Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1410 - Chương 1410: Ám Lưu (Thượng)

Chương 1410: Ám Lưu (thượng) Chương 1410: Ám Lưu (thượng)Chương 1410: Ám Lưu (thượng)

Với tư cách một trong ba đại tông môn, sơn môn Địa Kiếm Tông cách Kiếm Vương Sơn không tính quá xa.

Nếu vẽ vị trí ba đại tông môn lên địa đồ, có thể phát hiện thật ra ba Đại Tông Môn là hiện lên hình chân vạc, mà Kiếm Vương Sơn chỗ của Kiếm Vương Điện ở chính là đỉnh trung tâm.

Địa Kiếm Tông phái ra không ít đến môn nhân đệ tử cũng Thiên Anh Lôi lần này, ngay cả đệ tử cảnh giới Trúc Cơ đều nhiều hơn ngàn người, vốn dùng tư lịch cùng thiên phú của Tiền Danh, căn bản không tư cách theo đội đến Kiếm Vương Sơn, là vì Tiểu Sư Thúc đã từng làm chủ cho hắn, cho nên quản sự khu vực linh quáng mới tăng thêm tên Tiên Danh vào trong số lượng danh ngạch không nhiều.

Tiền Danh trung thực lại uất ức, lúc này đây đi vào Kiếm Vương Sơn xem như mở rộng tâm mắt, trăm tòa lôi đài Thiên Anh Lôi đối quyết, hắn xem không kịp nhìn, càng sinh lòng hướng tới.

Người đàng hoàng đi nữa, cũng có mộng tưởng.

Mộng tưởng của Tiền Danh không phải là trước mười Thiên Anh bảng, cũng không phải trước trăm, càng không phải có thể lưu danh ở trên bảng, mà là từng mười năm kỳ hạn, đều có thể đến Kiếm Vương Sơn kiến thức một phen cao thủ thi đấu là tốt rồi.

Nguyện vọng như thế, may mắn hắn không nói, nếu bị cường giả trong tông môn dẫn đội nghe được, không đánh cho hắn một trận cũng sẽ đuổi hắn quay về tông môn đi lấy quặng.

Thừa dịp giai đoạn thứ hai kết thúc có ba ngày thời gian nghỉ ngơi, Tiền Danh quyết định đi phường thị mới dựng xong trên kiến thức một phen, nghe nói loại phường thị tạm thời này mười năm mới có một lần, quy mô đều muốn khổng lồ hơn so với bất kỳ phường thị nào ở Tây châu vực, là thịnh hội giao dịch khó gặp.

Trong phường thị tiếng người huyên náo, kéo dài trên đường dài mười dặm, Tiền Danh thấy được rất nhiều Kỳ Trân Dị Bảo đời này cũng chưa thấy qua, cũng nhìn thấy nữ hài đang đi trên đường.

- Thiên Thiên...

Một bên phố dài, Tiên Danh kinh ngạc dụi dụi con mắt, còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nữ nhi của hắn từ khi mưu phản Địa Kiếm Tông, thủy chung tin tức đều không, Tiền Danh một lần cho rằng nữ nhi của của mình đã bị chết ở nơi nào rồi, hoặc bị Chấp Pháp Điện của tông môn đánh chết.

Một đệ tử tầm thường rời đi mà thôi, làm sao có thể kinh động đến Chấp Pháp Điện của Địa Kiếm Tông, thực tế khi Tiên Thiên Thiên tranh chấp với Chấp Sự Linh Quáng, rất nhiều người cũng biết là Chấp Sự Linh Quáng âm thầm giở trò, nếu Chấp Pháp Điện đều có thể động, vị năng lực của chấp sự kia cũng quá mức nhỏ.

So với Tiền Danh tưởng tượng nam tròn bắc dẹp, Tiền Thiên Thiên không chỉ có sống rất tốt, còn nhiều thêm một sư tôn, cái khác không nói, sư tôn của nàng chính là nhiều tiền.

Nhìn thấy phụ thân, Tiền Thiên Thiên cũng không có oán trách, mà tiến lên bái kiến, hai cha con gặp lại ở ven đường, nói đoạn thời gian ly biệt trải qua.

- Những năm nay khổ ngươi rồi, là cha không đúng...

- Không trách phụ thân, là Chấp Sự Linh Quáng kia khinh người quá đáng! Để cho hắn ngang ngược, trả, còn không phải là bị sư tôn ta giáo huấn.

- Ngươi có sư tôn? Người sư tôn kia của ngươi đối với ngươi như thế nào?

- Sư tôn đối với ta khá tốt, cha yên tâm đi, cầm lấy, đây, đây là lễ gặp mặt sư tôn ta cho ta, đưa cho cha đảm bảo.

- Nhiều linh thạch như vậy! Chỉ sợ ít nhất cũng cả vạn.

- Phù! Nói nhỏ chút, tài, tiền tài không để ra ngoài đâu, cha.

- Đã biết đã biết, nha đầu ngươi giữ những linh thạch này đi, một người bên ngoài phải cẩn thận, cha ở trong tông môn không thiếu Linh Thạch.

- Những linh thạch này tính là cái gì, sư tôn ta rất có Linh Thạch, mời người ăn cơm đều là mười vạn mười vạn ném ra ngoài, cũng không phải mười vạn linh thạch hạ phẩm, mà là mười vạn linh thạch thượng phẩm, A Ô ăn đến nổi thành đại Mập Mạp rồi.

Nhắc tới Linh Thạch, cà lăm của Tiền Thiên Thiên cũng mất, mười phần tự hào nói cho cha nàng tài phú của sư tôn, hai cha con ở bên đường gặp nhau thật ra không có người để ý, hai âm thanh của người cũng không tính là lớn, thế nhưng nhưng vẫn bị người có tâm phát giác.

Một chỗ bên gian hàng cách Tiền Danh cùng Tiền Thiên Thiên trăm trượng, một vị thanh niên dung mạo thông thường đang đứng, người này đúng là một trong tam đại thiên kiêu của Địa Kiếm Tông, xuất thân địa hỏa động Lam Ngọc Thư.

Lam Ngọc Thư hôm nay phổ phổ thông thông như dĩ vãng, ném ở đống người căn bản không có người để ý đến, bất đồng duy nhất, là đáy mắt hắn khi thì dâng lên một loại mờ mịt, cái loại mờ mịt này giống như một phần chết lặng, tỏ ra không khí toàn bộ người Lam Ngọc Thư rất trầm lặng.

- Nguyên lai đó là con gái của Tiền Danh, Tiểu Sư Thúc đã từng đã giúp Tiền Danh tên này, nữ nhi của hắn lại làm bạn với Thiện công tử danh tiếng đang tăng lên, Từ Ngôn biến mất, nhiều hơn Từ Đại Thiện, để cho ta đoán một cái, các ngươi, có phải là cùng một người hay không, hắc hắc, khà khà khà khà...

Lam Ngọc Thư tự nói có vẻ hơi già nua, càng mang theo một loại ngữ khí âm sâm.

- Rốt cuộc tìm được ngươi rồi, tiểu tặc ngươi lấy đi quá nhiều thứ, cũng nên trả lại, chờ đến Lâm Lang đảo, chúng ta lại tính toán tổng nợ.

Trong tiếng thầm thì âm u, thân ảnh của Lam Ngọc Thư bỗng nhiên quay người, bước chân lảo đảo thoáng một phát, bất quá rất nhanh khôi phục bình thường, lúc này cách xa cha con Tiền Danh.

Theo Lam Ngọc Thư đi xa, dòng nước ngầm ẩn từ một nơi bí mật gần đó cũng theo đó mãnh liệt, trong phường thị nhìn như náo nhiệt, Kiếm Vương Sơn tiếng người huyên náo, không biết có bao nhiêu người không nhìn thấy Ám Lưu đang hội tụ, đang cuộn trào, cho đến ngập trời.

- Ngươi nói di tích Đan Phủ thật tồn tại? Nếu lừa gạt chúng ta, Kim Đồng Ngọc Nữ, các ngươi sẽ biết cái giá lớn là gì! Trong một phòng lớn bí ẩn trong phường thị, mấy vị cường giả Nguyên Anh hội tụ, những người này đều là cao thủ lọt vào một trăm thứ hạng đầu, triệu tập những cao thủ này đến, là tông chủ của Kim Ngọc phái - Kim Đồng Ngọc Nữ.

- Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh tồn tại, các vị không phải lần đầu tiên nghe thấy chứ, những năm này Kim Ngọc phái ta góp nhặt phần lớn manh mối, thậm chí không tiếc giao dịch cùng Ma Tộc, chính là vì chân tướng của di tích Đan Phủ, nói một cách khác, Cực Phẩm Linh Đan thưa thớt trân quý, chẳng lẽ không đáng giá cao thủ Nguyên Anh mạo hiểm tìm tòi?

Nói chuyện chính là Ngọc Nữ mới bổ nhiệm, nàng này lớn hơn mấy tuổi so với Ngọc Nữ lần trước đảm nhiệm, xem ra ở mười lăm mười sáu tuổi, miệng cực kỳ lăng lệ ác liệt, Kim Đồng bên người nàng chỉ có bộ dáng sáu bảy tuổi, mập mạp lộ vẻ rất đáng yêu, chẳng qua là một lời không nói, ngẫu nhiên khép mở mí mắt, tỏa ra một loại ánh mắt già nua mà âm u.

- Không tiếc dùng Tuyết thành làm giao dịch, nguyên lai các ngươi dễ dàng tha thứ Ma Quân tàn sát bừa bãi Tuyết quốc, là vì manh mối di tích Đan Phủ, thật sự là đảm lượng thật to, xem ra một hạt Cực Phẩm Linh Đan sẽ điền không đầy khẩu vị của các ngươi.

Có người âm thầm phát ra nghi vấn, ngữ khí bất thiện.

- Các ngươi sớm biết Ma Tộc ở ẩn như vậy, còn lại để cho Ma Tộc trở thành quốc chủ, không sợ rước lấy Kiếm Vương Điện đánh chết sao?

- Nếu lần này lên Thiên Anh Lôi, Kiếm Vương Điện một phương chất vấn, hy vọng Kim Ngọc phái các ngươi cũng có thể bình yên vô sự.

- Kim ngọc lão tổ không hiện thân, chẳng lẽ lại không có tới? Hóa Thần không ở, lá gan hai người các ngươi cũng không nhỏ, thật không sợ Thân Đồ Liên Thành làm thịt các ngươi?

Đối mặt nghi vấn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Nữ trở nên lạnh lùng, Kim Đồng bên cạnh tức thì mở hai mắt ra, trong chốc lát, trong phòng lớn mờ tối giống như có kim quang hiện ra, lại lập tức tiêu tán. - Bảy phái liền cành, nếu Kiếm Vương Điện bọn hắn lựa chọn động thủ, chúng ta không ngại chọn quyết chiến ở Kiếm Vương Sơn, dù sao cách đại điện Kiếm Vương Điện cũng không xa, vừa hay xông đi vào coi trộm một chút, Kiếm Chủ Đại Nhân của chúng ta là đang sống, hay là đã chết.

Âm thanh của Kim Đồng mười phần thanh thúy, nhưng ngữ khí lạnh lùng giống như gió lạnh, nghe qua để lòng người ta phát lạnh.

- Chư vị yên tâm đi, nếu như Thân Đồ Liên Thành động thủ, Kim Ngọc phái chúng ta cũng sẽ không ngồi chờ chết, hơn nữa chư vị cũng đừng quên, các ngươi, đều là người của Phản Kiếm minh.

Một câu Phản Kiếm minh, trong phòng lớn lặng ngắt như tờ, không bao lâu có người phát ra tiếng hừ lạnh, trước sau rời đi.
Bình Luận (0)
Comment