Chương 1501: Chân thân của Đan Hoa
Chương 1501: Chân thân của Đan HoaChương 1501: Chân thân của Đan Hoa
Đan Hoa trục lợi, là thương nhân chân chính, nếu không sẽ không đưa ra cái giá cao ngất trời kia.
Thiếu một khối linh thạch đều không bán, căn bản không sợ Từ Ngôn rời khỏi, nếu như đây cũng là dục cầm cố túng, như vậy Đan Hoa này còn muốn cáo già hơn những Hóa Thần kia.
Nguyên Anh không so được Hóa Thần, Từ Ngôn cẩn thận quan sát, bất kể biểu lộ giọng nói hay khí tức thương nhân tham tiền của Đan Hoa, tất cả đều mười phần bình thường, không có nửa điểm khả nghi.
Kết luận đối phương đích thật là thương nhân, Từ Ngôn yên tâm, dự định xem trước một chút Táng Hồn đan thật giả, nếu như thật có thể xóa bỏ Kiếm Hồn truy tung sau lưng, hao phí chút linh thạch cũng không sao.
Đối với trạng thái bây giờ của Từ Ngôn mà nói, hất ra cao thủ Hồn Ngục sẽ có lợi hơn rất nhiều ó với đại chiến một trận.
- Táng Hồn đan ở nơi nào, lấy ra, ta muốn nghiệm chứng thật giả.
Từ Ngôn đứng ở đầu cầu, nói.
- Đang ở trong đan phường, tiểu điếm mặc dù đơn sơ, lại có pháp trận tồn tại, ngươi yên tâm, trong đan phường của ta, hiệu quả Kiếm Hồn truy tung sẽ bị che đậy, tiểu điếm này là bảo bối để ta vào Nam ra Bắc, hắc hắc.
Đan Hoa khoe khoang, Từ Ngôn ngược lại lại yên tâm không ít, đối phương đã nói rõ trận pháp tồn tại, càng thêm nói rõ trong lòng người này không có quỷ.
Mặc dù không hoài nghi Đan Hoa, Từ Ngôn lại lộ vẻ do dự.
Không phải hắn không muốn mua Táng Hồn đan, cũng không phải mua không nổi, càng không phải chê đắt, mà loại cảm giác vận rủi trước mắt giống như càng ngày càng nặng.
- Lại muốn không may? Không thể nào... Lần nữa cảm giác một lần phòng nhỏ đan phường, xác nhận bên trong không ai, Từ Ngôn không còn do dự, đi lên cầu gỗ.
Chỉ có một Đan Hoa, coi như đối phương có mục đích không muốn người biết, Từ Ngôn cũng không sợ, trừ phi đối phương cũng có thể đạt tới thực lực Hóa Thần.
Đầu tiên là đại trưởng lão nhị trưởng lão Địa Kiếm tông, sau đó là vợ chồng Tiếu Cửu Tuyền, cuối cùng là Hiên Viên Bình có được một tia đấu tiên kiếm ý, bọn gia hỏa này đều có thể chống lại Hóa Thần, Từ Ngôn cũng không tin tự mình xui xẻo đến tình trạng như thế, còn có thể gặp được cừu gia có thể so với Hóa Thần ở trên Lâm Lang đảo.
Đi qua cầu gõ, được Đan Hoa chào đón, Từ Ngôn đi vào phòng nhỏ.
Phòng nhỏ tên là đan phường từ bên ngoài nhìn vào không lớn, đến trong phòng lại có động thiên khác, trong phòng giống như đại điện, vách tường không phân bốn phía mà là hình tròn cổ quái, điêu khắc hoa văn phức tạp, mười phần huyền ảo.
Mái vòm của đại điện điêu khắc rồng bay phượng múa, lộng lẫy, chỗ mái vòm và vách tường giáp nhau tồn tại khe hở, thật giống như mái vòm là cái cái nắp, giống như trực tiếp móc ngược trên đại điện, nếu như thu nhỏ vách tường cùng mái vòm, không sai biệt gì với một cái lò.
Từ Ngôn vừa đi vào căn phòng được gọi là đan phường này, dự cảm vận rủi trước mắt đột nhiên trở nên càng thêm mãnh liệt, loại dự cảm này không có bất kỳ căn cứ gì, chỉ là cảm giác trống rỗng sinh ra.
Quét mắt nhìn đại điện cổ quái, Từ Ngôn trầm giọng hỏi:
- Táng Hồn đan đâu, lấy ra đi.
- Đến đan phường thì không cần sốt ruột, dù sao Thân Đồ Liên Thành cũng tìm không thấy ngươi, chúng ta có nhiều thời gian giao dịch, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc...
Đan Hoa đưa lưng về phía Từ Ngôn bỗng nhiên phát ra một tiếng cười lạnh đây âm trầm, giọng nói xuất hiện biến hóa, mà lúc này Từ Ngôn cũng phát giác được đối phương có chút không đúng, trong lúc bay ngược giơ tay đánh ra một chuỗi linh thạch.
Lấy linh thạch xem như cục đá, Từ Ngôn vận dụng Phi Thạch công phu, lực lượng nhục thân kinh khủng, ném ra linh thạch lại có uy lực không khác gì thi triển một loại pháp thuật.
Sưu sưu sưu, xuất hiện trăm tiếng xé gió trở lên, một trăm khối linh thạch chớp mắt bị Từ Ngôn đánh ra đều trúng mục tiêu, chỉ là xuyên qua từ trên người Đan Hoa một cách quỷ dị, tựa như đánh trúng hư ảnh.
- Ảo giác... Ngươi đến tột cùng là ail
Trước đó lấy kiếm nhãn nhìn qua, Đan Hoa tuyệt không phải ảo giác, bây giờ lại gặp ảo ảnh, chỉ có thể nói rõ biến thành ảo giác không phải Đan Hoa, mà là toà đại điện cổ quái này.
Trong lúc kinh ngạc, Từ Ngôn vội vã xông ra đại điện, thân ảnh vốn nên xuất hiện ở bên ngoài đan phường, nhưng thế mà lui ra từ trên vách tường của một chỗ đại điện khác.
Phát phát hiện mình bị nhốt trong đại điện, sắc mặt Từ Ngôn lạnh lẽo, tập trung vào thiếu niên mập trắng trong đại điện, lạnh giọng chất vấn.
- Ta là Đan Hoa, một tiểu bối vo danh, ha ha ha ha! Từ Ngôn, con chuột nhỏ ngươi, bằng thủ đoạn cao siêu, cẩn thận hơn người, còn không phải cam bái hạ phong ở trước mặt lão phu, ngươi có thể đùa bỡn xoay quanh những Nguyên Anh nho nhỏ kia, ở trước mặt cường giả chân chính, lại chỉ là thằng hề bị đùa bỡn mà thôi.
Đan Hoa điên cuồng cười to mở rộng hai tay, ngẩng đầu quát:
- Hoan nghênh! Hoan nghênh đến linh bảo của lão phu, Dược Vương Lô! Ha ha ha ha!
Nghe xong ba chữ Dược Vương Lô, trong lòng Từ Ngôn lập tức trầm xuống, đang lúc đó, hoa văn trên vách đá bốn phía đại điện bắt đầu vặn vẹo, từng ánh lửa xuất hiện bên trong hoa văn, đảo mắt một cái, toàn bộ đại điện trở thành một thế giới hỏa diễm, vách tường cùng mái vòm đều bị liệt diễm phủ kín.
Đáng sợ nhất phải kể tới mái vòm, mái vòm lúc đầu khắc rồng bay phượng máu thế mà thật xuất hiện Hỏa Long cùng Hỏa Phượng, hai đầu hỏa diễm dị thú xoay quanh bay khắp nơi, phát ra tiếng gào thét chói tay. Nhiệt độ cao kinh khủng đập vào mặt, Từ Ngôn thậm chí có thể cảm nhận được liệt diễm thiêu đốt.
Lấy bộ bản thể cường đại này của hắn, có thể chống đỡ cực phẩm pháp bảo, nhưng linh bảo kinh khủng, tuyệt không phải nhục thân có thể chống cự.
- Dược Vương Lô, lò luyện đan của Đan Thánh... Ngươi là phân thân của Mạc Hoa Đà.
Trong lúc kinh sợ, Từ Ngôn quả nhiên lại tao ngộ vận rủi, Đan Hoa này nửa điểm sơ hở cũng không có, chỉ có loại Hóa Thần đỉnh phong cay độc như Đan Thánh mới có thể cải trang được, nếu không biến thành người khác đều sẽ bị Từ Ngôn phát giác.
Hành xử y như thương nhân, thật ra chính là một loại nhân cách khác của Mạc Hoa Đà.
Hắn là Đan Thánh, cũng là thương nhân lớn nhất của Chân Võ giới, lấy linh đan đổi lấy vô số chỗ tốt, cho nên nếu hắn đóng vai thương nhân, căn bản không ai có thể nhìn ra nửa điểm sơ hở.
- Hiện tại mới nhận ra lão phu, đã chậm, toà đan phường này đặc biệt xây lên cho ngươi, thế nào, có hài lòng?
Đan Hoa mập trắng chắp tay sau lưng chậm rãi nói, mặc cho bị Từ Ngôn lấy Long Ly chém ngang cắt thẳng, từ đầu đến cuối bất động, thì ra đây chẳng qua là cái bóng, Đan Hoa chân chính đang khống chế linh bảo.
Bố trí cạm bẫy dễ dàng, thu hồi cạm bẫy lại không dễ.
Vận dụng Linh bảo, đối với tu sĩ Nguyên Anh mà nói, cần trả cái giá cực lớn, Đan Hoa phân thân là chí bảo của Đan Thánh Mạc Hoa Đà, hắn sẽ không để cho Đan Hoa bị thương mảy may, cho nên khi thu nạp Dược Vương Lô cũng biến thành càng cẩn thận e dè hơn.
Chậm rãi đánh ra ấn quyết, Đan Hoa có thể rõ ràng cảm giác được Từ Ngôn trong lò lửa, lấy cái bóng của mình trong hỏa lò tiếp tục nhạo báng đối phương.
- Dấu cung lão phu, ngươi còn kém một chút, giao ra chí bảo trên người ngươi, ta có lẽ sẽ suy nghĩ một chút tha cho ngươi một mạng, thậm chí giúp ngươi đối phó Thân Đồ Liên Thành.
Đan Hoa ảo ảnh cười lạnh một tiếng, nhìn Từ Ngôn đang dùng đao kiếm phách trảm, khuyên nhủ:
- Đừng lãng phí sức lực, ngươi đã tiến vào Dược Vương Lô, trừ phi ta thả ngươi ra, nếu không ngươi sẽ bị lô hỏa luyện chế thành một đám tro bụi.
- Trên người của ta nào có trọng bảo, Mạc Hoa Đà ngươi đừng khinh người quá đáng! Món nợ ngươi động tay chân vào Giải Độc đan của Đạo Tử này, Đạo Phủ còn chưa tính với ngươi đâu, đường đường là Đan Thánh, chắc ngươi không muốn thiên hạ đều biết chuyện này chứ.
Trảm cái bóng là vô dụng, Từ Ngôn thu hồi Long Ly, nói ra nợ cũ năm đó.
- Ta luyện chế Giải Độc đan, ngươi nói ta động tay động chân, ha! Lão phu cả đời này luyện đan vô số, nhất là Giải Độc đan, nói ít cũng có mấy chục vạn hạt, cũng không phải mỗi một hạt đều có thể hoàn toàn có hiệu quả, còn lại một chút dư độc quá mức bình thường, ta là Đan Thánh, cũng không phải thần tiên.
Mạc Hoa Đà có bao nhiêu cay độc, có thể nào bị Từ Ngôn nắm được cán, mở miệng đã giải thích chuyện Giải Độc đan không chút liên hệ nào với mình.
Vừa chậm rãi nói, vừa chậm rãi thu nạp linh bảo, Đan Hoa lúc này vô cùng đắc ý, dễ như trở bàn tay bắt lấy con mồi, mới gọi chân chính cao minh, lúc này, toàn bộ lực chú ý của hắn đều ở trên người Từ Ngôn, ngay cả một giáp trùng nho nhỏ từ bên trong đất cát bò vào Dược Vương Lô đều chưa từng phát giác.