe nói có người lấy trăm vạn linh thạch đặt nữ hài Trúc Cơ thắng được, trong lòng lập tức hơi động, càng âm thầm rút đi cấm chế mờ ảo đang giam cầm Ngân Lân Mãng.
Chỉ cần Ngân Lân Mãng thắng, trăm vạn linh thạch coi như tới tay.
Của cải như thế, đủ cái giá để bỏ qua mạng của hai đệ tử Trúc Cơ, huống chỉ hai đệ tử Trúc Cơ kia chưa hẳn bỏ mình, chỉ cần không chết, trọng thương còn có thể cứu lại được.
Nữ tử trung niên lấy môn hạ đệ tử làm công cụ thu hoạch lợi ích, là hạng người tâm tính như xà hạt, công tử biết rõ đặt cược giá trên trời sẽ dẫn tới họa sát thân cho hai nữ hài, giống như không hề hay biết, cười mỉm soạt một tiếng mở ra quạt xếp, trên mặt quạt viết hai chữ Vô Danh.
Sau khi nhận đặt cược trăm vạn linh thạch, Ngân Lân Mãng bỗng nhiên bắn ra khí tức mạnh hơn, há miệng phun ra sương độc, bao phủ khu vực đánh nhau, hai nữ hài Trúc Cơ trong lúc nhất thời hoảng loạn, liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch.
Sát na nguy cơ xuất hiện, thời khắc mấu chốt khi hai nữ hài Trúc Cơ tao ngộ Ngân Lân Mãng hung mãnh đánh giết mà lại vô lực ngăn cản, chỉ nghe nghe có nam tử tiếng cười cùng với trận pháp vỡ vụn và tiếng cự mãng kêu rên vang lên.
Khi sương độc dần dần tản ra, mọi người thấy được công tử dễ như trở bàn tay tham gia vào chiến trường, một tay vung quạt xếp, một tay bóp lấy cự mãng, hai nữ hài Trúc Cơ nhu nhược đang bị hắn bảo hộ ở sau lưng.
Vừa ra tay là anh hùng cứu mỹ nhân.
Yên tĩnh chỉ chốc lát, xung quanh vang lên âm thanh kinh hô, đối mặt với mọi người kinh hô cùng ánh mắt cảm kích của hai nữ hài Trúc Cơ, cẩm y công tử quay đầu, ôn hòa nói:
- Hai vị đạo hữu bị sợ hãi, tại hạ, Chân Vô Danh.
Một câu Chân Vô Danh, lân nữa rước lấy kinh hô không ngừng, ánh mắt hai nữ hài Trúc Cơ nhìn về phía Vô Danh công tử cũng thay đổi, mắt đầy si mê sùng bái.
- Ta trải qua vô số hiểm địa, trải nghiệm qua vô số thế gian tuyệt hiểm, đã từng thấy tận mắt một vị cường giả Nguyên Anh đỉnh phong bị cá lớn nuốt vào bụng, ngã xuống bụng cá, cho không muốn thấy thảm kịch nhân gian như thế nữa, một đầu tiểu xà mà thôi, sao dám nuốt mỹ nhân Nhân tộc tal
Một tiếng gào to, bên trong tiếng kêu rên của cự mãng, Chân Vô Danh lấy tay thành kiếm, đột nhiên trảm nhanh, Ngân Lân Mãng đầu thân hai đoạn, thân rắn rớt trên mặt đất lăn lộn vặn vẹo, nhất thời còn chưa có chết, phát ra từng hồi tiếng tru.
Một trận anh hùng cứu mỹ nhân, bị Chân Vô Danh diễn dịch đến xe nhẹ đường quen, gương mặt xinh đẹp của hai vị nữ tu Trúc Cơ càng đỏ lên, trong mắt đều xuất hiện vô số ngôi sao.
- Nghe qua đại danh Vô Danh công tử, không nghĩ tới công tử cũng có thời điểm bị tổn thương!
- Đầu nói Vô Danh công tử phong lưu, thì ra phong lưu công tử cũng có thể thành anh hùng.
Hai vị nữ tu chắp tay ôm quyền, đỏ mặt cám ơn Chân Vô Danh viện thủ, mà vị phụ nhân Kim Đan dưới cây kia thì sắc mặt biến đổi không chừng, không dám đi tới.
- Nữ hài tử, há có thể luôn luôn chém chém giết giết, ẩm nguyệt thưởng hoa, hâm rượu hát vang mới là vẻ đẹp của các ngươi, ngươi nhìn tà dương rơi về phía tây, đêm dài đằng đẳng, không bằng ba người chũng ta cùng đường, luận đạo hồng trần, hai vị mỹ nhân, có thể đáp ứng lời mời hay không?
Vô Danh công tử văn nhã hào phóng, ăn nói thú vị, trêu đến hai vị nữ tu Trúc Cơ tim đập như hươu chạy, lại không dám đáp ứng người ta, nhìn trộm nhìn về phía phụ nhân trung niên dưới cây.
- Lòng có chỗ hướng tới, muốn óc chỗ đến, ta thấy kiếm pháp đao quyết của hai người các ngươi không tâm thường, chính hợp với sự linh động của Nhân Kiếm tông ta, từ nay về sau, các ngươi là đệ tử chân truyền của Nhân Kiếm tông, lại cũng không cần bị người chế trụ.
Xếp lại cây quạt, hai chữ vô danh trên đó lộ ra càng thêm loá mắt, lời nói sắc bén chấn nhiếp phụ nhân Kim Dan dưới cây không dám nhiều lời.
- Thật! Đa tạ công tử! - Chúng ta là đệ tử nhất lưu tông môn! Rốt cục có thể không cần cả ngày cùng yêu thú chém giết!
Hai nữ hài vui vẻ, xua tán đi lửa giận của tu sĩ xung quanh, thế là rất nhiều người đều đem ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía phụ nhân Kim Đan, nếu không cầm về được linh thạch vừa rồi mới lấy ra cược, những người này có thể sẽ xé xác phụ nhân Kim Đan.
Hai nữ hài đi theo bên người Vô Danh công tử, một người ngại ngùng mỉm cười, một người hào phóng hỏi:
- Cao thủ bị cá lớn nuốt, nhất định là bằng hữu của công tử, nếu không công tử sẽ không bi phẫn đan xen.
- Không không.
Chân Vô Danh cười ha ha, đong đưa quạt xếp nói:
- Gia hỏa bị cá lớn nuốt là một người xấu, ta không phải bi thương ác đồ kia, mà thay cá lớn bi thương, nó ăn loại ác nhân kia, ta sợ nó tiêu hóa không tốt, từ đây bị tội.
Vô Danh công tử khoi hài, lời nói không chỉ dí dỏm, còn có thể chọc cho nữ hài khanh khách cười không ngừng, một trái một phải cùng ở bên cạnh hắn đi về phía quán rượu lớn nhất nơi xa.
Hồng nhan tới tay, dễ như trở bàn tay, Chân Vô Danh âm thầm đắc ý, bất quá hắn hôm nay giống như vận may không tốt lắm, thời khắc đang đi vê hướng quán rượu, sau lưng đột nhiên có bóng đen lóe lên, có người vậy mà thi triển độn pháp xuất hiện từ sau lưng của hắn.
- Làm càn!
Hừ lạnh một tiếng, Chân Vô Danh không đợi xuất thủ, người ta lần nữa biến mất tung tích, hắn chỉ thấy là lão đầu mặt đen xa lạ, chỉ là ánh mắt của đối phương giống như có chút quen thuộc.
- Mù à...
Chân Vô Danh bị giật nảy mình, thâm mắng một câu. Người ta thật ra không có đụng vào hắn, mỹ nhân vừa tới tay, hắn cũng khinh thường đi so đo với một quái lão đầu vui buồn thất thường, mà đối phương trốn rất nhanh, nháy mắt đã không thấy tung tích.
Tra xét một phen trên người không có bị mất vật gì, Chân Vô Danh mang theo mỹ nhân đắc ý nghênh ngang rời đi, thật tình không biết hắn không có mất đồ, mà trên vạt áo sau lưng nhiều thêm một mảnh ấn ký Tuyết Hoa.