Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1376 - Chương 1376: Tên Cháu Trai Nào Hãm Hại Ta

Chương 1376: Tên Cháu Trai Nào Hãm Hại Ta Chương 1376: Tên Cháu Trai Nào Hãm Hại TaChương 1376: Tên Cháu Trai Nào Hãm Hại Ta

Vóc dáng nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ tròn trịa, tóc đen nhánh, mặt mày như vẽ, bộ dáng mộc đầu nữ hài giống như trăm năm trước, giống như chưa từng thay đổi, gương mặt kia khuôn mặt này, vẫn là do Từ Ngôn năm đó vẽ.

- Tiểu mộc đầu!

Từ Ngôn mừng rỡ, nâng mộc đầu nữ hài nho nhỏ qua đỉnh đầu, reo hò một tiếng.

Hai mắt nữ hài vụt sáng, vểnh lên khóe miệng, cố gắng phát ra tiếng, nói:

- Mộc... Linh...

Vẫn như cũ là tiếng nói như lần đầu tiên gặp nhau bên trong Thiên Hà Loan, mặc dù khô khốc, lại mang theo quen thuộc cùng cảm khái.

- Biết ngươi là Mộc Linh, sẽ không quên.

Buông mộc đầu nữ hài ra, Từ Ngôn vừa cười vừa nói, còn tưởng rằng tiểu mộc đầu sợ mình quên nàng, từ đó nhấn mạnh thân phận của mình.

- Mộc Linh.

Tiểu mộc đầu rất cố chấp nói Mộc Linh, giọng nói nhanh thêm mấy phần.

Gặp Từ Ngôn cười lắc đầu, tiểu mộc đầu nháy nháy mắt, nắm tay Từ Ngôn, nói:

- Mộc LinhI

Hai tay dính liên nhau, một bên là người, một bên là mộc đầu, mà câu Mộc Linh kia, giọng nói hoan nhanh, giống như tiểu mộc đầu đang rất vui vẻ.

- Mộc Linh Mộc Linh, ta đã biết.

Ánh mắt Từ Ngôn đầy nhu hòa, như nhìn thân nhân, vỗ đầu nói tiểu mộc đầu:

- Chúng ta đều là Mộc Linh, được chưa.

Tiểu mộc đầu nghe nói thế càng thêm vui vẻ, hung hăng gật đầu, ngoẹo đầu trái xem phải xem, nhìn Từ Ngôn nửa ngày, khóe miệng há ra cố gắng nói: - Ca... Ca ca.

Nghe nói hai chữ ca ca, Từ Ngôn đầu tiên sững sờ, sau đó cười phá lên, nói:

- Cũng tốt, từ hôm nay trở đi, Từ Ngôn Từ Tử Kiếm ta là ca ca của tiểu mộc đầu, khi nào ca ca còn sống, sẽ không để ngươi chịu khổ.

Tiếng cười như chuông bạc vang lên trong Thiên Cơ Phủ, con mắt mộc đầu nữ hài trở nên có linh, bắt đầu chuyển động, giống như tự mình có suy nghĩ.

- Thiên... Ý...

Tiểu mộc đầu còn nói hai chữ, trêu Từ Ngôn càng thêm thoải mái.

Đích thật là ý trời khó tránh, nếu không có ban đầu gặp nhau ở Thiên Hà Loan, không có hành trình phá trời về sau này, càng không có bị Tán Tiên kiếm ý chém giết cứu giúp, mộc đầu nữ hài nho nhỏ, sớm đã trở thành thân nhân của Từ Ngôn, không rời không bỏ.

Mộc Linh, ca ca, thiên ý, mộc đầu nữ hài chỉ sẽ nói ba từ này, vui sướng nhảy cà tưng trong Thiên Cơ Phủ, Từ Ngôn ở một bên cười, nhìn, suy đoán liên quan chân chính giữa hắn và tiểu mộc đầu.

Gặp nhau ở trong bình giới, không phải không có nguyên do, tiểu mộc đầu trước kia nhắc nhở Từ Ngôn đừng đi Thiên Hà Loan, bởi vì nàng biết bên trong Thiên Hà Loan có Hà Mẫu đáng sợ.

Đột nhiên, nụ cười trên mặt Từ Ngôn dần dần tán đi, tiểu mộc đầu trong mắt của hắn, giống như thành một tiên tri thủ hộ hắn, không chỉ có cảnh cáo hắn Thiên Hà Loan nguy hiểm, còn toàn lực cứu giúp ngay khi Từ Ngôn hẳn phải chết, dù là mình nát thân nứt xương.

- Chẳng lẽ, kiếp trước chúng ta quả thật là huynh muội?

Khẽ nhíu mày, Từ Ngôn nhớ lại mộng cảnh liên quan đến Ngôn Thông Thiên, đáng tiếc, hắn tìm không đến bất kỳ vết tích có quan hệ gì đến huynh muội từ trong mộng cảnh của Ngôn Thông Thiên.

Ngôn Thông Thiên không có thân nhân, thuở thiếu thời của hắn, cả nhà Ngôn gia đã bị giết sạch, mặc dù có muội muội, cũng chết ở trong lần đại nạn kia.

Từ Ngôn không biết tuổi thơ của Ngôn Thông Thiên và gia cảnh hắn, hắn chỉ thấy một chút chuyện cũ sau khi Ngôn Thông Thiên rời nhà ở trong giấc mộng, có lẽ Ngôn Thông Thiên thật có muội muội, chỉ là chết thảm trong nhà...

Hôi

Suy đoán càng ngày càng buồn bã bị Từ Ngôn tán đi, mặc kệ Ngôn Thông Thiên như thế nào, tiểu mộc đầu đã được hắn xem như thân nhân, đời này cũng sẽ không bỏ qua.

- Ca ca, thiên ýI

Mộc đầu nữ hài vui sướng nhảy nhót đến trước mặt Từ Ngôn, chắp tay sau lưng, ngoẹo đầu, nháy hai mắt thật to nói, tựa như đang nhắc nhở Từ Ngôn, đừng quên chuyện cũ gì đó, nói xong, thân ảnh tiểu mộc đầu dần dần mơ hồ, sau đó hóa thành hư vô, độn trở lại ở trong nhánh cây trên bình sứ.

Một sợi ánh vàng hiện lên, một mảnh lá xanh cao nhất lần nữa lắc lư một cái, bình tĩnh lại, không biết phải chăng không thông tiếng người, tiểu mộc đầu nói mấy câu vụng về có chút không rõ, không biết thiên ý hay là thiên nhất.

Một khối Vạn Dương Mộc có thể để cho tiểu mộc đầu xuất hiện thời gian ngắn, lại không cách nào để mộc đầu nữ hài tùy ý hành tẩu, xem ra cành khô chuyển lục còn thiếu rất nhiều, có lẽ cần đợi nhánh cây trưởng thành thành đại thụ che trời, tiểu mộc đầu thân là Mộc Linh mới có thể biến hóa ra thân người hoàn chỉnh, mà không phải một bộ thân thể mộc đầu.

- Yên tâm đi tiểu mộc đầu, ta sớm muộn gì cũng sẽ để ngươi chân chính sống lại, nhất định.

Hung hăng nhéo nhéo tay, Từ Ngôn phát ra lời thê chân thành, sau đó lấy ra ba mươi bảy gốc Vô Trần Thảo, chồng chất ở cạnh bình sứ, lưu cho tiểu mộc đầu thu nạp.

Cành khô chuyển lục, nói rõ tiểu mộc đầu trùng hoạch sinh cơ, có Vạn Dương Mộc bổ sung, tiểu mộc đầu đã an toàn, thế nhưng vết rách ở trên miệng bình sứ vẫn tồn tại như cũ, đó là do Đấu Tiên kiếm ý gây nên, mặc dù vết rách rất nhỏ, nhưng không cách nào chữa trị, lấy tu vi Từ Ngôn bây giờ, đừng nói chữa trị, ngay cả khống chế đều khống chế không được.

- Tình Châu thế nào, miệng bình xuất hiện vết rách, hẳn là sẽ không lan đến gần mặt đất Tình Châu chứ...

Thử nghiệm lấy linh thức cảm giác, trên mặt Từ Ngôn mang vẻ lo âu, ngưng tụ tâm thần, vận chuyển toàn lực khống chế linh thức, chậm rãi bao phủ bình sứ, cẩn thận cảm giác.

Bên trong Thiên Cơ Phủ xanh biếc, trở nên yên tĩnh im ắng, không biết qua bao lâu, một trận tiếng vang kỳ quái càng ngày càng gần.

Sa Sa Sa, Sa Sa Sa.

Cua xanh cõng cái kén cồng kềnh bò tới gần Từ Ngôn, giơ lên càng cua đong đưa lung tung, giống như đang chỉ điểm quái kén trên lưng đã biến lớn hơn một vòng, không biết đang biểu đạt cái gì, cuối cùng gấp đến độ phun ra một loạt bong bóng.

Bọt khí vang động để Từ Ngôn mở hai mắt ra, một lần nếm thử toàn lực cảm giác bình sứ, cuối cùng đều thất bại.

Vẫn là không cách nào cảm giác được tồn tại trong bình giới, Thiên Linh Bảo cấp bậc, hạn chế Nguyên Anh thậm chí Hóa Thần, muốn khống chế dị bảo này, chỉ sợ tu vi dù không cần đến Độ Kiếp mới có thể làm được, chí ít cũng cần Hóa Thần đỉnh phong.

Thu hồi bình sứ, Từ Ngôn tạm thời từ bỏ cảm giác Tình Châu, ngược lại đưa ánh mắt nhìn về phía Tiểu Thanh càng ngày càng cổ quái.

- Sắp quen với cây nấm lớn?

Từ Ngôn cảm giác nội tâm Tiểu Thanh, một mặt bất đắc dĩ nói:

- Ngươi muốn quen cây nấm, chuyện tốt mà, tự mình ăn đi, đừng đưa tới cho ta, ta không thích ăn cây nấm.

Tiểu mộc đầu dung hợp Vạn Dương Mộc xuất hiện sinh cơ phun trào, làm cho linh thảo bên trong Thiên Cơ Phủ đều cao lớn thêm một đoạn, quái kén của Tiểu Thanh cõng cũng chịu ảnh hưởng, nàng còn tưởng rằng là người chủ nhân kia của mình cố ý giúp mình, Tiểu Thanh ngốc nghếch nói lời cảm tạ, thật tình không biết Từ Ngôn đã sớm quên mất không còn một mảnh chuyện trên lưng nàng có cái kén kỳ quái.

Hỏa diễm hạt giống đến tột cùng có thể ngộ ra đến thứ gì, Từ Ngôn không có hứng thú, phàm là đồ vật có liên quan đến con cua ngốc nghếch, cứ để qua một bên, hắn cho rằng đều vô dụng.

Răng rắc răng rắc, răng rắc răng rắc.

Tiểu Thanh khoa tay múa chân vung vẩy càng cua, còn đang cao hứng không thôi, chân cua trái phải đung đưa, giống như cao hứng khiêu vũ.

Bộ dáng linh thú ngu xuẩn như thế, Từ Ngôn chỉ đành thở dài.

- Xem ra sau này không thể để cho Tiểu Thanh tiếp xúc Hải Đại Kiềm, đây là học theo hắn đến ngu người, Băng Ti giải thật tốt, nhìn xem bây giờ biến thành cái gì, Băng Tỉ giải khiêu vũ? Đều do Hải Đại Kiềm tên ngu xuẩn kia.

Từ Ngôn đang bế quan, A Ô đang vùi đầu ăn, Tiền Thiên Thiên đang tràn đầy phấn khởi đếm cực phẩm pháp khí của mình, Thiên Anh đánh ra khải trước đó, ba vị này ngược lại là thanh nhàn.

Bọn hắn thanh nhàn, nhưng có người không được an bình.

Ngay tại thời điểm cách Thiên Anh lôi còn có một ngày, trong phường thị xuất hiện một trận đại loạn, có hai phe nhân mã đánh cho kinh thiên động địa, bên trong hỗn chiến còn kèm theo tiếng mắng to thẹn quá thành giận của Vô Danh công tử.

- Tên cháu trai nào hãm hại ta! Lão tử lúc nào đi qua Bách Thảo các! Cung Bá Đình ngươi đừng cho thể diện mà không cần, chọc giận bản công tử, ngươi chịu không nổi.
Bình Luận (0)
Comment