Chương 1467: Đứng đầu Thiên Anh bảng
Chương 1467: Đứng đầu Thiên Anh bảngChương 1467: Đứng đầu Thiên Anh bảng
Cổ quốc phá diệt, lôi thứ nhất theo đó sụp đổ, vỡ vụn thành bụi bặm đầy đất, bên trong phế tích, thân ảnh Từ Ngôn lộ ra suy yếu mỏi mệt, gân mạch xương cốt của hắn đã vết thương chồng chất.
Mười năm ở trong Cổ quốc, hắn tu thành Lôi Ấn Thương Khung, nhưng cái giá thi triển Ma Võ kỳ công, cơ hồ khiến gân mạch Từ Ngôn đứt từng khúc.
Lực lượng phản phệ có thể xưng kinh khủng, là tệ nạn của Lôi Ấn Thương Khung, không có nhục thân bản thể cường hoành đến cực hạn, thi triển phần công pháp này không khác gì tự sát.
Lôi thứ hai, Hiên Viên Tuyết tỉnh lại, lập tức nhìn về phía Từ Ngôn, trong con ngươi tràn đầy khiếp sợ lại có nhớ nhung thật sâu ở trong đó.
Lôi thứ ba, ánh mắt Đồ Thanh Chúc đầy lạnh lùng, không biết đang giận buồn bực mình bị kéo vào Cổ quốc, hay ảo não thân phận bên trong ảo cảnh, dù sao Nến tướng quân trên đầu có cây nến, thực sự có chút buồn cười.
Lôi thứ tư, Chân Vô Danh toàn thân đầy mồ hôi lạnh lảo đảo đi ra hai bước, đáy mắt tràn đầy sống sót sau tai nạn, nếu không có hắc khuyển của Ngôn hầu, hắn căn bản không có cách tỉnh lại, chấp nhận ngã xuống trong Cổ quốc.
Lôi thứ năm, trong đôi mắt Nhạc Vô Y đều là sợ hãi, liên tục rút lui, che miệng không nói, đến bây giờ nàng còn cảm thấy mình vừa lên tiếng sẽ phát ra tiếng kêu như hồ ly.
Lôi thứ bảy, Giả Phan Kỳ nắm lấy Bát Vận Tán, tay không ngừng run rẩy, tám cái Linh Đang phát ra âm thanh lộn xôn, biểu thị vị trong lòng tông chủ này còn rất kinh hãi.
Lôi thứ chín, sắc mặt Huyền Thiên Lôi Tử Tạ Mạo là tái nhợt nhất, nàng ở bên trong Cổ quốc bị xem như tế phẩm mà chết, loại cảm giác thảm liệt kia lúc này còn đang rung chuyển dòng suy nghĩ của nàng.
Lôi thứ mười, A Ô cạc cạc kêu to hai tiếng, che miệng mình kém chút bị mình hù dọa, hắn là người, không phải quạ đen, làm sao học tiếng kêu của quạ đen rồi?
Chung Ly Bất Nhị đã chết, cao thủ mười lôi tính cả Từ Ngôn chỉ có tám người, trong trí nhớ những người này, vết tích trong Cổ quốc sẽ rất khó biến mất, đã ấn thật sâu ở trong lòng.
Vốn là thế giới ảo cảnh, theo người ở bên ngoài xem ra, mười năm trong Cổ quốc giống như một vở kịch, sau khi kết thúc, coi như còn nhớ rõ cũng sẽ dần dần quên lãng.
Nhưng đối với tám người này mà nói, Cổ quốc mười năm là một ký ức chân chính, khó mà ma diệt.
May mắn, Từ Ngôn hướng tới là nhẹ nhõm bình thường như Ngôn hầu kia, sinh hoạt của con cháu thế gia, hắn bản không có chí lớn, cho nên Cổ quốc mười năm với hắn mà nói không tính là gì, nếu như đổi thành người chí khí cao, không bị Ngôn hầu nhu nhược thương tới tâm thần mới lạ.
Theo cao thủ trên mười lôi lần lượt tỉnh lại, xung quanh truyền đến rất nhiều kinh hô.
- Mười năm phá Cổ quốc, đặc sắc tuyệt luân! Lần này đi Kiếm Vương sơn không uổng công, chỉ sợ trong vòng ngàn năm lại cũng không nhìn thấy Thiên Anh lôi đặc sắc như thế.
- Ngay cả thần thông đều có thể phá mất, đứng đầu bảng lần này hoàn toàn xứng đáng, ngay cả Bao Tiểu Lâu cũng muốn cam bái hạ phong.
- Không chỉ có phá mất Cổ quốc, còn bình yên mang ra thần hồn của các cao thủ mười vị trí đầu từ Cổ quốc, Ngôn hầu khó lường.
- Vốn là Hầu gia nhu nhược, lại đang nằm gai nếm mật, cái tên Ngôn hầu, quả thật vĩnh tôn Cổ quốc.
- Tuy trên mười lôi không còn đại chiến, Thập lĩnh chi chiến đủ để vạn thế lưu danh, trận Cổ quốc chi chiến này thật sự thống khoái.
- Ngôn hầu bất bại, Thiên Anh vô địch. - Ngôn hầu bất bại, Thiên Anh vô địch.
Không biết ai là người thứ nhất hô to, tiếng la như sấm sét bắt đầu hội tụ, câu Ngôn hầu bất bại, Thiên Anh vô địch, không chỉ có tràn ngập kính sợ, còn tràn đầy kính nể.
Ngôn hầu tuyệt không nhu nhược, chỉ là không có người biết, Ngôn hầu làm hết thảy ở trong Cổ quốc, cũng là vì kéo dài thời gian mà thôi, hắn diễn võ là chân chính diễn võ, muốn chiến bại Chung Ly Bất Nhị, muốn đánh vỡ Cổ quốc thần thông, chỉ dựa vào Thập Phương Chưởng mà Từ Ngôn mới hiểu chút da lông là làm không được.
Cho nên hắn cần thời gian, tới tu luyện xong Thập Phương Chưởng đến Bách Liệt Quyền, Thiên Long Chỉ, cùng Vạn Lôi Ấn.
Bốn thức tuyệt học trong Ma Võ pháp môn, lấy ra một cái đều là một phần thủ đoạn uy lực khiến người ta giật mình, một khi bốn thức liên tục xuất ra, liền thành một lực lượng sát phạt tràn ngập hủy diệt, loại lực lượng này mới có thể chân chính đánh vỡ Cổ quốc, giết chết Chung Ly Bất Nhị.
Ma Võ pháp môn tuyệt không phải chỉ có bốn thức, thật ra Từ Ngôn lúc này kinh ngạc không ít hơn những người khác, bốn thức Ma Võ hắn nhìn thấy, vẻn vẹn chỉ là một phần nhỏ trên tấm bia đá mà thôi, uy năng như thế đều để Từ Ngôn kinh hãi, nếu như có thể tu thành toàn bộ Ma Võ pháp môn, chẳng phải càng thêm kinh người.
- Ma Võ pháp môn đáng sợ, Vân Tiên Quân đáng sợ...
Cảm thán cường giả họ Vân sáng chế Ma Võ pháp môn, Từ Ngôn mặc dù đạt được vô số tu sĩ kính sợ kính nể, cũng bởi vậy đưa tới đủ loại ánh mắt cổ quái.
- Tiểu sư thúc nguyên lai không muốn lấy khuôn mặt thật gặp người, Tiểu sư thúc đã lên đài, đứng đầu bảng dễ như trở bàn tay!
Phương hướng Địa Kiếm Tông, béo trưởng lão Địa Hỏa động Từ Tử Kiếm là người thứ nhất hô to, giọng hắn không nhỏ, âm thanh càng lớn, tại thời điểm Võ Thần Đạn nổ tung trước đó đã nhận ra Từ Ngôn, loại chuyện như vỗ mông ngựa nịnh bợ này sao có thể nào đi ở phía sau người, thế là béo trưởng lão trở thành người thứ nhất khen lớn.
- Chúng ta cung nghênh Tiểu sư thúc trở về.
- Chúc mừng Tiểu sư thúc lực nhổ thứ nhất, trở thành đứng đầu Thiên Anh bảng. - Địa Kiếm Tông chúng ta rốt cục mở mày mở mặt.
Trưởng lão Nguyên Anh chấp sự Kim Đan của Địa Kiếm Tông rối rít ôm quyền, thi lễ với Từ Ngôn trong sân, dù sao trên mặt ngoài, Địa Kiếm Tông ngoại trừ đại trưởng lão ra, không ai có thân phận cao hơn Từ Ngôn, tất cả mọi người đều là vãn bối.
- Ta đã nói, Từ trưởng lão sẽ không, hắc hắc!
Phí Tài là mừng rỡ nhất, coi như thân phận so với Từ Ngôn càng chênh lệch càng nhiều, hắn vẫn mừng thay cho Từ Ngôn.
- Cần ngươi nói, chúng ta đều biết hắn sẽ không chết! Người Lâm Uyên đảo chúng ta có thể nào tuỳ tiện chết đi!
Vương Chiêu quơ nắm đấm nói, cũng hiện ra vô cùng cao hứng.
- Chẳng lẽ hắn cũng có huyết mạch lực lượng kì lạ? So với A Ô còn cường đại hơn?
Ở khu vực cây già, kẻ xấu xí Cao Nhân nhíu nhíu mày, lại lắc đầu, trầm ngâm không nói.
- Còn tốt không chết, vận khí của ngươi giống như càng ngày càng không xong, cẩn thận đây này...
Đạo Tử nhíu chặt lông mày, mặc dù cao hứng Từ Ngôn đoạt giải nhất, cũng càng ngày càng kinh hãi cho số phận của Từ Ngôn.
- Quyết chiến thật đáng sợ, kém chút đồng quy vu tận.
Biên giới khán đài Hồn Ngục, Hà Điền trong lồng giam thấp giọng nói, trong giọng nói mang theo khiếp sợ cùng nghĩ mà sợ.
- Đúng vậy, kém chút liền xong rồi.
Vương Khải nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn không nói nhiều, thu hồi lo lắng trong đáy mắt, càng ra hiệu Hà Điền đừng nói thêm.
Hết thảy chuyện Từ Ngôn trải qua trong Cổ quốc, hai người bọn họ ở trong lồng giam vẫn như cũ thấy rõ ràng, không chỉ bọn hắn, mấy vị yêu vương Thiên Bắc cũng bị năng lực của Ngôn hầu làm cho chấn kinh. - Nhân tộc Nguyên Anh, thế mà có thể mạnh đến tình trạng như thế, tân tấn yêu vương chỉ sợ không địch lại...
Thủ lĩnh Băng Giao nhất tộc âm thầm sợ hãi thán phục năng lực của đứng đầu Thiên Anh bảng, Nhân tộc Nguyên Anh như thế, ngay cả Hóa Thần cùng Yêu vương đều muốn kiêng kị mấy phần.
- Chẳng những không chết ở bụng cá, còn có thể trở thành đứng đầu bảng, gia hỏa này quả nhiên đủ mạnh!
Khu vực Bách đảo, Hóa Thần của Tham Lang đảo Chương Uyển Vân hiện ra ý cười, nàng xem Từ Ngôn như bằng hữu, câu ngang hàng luận giao lúc trước cũng không phải tùy ý mà nói.
- Trên người tên kia nhất định có trọng bảo! Không thể bỏ qua hắn!
Đan Thánh âm thầm kinh hãi sớm đã đứng lên, ánh mắt âm trầm không chừng.
- Không chết thì tốt, không chết thì tốt, sổ sách còn không có xong, ngươi có thể nào tuỳ tiện chết mất đây.
Ở sau đám người, Lam Ngọc Thư quái dị yên lặng tự nói, con ngươi trong hốc mắt khi thì linh động, khi thì mờ mịt.
- Từ Ngôn... Hắn không thể sống, hắn phải chết!
Hiên Viên Hạo Thiên cũng đứng thẳng, hắn thấy được ánh mắt nữ nhi của mình đã dừng lại trên thân Từ Ngôn kia khá lâu, thế là vị đảo chủ này càng sát ý phun trào.
- Từ Ngôn, ngươi nhất định phải chết, đại thù của Hắc Thủy đảo, chúng ta tại Lâm Lang đảo sẽ tính toán hết thảy!
Đường Nhạc Sơn không lên đài, nhìn chằm chằm thân ảnh Từ Ngôn, mắt đầy hận ý, nghiến răng nghiến lợi.
Có người đang mừng thay cho Từ Ngôn, cũng có người ở trong tối thầm hận không thôi, càng có người đang tính toán mệnh của hắn.
Khi Thiên Anh bảng rốt cục có một kết thúc, Từ Ngôn chuẩn bị nghênh đón xưng hô đứng đầu bảng cùng ban thưởng, xuất hiện ở trước mặt hắn không phải lão giả Vu Hôi, mà là nam tử độc nhãn cao lớn.