Chương 1530: Không Thèm Đếm Xỉa
Chương 1530: Không Thèm Đếm XỉaChương 1530: Không Thèm Đếm Xỉa
Có thể bị Hoành Tâm Vũ gọi là lão tổ, chỉ có một người.
Chính là đại trưởng lão Địa Kiếm tông, Hoành Chí.
Khi lão giả cao lớn đi vào đại môn Đan phủ, Từ thần sắc Ngôn trở nên càng ngày càng lãnh đạm, vận rủi rốt cục triệt để hội tụ, cừu gia của Từ Ngôn hắn, đã tụ tập đông đủ.
Nhìn thấy Hoành Chí, Giả Phan Kỳ vui mừng không thôi, vội vàng bái kiến nói:
- Phan kỳ bái kiến đại trưởng lão.
- Chúng ta bái kiến đại trưởng lão!
Miêu Khang Viễn, Triệu Như Phong mấy vị Nguyên Anh cao thủ rối rít khom người bái kiến, lộ ra cung kính vạn phần.
- Không nhìn thấy có hai người à, chỉ bái đại trưởng lão một người, lão phu chẳng lẽ lại là bài trí?
Trọng giáp quái nhân bên cạnh Hoành Chí lúc này phát ra tiếng nói đầy cổ quái, nghe tiếng nói, phần lớn Nguyên Anh của Địa Kiếm tông cảm thấy lạ lãm, nhưng Miêu Khang Viễn lại nghe ra.
- Nhị trưởng lão... Ngài là nhị trưởng lão Tiêu Thiên Phục!
Miêu Khang Viễn tuổi tác lớn nhất, chỉ có hắn còn nhớ rõ tiếng của nhị trưởng lão.
Không chỉ đại trưởng lão trở về, ngay cả nhị trưởng lão đều bình yên xuất hiện, Địa Kiếm tông suy tàn nhiều năm bây giờ có thể xưng quật khởi, tất cả môn nhân Địa Kiếm Tông ở đây đều đang vô cùng kinh hỉ, ngoại trừ Từ Ngôn.
- Hoành Chí, Tiêu Thiên Phục, các ngươi thế mà không chất...
Xa xa, Hoa Thường Tại hiện ra vẻ kinh sợ, ba vị Hóa Thần trưởng lão Địa Kiếm tông biến mất ba trăm năm, tất cả mọi người cứ nghĩ đã ngã xuống, không nghĩ tới hôm nay gặp lại cố nhân. Hoa Thường Tại khiếp sợ, ánh mắt Kim Đồng thì trở nên âm trầm xuống, lặng lẽ nhìn về phía Hoành Chí cùng Tiêu Thiên Phục.
Hắn là Nguyên Anh của Phản Kiếm minh, Kiếm Vương điện một phương người ta tới cường giả Hóa Thần cảnh, cực kỳ bất lợi đối với Phản Kiếm minh.
Đan Hoa cũng kinh ngạc không thôi, đáy mắt còn ẩn ẩn hiện ra một tia kiêng kị, hắn thật không suy nghĩ đến việc ngay cả đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão Địa Kiếm tông đều đến, Hoành Chí là sư tôn của Từ Ngôn, bây giờ người ta có Hóa Thần che chở, chẳng phải động đến hắn không được.
Nhất là bản thể Đan Hoa chỉ là linh đan, nếu bị người cướp đoạt, Mạc Hoa Đà tổn thất sẽ rất lớn.
Vẻ kiêng dè lóe lên một cái rồi biến mất, Đan Hoa nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút không đúng.
Hắn thế mà không có cảm giác được khí tức người sống trên người Hoành Chí, giống như vị đại trưởng lão là thi thể, nhất là Tiêu Thiên Phục, phía dưới một thân trọng giáp càng không có cảm giác của người sống nửa điểm, thật giống như hai vị Hóa Thần trưởng lão của Địa Kiếm tông đều không phải người sống.
Khác biệt với nghi hoặc của Đan Hoa, vợ chồng Tiếu Cửu Tuyền từ khi nhìn thấy Hóa Thần của Địa Kiếm tông tới, địch ý đối với Từ Ngôn đã tán đi hơn phân nửa.
Không phải bọn hắn muốn buông tha Từ Ngôn, mà sư tôn người ta đến, lại tìm Từ Ngôn báo thù thì thật sự khó khăn, ngay cả Hiên Viên Bình đều cho rằng lần này đi Lâm Lang đảo, mệnh lệnh mà đảo chủ hạ đạt - đánh giết Từ Ngôn đã không cách nào hoàn thành.
Lúc này, cao thủ Hồn Ngục do Thân Đồ Liên Thành khống chế bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nguyên lai các ngươi không chết, giả thân giả quỷ mấy trăm năm, các ngươi đang mưu đồ lấy cái gì, tam trưởng lão Phùng Nhất Nguyên đâu, Tam đại trưởng lão làm sao thiếu một người.
- Nguyên lai là Hồn Ngục Trưởng đại nhân ở đây, cao thủ Hồn Ngục bị ngươi lấy bí pháp Ma tộc khống chế sợ là không sống nổi, cái giá như thế, Hồn Ngục Trưởng lại là vì sao mà đến đây.
Hoành Chí vừa cười vừa nói, một bộ dáng phong khinh vân đạm, khoát tay ra hiệu Hoành Tâm Vũ cùng Giả Phan Kỳ những tiểu bối của Địa Kiếm tông đứng dậy.
- Đều đứng lên đi, có thể tìm tới Đan phủ coi các ngươi đủ vận may, mấy trăm năm không có tới, thật sự là phù hợp với câu nói, cảnh còn người mất.
Tiêu Thiên Phục ha ha cười nhìn về phía Từ Ngôn, nói:
- Sư tôn ngươi đến, còn không qua đây bái kiến, tiểu tử không hiểu chuyện, người tuổi trẻ bây giờ, thật sự là muốn ăn đòn!
Lời Tiêu Thiên Phục vừa nói ra, nghe không có vấn đề gì, câu muốn ăn đòn cũng rất giống trưởng bối cười mắng vãn bối, thế nhưng Từ Ngôn lại biết người ta không phải muốn đánh hắn, mà là muốn xé hắn thành mảnh nhỏ.
- Sư tôn đại giá, đồ nhi không có tiếp đón từ xa, ta đang chuẩn bị đánh ra Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh, sẽ không đi qua làm lễ ra mắt.
Từ Ngôn cũng đang cười, khi nói chuyện thì động cũng không động, đừng nói bái kiến, đầu cũng không có thấp xuống nửa phần.
Hóa Thần quay xung quanh, trung tâm tử địa, Từ Ngôn xem như triệt để lâm vào thâm uyên, bái kiến không bái kiến đã không quan trọng gì.
- Đồ hỗn trướng ngươi, sư môn luật lệ cũng đều không hiểu, xem ra là nên giáo huấn ngươi một chút.
Tiêu Thiên Phục nở nụ cười lạnh lẽo, trong đôi mắt sau mặt nạ loé lên hào quang quỷ di.
- Không vội, chờ trở lại tông môn, ta tự nhiên sẽ dạy hắn tôn sư trọng đạo.
Hoành Chí lộ ra chững chạc nhất, hắn quét mắt Hồn Ngục cao thủ do Thân Đồ Liên Thành khống chế cùng Hoa Thường Tại, lại tùy liếc mắt nhìn Đồ Thanh Chúc, Đan Hoa cùng Kim Đồng, cuối cùng mới ời ánh mắt trên người Từ Ngôn.
- Tốt, chính là quan môn đệ tử của ngươi, ta không xen vào việc của người khác, đây là lần thứ mấy đánh ra Thần Đỉnh, đã tới lần thư chín chưa, có thể tìm tới Đan phủ, vận may của bọn tiểu gia hỏa các ngươi không tệ.
Tiêu Thiên Phục đổi chủ đề, hắn cũng biết Từ Ngôn can hệ trọng đại, không thể rơi vào tay người khác, vốn cho rằng lần này đến Lâm Lang đảo đều là một vài Nguyên Anh, không nghĩ tới phân thân Hoa Thường Tại cùng phân thân Thân Đồ Liên Thành đều ở đây.
- Hồi bẩm trưởng lão, sắp lần thứ chín, Tiểu sư thúc đập xong sẽ là lần thứ chín, sẽ có bảo vật ngoài định mức xuất hiện.
Giả Phan Kỳ vội vàng tiến lên giải thích một phen, nghe nói lần thứ chín sắp đến, thân sắc Hoành Chí cùng Tiêu Thiên Phục rối rít khẽ biến.
Chín lần một luân hồi, Hoành Chí cùng Tiêu Thiên Phục hết sức rõ ràng sau khi đánh ra chín lần Thần Đỉnh sẽ xuất hiện cái gì, tuy nói bình thường bay ra đều là một vài pháp bảo cực phẩm, nhưng cũng có bay ra linh bảo.
- Nhiều người như vậy, đều muốn vượt qua lịch luyện Bách Thần bảng, vận khí các ngươi không tệ, lần này không chừng có thể để những tiểu bối Nguyên Anh các ngươi đạt được một hai kiện linh bảo, như vậy đi, chúng ta muốn cơ hội hai lần kế tiếp, phía sau thì các ngươi tự hành phân phối đi.
Tiêu Thiên Phục ngắm nhìn bốn phía, tiếng lạnh dần, một thân trọng giáp giống như đang phát tán ra sát khí, vị này không chỉ có ý muốn phải bắt được Từ Ngôn, ngay cả Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh đều muốn chiếm.
Ngoại trừ tu sĩ Địa Kiếm tông, sắc mặt tu sĩ khác trở nên rất khó coi, Tiêu Thiên Phục rõ ràng đang lấy lớn hiếp nhỏ.
- Các ngươi chiếm cứ cơ hội hai lần trước? Vậy bản tọa có phải có thể chiếm cứ cơ hội lần thứ ba hay không.
Phân thân Hoa Thường Tại lúc này sắc mặt âm trầm nói.
Không chỉ Hoa Thường Tại không cao hứng, Thân Đồ Liên Thành cũng giống vậy.
Bọn người Hiên Viên Bình cùng Chương Hiển bách đảo nhíu chặt lông mày, sắc mặt Đồ Thanh Chúc càng khó coi, ánh mắt Kim Đồng hiện lạnh, bầu không khí trong Đan phủ lúc nhất thời trở nên quỷ dị.
Cục diện giương cung bạt kiếm, Từ Ngôn thích nhìn thấy nhất.
Hắn ước gì Tiêu Thiên Phục lại bá đạo hơn, cướp hết cực phẩm linh đan của tất cả mọi người mới tốt, cứ như vậy mới có cơ hội kích động những người khác hợp nhau tấn công.
Tiêu Thiên Phục không quan tâm ánh mắt xung quanh, ánh mắt Hoành Chí lại giật giật, nói:
- Nếu là vận may của những vãn bối này, chúng ta không tiện nhúng tay, vô luận ban thưởng ngoài định mức là linh bảo ha pháp bảo cực phẩm, mỗi người trong các vị dựa vào vận may đi.
Có câu nói này của Hoành Chí, các tu sĩ Nguyên Anh khác lúc này mới hòa hoãn đi một chút.
Cũng không phải Hoành Chí thiện tâm, mà là vị đại trưởng lão này không muốn để cho Từ Ngôn đạt được một chút xíu cơ hội.
Đối với Hoành Chí mà nói, Đan phủ đã không quan trọng, đồ vật chân chính quan trọng, là linh bảo trên người Từ Ngôn lúc trước.
Người khác không biết tâm tư của Hoành Chí, Từ Ngôn nhất thanh nhị sở.
Đến hoàn cảnh bây giờ, Từ Ngôn cũng không thèm đếm xỉa, không đợi Hoành Chí nói xong, hắn cao giọng gào to:
- Cơ hội tốt đẹp như vậy há có thể bỏ lỡI Ở đây ngoại trừ người Kiếm Vương điện, một tên cũng đừng hòng đi! Tán tu một phương giao ra cực phẩm linh đan có thể bảo vệ mạng sống, về phần người Phản Kiếm minh, ha ha, các ngươi cũng phải chết ở Linh Tê viên.