Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1384 - Chương 1384: Mua Danh Ngạch

Chương 1384: Mua Danh Ngạch Chương 1384: Mua Danh NgạchChương 1384: Mua Danh Ngạch

Vòng thứ hai tranh đấu, hao phí một ngày thời gian, từ Thiên Anh lôi bắt đầu, đã qua ròng rã hai ngày.

Sáng sớm ngày thứ ba, tranh đấu vòng thứ hai tuyên bố kết thúc, gần vạn Nguyên Anh tu sĩ, sau khi trải qua hai vòng giao đấu, những người còn lại khó khăn lắm đạt tới hai ngàn.

Liên tiếp hai lần lôi đài tranh đấu, bị thương cũng không ít, có chút tu sĩ vòng thứ nhất giao đấu tuy nói thắng, nhưng bị thương nặng, rơi vào đường cùng đành phải từ bỏ vòng thứ hai giao đấu, cứ như vậy càng ít người có thể kiên trì đến vòng thứ ba.

Cũng may giai đoạn thứ nhất giao đấu lúc sắp đến gần hồi cuối, chỉ cần đoạt đến tiểu kỳ thứ ba, có thể lưu danh Thiên Anh bảng, cho tới bây giờ loại trình độ này, cho dù tu sĩ bị thương bên trong hai vòng giao đấu phía trước, cũng sẽ cắn răng kiên trì.

Hai vòng giao đấu trước căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, đối với một chút tu sĩ kinh nghiệm chiến đấu không đủ tới nói, cơ hồ trí mạng, mà trước khi vòng thứ ba giao đấu bắt đầu, rốt cục xuất hiện thời gian nghỉ ngơi.

Trưởng lão Kiếm Vương điện Vu Hôi mở lời xuất nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó một đám cao thủ Kiếm Vương điện rối rít ra trận, xem xét lôi đài phải chăng hoàn hảo, tiến hành tu bổ hư hao lôi đài hoặc thay đổi.

Một canh giờ không dài, nhưng đối với giao đấu cường độ như thế, cũng coi như thêm thời gian chỉnh đốn, tất cả tu sĩ đều bắt gấp thời gian khôi phục.

Đương nhiên cũng có người căn bản không có chút mệt mỏi, thậm chí ngay cả linh thạch cũng không có lấy ra một khối, phàm là nhân vật như vậy, tất nhiên là cao thủ Top 100.

Từ Ngôn ngồi dưới tàng cây, quét mắt tu sĩ Nguyên Anh xung quanh, bên trong những Nguyên Anh cùng một khách sạn, cũng có mấy vị thu được hai tiểu kỳ, khiến Từ Ngôn rất ngạc nhiên chính là, kẻ xấu xí Cao Nhân cũng nắm lấy hai tiểu kỳ, thoải mái nhàn nhã uống nước trà, trên người áo bào không nhuốm bụi trần, căn bản không nhìn ra vết tích đánh nhau.

Ngay cả Từ Ngôn loại này Nguyên Anh đỉnh phong, sau khi trải qua hai lần giao đấu, cũng không thể làm đến phong khinh vân đạm như kẻ xấu xí, nhất là áo bào người ta mới tinh, căn bản không giống bộ dáng cùng người đấu pháp.

- Dễ dàng như thế thắng liền hai trận, Cao huynh quả nhiên là Cao Nhân.

Từ Ngôn lần nữa nhìn lông mày Cao Nhân, nói:

- Ngươi khi nào lên đài đây.

Thấy một lần ánh mắt Từ Ngôn trông lại, Cao Nhân nhất thời ngửa ra sau, một bên phòng bị đối phương nắm lông mày, một bên giải thích:

- Trèo lên cái gì đài, ta căn bản không có đi lên, hai tiểu kỳ này là mua, biết tốn hao bao nhiêu không, trăm cân Linh Tuyên Mễ của ta bán cho ngươi xem như đi hết.

Gần ngàn vạn linh thạch, mua được hai tiểu kỳ, nguyên lai vị Cao Nhân này không giao đấu với người, mà dùng linh thạch đổi.

- Cái này cũng được! Mua danh ngạch không ai quản a?

Từ Ngôn nghe nói xong không hiểu thấu, thủ đoạn như thế thật chưa từng nghe thấy, đây cũng không phải phiên chợ, mà là Thiên Anh lôi.

- Xuyt... Nói nhỏ chút Thiện công tử, mua bán trong âm thầm, ngươi tình ta nguyện, chỉ cần đừng quá lộ liễu phần lớn không sao, hắc hắc.

Kẻ xấu xí Cao Nhân một bộ dáng khó hiểu, nhỏ giọng nói:

- Thật ra ta mua bán cũng là giúp người giải lo, ngươi ngẫm lại xem, có người giao đấu một trận, mặc dù thắng đối thủ, được tiểu kỳ, nhưng mình cũng trọng thương không nhẹ, trong thời gian ngắn không cách nào giao đấu, lại lên đài chẳng phải chịu chết, cùng uổng phí hết tiểu kỳ, không bằng bán đi, được mấy trăm vạn linh thạch, cũng coi như có thu hoạch, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với hai tay trống trơn, đúng chưa?

- Làm sao ngươi biết người ta phải bán cho ngươi, vạn nhất người ta bị thương không nặng thì sao. Từ Ngôn tò mò hỏi.

- Lỗ mũi của ta linh, ai khí huyết quay cuồng lợi hại nhất, nói rõ bị thương nặng nhất, cho nên chúng ta ăn nhịp với nhau, ta ra linh thạch, bọn hắn bán tiểu kỳ, cái này gọi theo như nhu cầu.

Kẻ xấu xí cười hắc hắc, nhìn càng xấu.

- Cao, quả nhiên là Cao Nhân.

Từ Ngôn gật đầu khen, ngay cả hắn đều không thể không bội phục kẻ xấu xí này, tâm cơ như thế có thể xưng không thể tưởng tượng, nếu vị này mang tâm tư dùng vào tu luyện, chỉ sợ ít nhất cũng là thiên kiêu.

Đáng tiếc, tâm nhãn sai lệch, lại đến bàng môn tà đạo.

- Quá khen quá khen, hắc hắc, không biết Thiện công tử có quan tâm đến danh tiếng?

Cao Nhân thần thần bí bí nói, không biết có dụng ý gì.

- Thanh danh à, vật ngoài thân mà thôi, không đáng giá nhắc tới.

Soạt một tiếng trải ra quạt xếp, Từ Ngôn phong khinh vân đạm nói.

- Liền biết loại công tử nhà giàu như Thiện công tử, khịt mũi coi thường đối với những thứ được gọi là thanh danh, cái gì Thiên Anh bảng lưu danh, có thể dùng để ăn cơm có thể làm nước uống? Mười năm sau lại là một lần Thiên Anh lôi, đến lúc đó còn không phải bị người lau tên, lần nữa tới qua, mười năm này một lần chém chém giết giết, có gì tốt, Thiện công tử ngươi nói đúng không.

Kẻ xấu xí Cao Nhân hiếm thấy đàm luận cao thâm.

- Đúng là như thế, mười năm lưu tên, không bằng ngồi xem long tranh hổ đấu.

Từ Ngôn không rõ đối phương có ý gì, hơi có chút kinh ngạc.

- Nói đúng! Mười năm một lần lưu tên, không bằng ngồi xem long tranh hổ đấu, cái gì thanh danh không thanh danh, viết lên Thiên Anh bảng có làm được cái gì? Có thể ăn cơm à, thế này đi, chờ một lúc ta ra năm trăm vạn linh thạch, mua tiểu kỳ thứ ba của ngươi, giá cả còn có thể bàn bạc, tiểu kỳ này phân một hai ba các loại, khí tức ba loại tiểu kỳ khác biệt, hai cây trong tay ngươi, ta đều có, cho ta cũng vô dụng, chỉ có tiểu kỳ thắng được trận thứ ba giao đấu mới được.

- Nói hồi lâu, ngươi muốn mua tiểu kỳ thứ ba của ta?

- Không sai, không phải ngươi nói thanh danh là vật ngoài thân, không đáng giá nhắc tới sao, Thiện công tử không thèm thanh danh, ta muốn, thế nào, giá cả không thành vấn đề, cho ngươi thêm thêm một trăm vạn linh thạch như thế nào?

- Sáu trăm vạn linh thạch để cho ta tặng danh ngạch cho ngươi?

- Đã không ít, đây là giá cả chăm sóc người quen.

- Cao huynh, ngươi vẫn tìm người bán khác đi.

Nghiêng đầu đi, Từ Ngôn hiện tại mặc kệ không hỏi kẻ xấu xí, đây là làm ăn đến nhập ma.

- Ô huynh, Ô huynh, hắc hắc, mười hạng đầu của ngươi có thể cho ta hay không? Yên tâm ta không lấy không, ta có đồ ăn càng ngon hơn Linh Tuyền MễI

Kẻ xấu xí gặp Từ Ngôn không để ý tới hắn, lại đem chủ ý đánh vào trên đầu A Ô, lại hứa hẹn lại thề, Tiền Thiên Thiên nghe được một mặt xem thường, A Ô ngược lại không có gì không kiên nhẫn, nhìn Cao Nhân cười ngây ngô, cũng không biết nghe hiểu không.

Cao Nhân thích mua tiểu kỳ của ai thì mua, dù sao Từ Ngôn không thể nhường ra danh ngạch.

Mặc dù khinh thường thủ đoạn của Cao Nhân, bất quá càng hiểu rõ đối phương, đề phòng của Từ Ngôn về Cao Nhân cũng càng ngày càng nhỏ, đi qua nhiều lần cảm giác thăm dò thậm chí vận dụng kiếm nhãn, Từ Ngôn có thể kết luận kẻ xấu xí Cao Nhân và Chung Ly Bất Nhị tuyệt đối không cùng một người.

Thủ đoạn của Chung Nhị cực kỳ quỷ dị, nhưng nói cho cùng đối phương bất quá là tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, nếu như có thể xen lẫn trong bên người Từ Ngôn thời gian dài như vậy còn không bị phát giác, thủ đoạn của Chung Nhị sợ là còn cao minh hơn cả Hóa Thần. - Chung Nhị, ngươi lại giả dạng thành người nào đây, ngươi chơi ác thật khiến người ta buồn nôn...

Nhìn từng Nguyên Anh tu sĩ, Từ Ngôn vẫn nhìn xung quanh lôi đài, từ đầu đến cuối nhẹ khẽ lắc đầu, cuối cùng đem ánh mắt rơi vào trên quan chiến đài của Kiếm Vương điện, rơi trên người bạch bào nam tử sau lưng Thân Đồ Liên Thành.

Nam tử giả dạng thành Sở Bạch Bào, vẫn đang ngẩng đầu mà đứng, lộ ra cao ngạo phi phàm, người này vô luận dung mạo hay quần áo, thậm chí khí thế đều không khác Sở Bạch chân chính chút nào, chỉ là cặp mắt kia, lộ ra không hề bận tâm, càng tràn ngập một loại cổ quái tà dị, nhất là một đôi lông mày, nhìn như bình thường, lại muốn dày đặc hơn người bình thường mấy phần.
Bình Luận (0)
Comment