Chương 1540: Dạ Nhãn
Chương 1540: Dạ NhãnChương 1540: Dạ Nhãn
Dạ Nhãn xuất hiện, làm cho bên trong Đan phủ tựa như đêm tối.
Đó là một loại bóng đen kì lạ, âm thầm không có bất kỳ linh khí gì, phàm là tu sĩ thân ở trong bóng đen đều sẽ sinh ra một cỗ cảm giác an bình, muốn ngủ một giấc ngàn thu ở đây, không còn tỉnh lại.
Lực lượng bóng đen, huyền ảo mà thần bí, loại lực lượng này có thể để cho các tu sĩ cảm nhận được bóng đen yên tĩnh, cũng có thể để các tu sĩ cảm nhận được bóng đen đáng sợ, một khi bị người thôi thúc, Dạ Nhãn tản ra lực lượng bóng đen cũng không phải là để người sinh ra an bình, mà là tử khí không cách nào tưởng tượng.
Ánh sáng biểu thị sinh cơ, bóng đen thì đại diện cho cái chết.
Năng lực chân chính của Dạ Nhãn dị bảo là kéo địch nhân vào tử địa, ngăn cách hết thảy sinh cơ, nếu như lâm vào trong bóng đen Dạ Nhãn tán phát, ngay cả Hóa Thần đều khó mà đào thoát.
Dạ Nhãn tự bay ra Thần Đỉnh không người thôi thúc, tán phát khí tức chỉ có bóng đen đơn thuần, cũng không có tử khí, kể từ đó, các tu sĩ đều có cơ hội lấy được linh bảo kỳ dị này.
Hai lần câu dị bảo, Tiên Oa Oa cuối cùng đều thất bại, Đồ Thanh Chúc lại thành công câu ra Dạ Nhãn, cái này khác biệt với lúc trước thương nghị xong vị trí phân phối linh bảo.
Nếu như linh bảo tự bay ra khỏi Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh, bay đến phương vị của ai, chính là của người đó, nhưng Dạ Nhãn là câu ra, trước đó căn bản không có người thương lượng thuộc về ai.
Bóng đen vừa hàng lâm, mấy vị cường giả Hóa Thần dồn dập vọt lên, phóng tới dị bảo đang xoay quanh bên trong Đan phủ, lúc này liều chính là ai nhãn lực tốt, ai nhanh tay, ai càng thêm nhạy bén thậm chí trình độ hiểu rõ đối với Dạ Nhãn.
- Dạ Nhãn!
Âm thanh của Đan Hoa tràn đầy kinh hỉ, hắn nhanh chóng nhảy lên giữa không trung dự định chặn đường dị bảo.
Cùng lúc đó bao gồm cả Tiên Oa Oa ở bên trong, vợ chồng Tiếu Cửu Tuyền, Hiên Viên Bình, Hoa Thường Tại, Bao Tiểu Lâu, thậm chí một chút tu sĩ Nguyên Anh đều đang bay nhào mà ra.
Duy chỉ có Thân Đồ Liên Thành khống chế cao thủ Hồn Ngục không có ngay đầu tiên xông ra.
Phản ứng đầu tiên khi hắn nhìn thấy Dạ Nhãn không phải xông ra, mà theo bản năng bưng kín mắt phải, giống như bên trong mắt phải có thứ gì đó liên quan rất sâu với cửu thải châu.
Rất nhiều cường giả xuất thủ, phá vỡ bóng đen yên tĩnh, trong lúc nhất thời gió lạnh hắc hắc, bóng người dồn dập, nếu không phải không cách nào vận dụng linh lực, bên trong Đan phủ đã trở thành nơi đấu pháp.
- Bảo bối ta câu ra, há có thể để cho các ngươi chiếm tiện nghi, hừ!
Phía trên đan đỉnh, Đồ Thanh Chúc hừ lạnh một tiếng há miệng hút vào, khí tức huyết sát bị hắn phun ra tạo thành khí thế cuốn ngược, Dạ Nhãn đang vòng quanh lao thẳng về phía hắn.
Linh bảo Dạ Nhãn bị câu ra, bám vào phía trên khí tức Huyết Sát, bây giờ khí tức Huyết Sát khẽ động, Dạ Nhãn cũng theo đó bắt đầu chuyển động, các lộ tu sĩ bay nhào tới đồng thời vồ hụt, mà Dạ Nhãn đã bay về phía Đồ Thanh Chúc, chẳng mấy chốc sẽ bị đạt được.
Lúc này Thân Đồ Liên Thành đã buông xuống tay phải, hắn nhớ tới lúc này ở Đan phủ cũng không phải bản thể của mình, mà là Nguyên Anh tu sĩ của Hồn Ngục, thế là hừ lạnh một tiếng trong mắt tràn ra lục mang, thân hình thế mà mơ hồ, hóa thành một đám sương mù, trong bóng đêm lao ra như gió cướp về phía thần đỉnh.
Thôi thúc thiên phú Ma tộc, Thân Đồ Liên Thành đạt được tiên cơ, là người thứ nhất xông tới gần Đồ Thanh Chúc nhất.
Nhô ra bàn tay như kìm sắt, muốn ngăn cản đường đi của Dạ Nhãn, Thân Đồ Liên Thành nhe răng cười kinh khủng giống như ác ma. Trái lại Đồ Thanh Chúc, không những không sợ hãi ngược lại ánh mắt lạnh lùng, cũng giơ tay đại thủ, trong lúc ngăn cản đối thủ, đồng thời, khóe miệng Đồ Thanh Chúc khế nhúc nhích, phun ra hai chữ.
- Tử Uyên.
Hai chữ cực kỳ nhỏ, Thân Đồ Liên Thành nghe vào trong tai lại giống như tiếng sấm, Hồn Ngục Trưởng bị ngăn cản lại, cứng người tại chỗ, trong lúc nhất thời lâm vào ở trong ác mộng mà hắn không muốn hồi tưởng.
Thân Đồ Liên Thành đã mất đi cơ hội, bị một cái tên cổ quái làm chấn kinh, Từ Ngôn phía dưới Thần Đỉnh cũng mơ hồ nghe được hai chữ kia, chỉ là không rõ ý nghĩa.
Từ Ngôn không có tâm tư đi tranh đoạt Dạ Nhãn, thừa dịp Đan phủ hỗn loạn, hắn đang tìm đường lui.
Tu sĩ khác muốn có được Dạ Nhãn dị bảo, mà Từ Ngôn lại suy nghĩ chạy thoát, thừa dịp Dạ Nhãn hấp dẫn ánh mắt mọi người, hắn bắt đầu vô thanh vô tức xê dịch về phía cánh cửa.
Đến loại cục diện bây giờ, nếu như có thể chạy ra Đan phủ, Từ Ngôn thậm chí ngay cả Khốn Long Thạch cũng không cần.
Nguy cơ về Ma Hồn thì lại nghĩ biện pháp, chí ít tốt hơn chết ở trong Linh Tê viên, quá nhiều địch nhân mạnh mẽ vờn quanh, hắn căn bản không có cơ hội mạng sống.
- Thuộc về tail
Ngay thời khắc Đồ Thanh Chúc đang sắp thu lấy Dạ Nhãn, một thân ảnh lướt qua, chỉ thấy người này mở ra miệng rộng, một ngụm há ra nuốt Dạ Nhãn vào trong bụng, Đồ Thanh Chúc ôm vào khoảng không.
- Muốn chết!
Đồ Thanh Chúc mất đi linh bảo, sắc mặt lập tức đột biến, há miệng phun một cái, khí tức huyết sát mênh mông phóng tới đối phương, hoàn toàn bọc hắn lại.
Bên trong di tích Đan phủ là không cách nào đánh nhau, duy nhất có thể động dụng chính là khí tức huyết sát. Đồ Thanh Chúc có dụng ý là lấy lực lượng Huyết Sát mênh mông xâm nhiễm đối phương, cùng lắm thì từ bỏ khí tức Huyết Sát do trăm vạn sinh hồn hội tụ, hắn cũng muốn lấy được linh bảo Dạ Nhãn.
- Đa tạ đa tạ, những Huyết Sát này của ngươi là vật đại bổ, hắc hắc.
Dạ Nhãn bị nuốt, theo tiếng cười vang lên, bóng đen xung quanh thối lui, trước mặt Đồ Thanh Chúc xuất hiện quái nhân cao lớn người khoác trọng giáp, chính là nhị trưởng lão Địa Kiếm tông - Tiêu Thiên Phục.
Không chỉ có miệng nuốt Dạ Nhãn, khí tức huyết sát do Đồ Thanh Chúc phun ra đều bị Tiêu Thiên Phục thu hết nửa điểm không chứa, cũng nuốt vào trong bụng.
- Khôi lỗi chỉ thểi
Ánh mắt Đồ Thanh Chúc phát lạnh, hắn lần này chủ quan, vốn cho rằng Dạ Nhãn xuất hiện, hắn có đầy đủ tự tin thu lấy, không nghĩ tới bên trong đám tu sĩ ở đây lại có người chết.
Cũng chỉ có thân thể không có chút sinh cơ, mới dám lấy bản thể làm phong ấn, phong bế linh bảo Dạ Nhãn, nếu như là người sống nuốt vào Dạ Nhãn, sẽ trong khoảnh khắc bị tử khí Dạ Nhãn xâm nhiễm, trở thành người chết.
- Khôi lỗi nhân ma, Tiêu Thiên Phục, chẳng lẽ ngươi mình thành tế luyện Thánh Nhân Ma?
Đan Hoa cũng đang ảo não, nhưng ánh mắt Mạc Hoa Đà độc ác ra sao, đã phát hiện ra chân thân của Tiêu Thiên Phục.
- Quả nhiên là Đan Thánh, ánh mắt thật đúng là độc, cỗ bản thể này của lão phu đích thật là Thánh Nhân Ma, Tiên Oa Oa có thể động dụng pháp môn thất chuyển quỷ thân, lão phu không thể lấy khôi lỗi dung thân sao.
Tiêu Thiên Phục đắc ý vạn phần, còn cố ý nấc một cái, giống như ăn một bữa tiệc phong phú, vê phân Dạ Nhãn linh bảo, hắn cũng sẽ không lấy ra, đặt ở trong bụng Thánh Nhân Ma mới an toàn nhất, chờ rời đi Lâm Lang đảo thì thu lấy cũng không muộn.
- Lấy khôi lỗi dung thân, cũng chỉ có khí tức Hóa Thần sơ kỳ chập trùng, ngươi không cách nào giữ lại thực lực Hóa Thần hoàn chỉnh, cho nên cỗ Thánh Nhân Ma này hẳn chỉ là bán thành phẩm mà thôi.
Đan Hoa nhìn ra mánh khóe, nhãn châu xoay động, nói.
- Làm cái giao dịch như thế nào, ta giúp ngươi hoàn thiện thân thể Thánh Nhân Ma, cộng thêm hai mươi hạt cực phẩm linh đan, đổi lấy Dạ Nhãn của ngươi, thấy sao?
- Mạc Hoa Đà, ngươi nghĩ ta là tiểu nhi ba tuổi? Dạ Nhãn là châu trân quý nhất ở trong đám cửu thải châu, há có thể đổi cho ngươi, thật muốn lấy cũng không phải không được, cầm bộ đan thể phân thân này của ngươi ra trao đổi.
Tiêu Thiên Phục nói như vậy, Đan Hoa lập tức không mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo, Huyền La đan trân quý không thua gì Dạ Nhãn, Mạc Hoa Đà há có thể đi đổi.
- Giao Dạ Nhãn ra, nếu không dẹp yên Địa Kiếm tông của ngươi.
Một câu nói uy hiếp càng càng lạnh lẽo hơn truyên đến, âm thanh đến từ phía trên thân đỉnh, chính là Đô Thanh Chúc bỏ lỡ cơ hội đoạt lấy Dạ Nhãn.
- Người trẻ tuổi, khẩu khí đừng quá lớn, sư tôn ngươi Nam Cung Vĩnh Vọng cũng không dám nói dẹp yên Địa Kiếm tông mấy chữ này, ngươi tính là cái gì!
Tiêu Thiên Phục không chút yếu thế, lật lọng mắng về.
- Cầm đồ của ta, ngươi không có mạng hưởng dụng.
Đáy mắt Đồ Thanh Chúc tràn đầy âm lãnh vô cùng doạ người, chỉ là đối phương không chút sợ hãi.
- Lão phu hoàn toàn chính xác không có mạng hưởng dụng, lão phu ngay cả bản thể cũng không có, há lại sợ chết, tiểu tử, uy hiếp của ngươi vô dụng, tại tu tiên giới lấy tu vi nói chuyện, nho nhỏ Nguyên Anh như ngươi kém quá xa.
Tiêu Thiên Phục hừ lạnh một tiếng.
- Lấy tu vi nói chuyện, không sai, ngươi nói đúng, đừng hối hận là được...
Đồ Thanh Chúc rõ ràng tức giận thành cuồng, nhưng hắn chỉ có thể áp chế lại, xem ra lòng dạ người này cực sâu, chính là điểm này để Tiêu Thiên Phục sinh ra một tia kiêng kị, càng có sát cơ xuất hiện, nhị trưởng lão Địa Kiếm tông cũng định đánh giết Đồ Thanh Chúc trên Lâm Lang đảo, tránh khỏi phiên phức sau này.
- Ngươi mới vừa nói hai chữ, là cái gì, nói cho ta rõ!
Lúc này Thân Đồ Liên Thành đã thanh tỉnh lại từ trong khiếp sợ, hắn gắt gao tiếp cận Đồ Thanh Chúc.
Không biết có nghe hay không nghe Hồn Ngục Trưởng chất vấn, Đồ Thanh Chúc không muốn để ý tới, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Thân Đồ Liên Thành, cũng không có trả lời, nhảy xuống đan đỉnh, quả thật không thèm quan tâm, để Thân Đồ Liên Thành tức giận đến cắn răng.
Dạ Nhãn bị Tiêu Thiên Phục cướp đi, nhìn như hết thảy đều kết thúc, nhưng đoạn thời gian ngắn ngủi này qua một lát, thân ảnh Từ Ngôn đã đến cổng, chỉ bất quá hắn không có đi ra ngoài, bởi vì cổng bị người ngăn chặn.
Hoành Chí cao lớn mang theo cười nhạo sớm đã phong kín đại môn, ngay thời điểm đêm tối giáng lâm, hắn đã ở nơi này.
- Muốn đi đâu, đừng quên, ngươi mới là nhân vật chính.
Hoành Chí cười lạnh nói, Dạ Nhãn hoàn toàn chính xác quan trọng, nhưng Tiên Thiên Linh Bảo càng quan trọng hơn.