Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1546 - Chương 1546: Người Hiểu Ta Chỉ Có Đại Xuyên

Chương 1546: Người hiểu ta chỉ có Đại Xuyên Chương 1546: Người hiểu ta chỉ có Đại XuyênChương 1546: Người hiểu ta chỉ có Đại Xuyên

Lấy Long Tàm Ti đổi lấy một canh giờ, không chỉ thành thời khắc mấu chốt để Khương Đại Xuyên có thể phá cảnh hay không, cũng thành thời cơ Từ Ngôn có thể phá cục hay không.

Khương Đại Xuyên đã rời đi Bình Trung giới, vận rủi trên người Từ Ngôn tự nhiên sẽ tiêu tán, như thế tính ra, cũng nên để Từ Ngôn gặp may mắn một lần, kém nhất cũng có thể vượt qua nguy cơ lần này.

Cảm giác một lần tình huống bên ngoài Thiên Cơ Phủ, phát hiện cũng không linh thức cường giả tồn tại, Từ Ngôn thoáng thở dài một hơi.

Tiên Oa Oa quả thật rất coi trọng Long Tàm Ti, vì không có gì bất ngờ xảy ra, Tiên Oa Oa cam nguyện thành người hộ pháp trong một canh giờ.

- Vận rủi chi nguyên đã đi ra, rất nhanh các ngươi đều phải xui xẻo.

Từ Ngôn âm thâm trâm ngâm, ánh mắt bắt đầu hiện ra ý lạnh, cường giả khắp nơi phía ngoài không ai có thể suy nghĩ Khương Đại Xuyên xuất hiện, lại không người có thể suy nghĩ là sẽ xuất hiện nguy cơ.

Từ Ngôn thời khắc chú ý động tĩnh của Khương Đại Xuyên, nhưng cũng không lâu lắm, không đợi Khương Đại Xuyên phá cảnh thành công, mắt trái của Từ Ngôn bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, càng có một cỗ ma khí dâng lên trong đáy mắt.

- Ma Hồn!

Bên trong tiến kinh hô, Từ Ngôn lấy thần hồn hóa hình độn vào thế giới trong đáy mắt, vừa đến đáy mắt lập tức phát hiện hắc châu bị phong ấn đang lắc lư trên dưới, không chỉ có ma khí ảm đạm bay ra, còn có gào thét phẫn nộ cùng long ngâm xuất hiện.

- Chỉ sợ hiệu dụng của Phong Ma Chú sắp hao hết, trách không được Đạo Tử bảo ta tới Lâm Lang đảo nếm thử câu Khốn Long Thạch, lấy năng lực của hắn căn bản không phong được Ma Hồn quá lâu, càng đợi không được ta đến Đông châu...

Nhớ tới thần thái nặng nề ngay lúc đó của Đạo Tử, Từ Ngôn như thế nào lại không biết nỗi khổ tâm trong lòng Quân Vô Nhạc.

Ma hồn Ma Vương cảnh ngay cả Hóa Thần đều không phong được, huống chi một tu sĩ Nguyên Anh, cho dù miễn cưỡng phong ấn, cũng đợi không được Từ Ngôn đến Đạo Phủ, cho nên Quân Vô Nhạc mới bảo Từ Ngôn đến Lâm Lang đảo thì thử thời vận.

Ngoại trừ ma khí ảm đạm ra, trên hắc châu bắt đầu hiển hiện từng chú ấn.

Kia là lực lượng phong ấn của Phong Ma Chú, vào lúc này trở nên lúc sáng lúc tối, nếu không phải có Tiểu Hắc tồn tại, chỉ sợ Ma Hồn đã vọt ra.

- Mơ tưởng chiếm cứ bản thể của tal

Trước hắc châu, thần hồn Từ Ngôn hóa hình lộ ra khuôn mặt lạnh lão, nếu như Ma Hồn thật xông phá phong ấn, hắn thà rằng nổ tung nguyên thần, cũng sẽ không để Ma Hồn đạt được.

Tiếng rống của Hắc Long lúc cao lúc thấp, như ẩn như hiện, nghe qua vẫn như cũ dữ tợn hung ác, mà theo Từ Ngôn nghe vào trong tay, vẫn là tiếng kêu yếu ớt của Tiểu Hắc.

- Tiểu Hắc...

Cảm nhận được nguyên thần Hắc Long tiêu tán, trong lòng Từ Ngôn sinh ra một cỗ bi ý, nếu tiếp tục như thế, không bao lâu nguyên thần của Hắc Long sẽ triệt để bị ma diệt, hắc châu trước mặt cũng sẽ hoàn toàn biến mất.

Không chỉ Từ Ngôn lâm vào vùng đất chết như di tích Đan phủ, ngay cả Tiểu Hắc cũng lâm vào tử địa giống hắn.

Tiếng rống của Hắc Long dẫn ra hung lệ từ đáy lòng Từ Ngôn, yên lặng nhìn chăm chú hắc châu hồi lâu, nguyên thần Từ Ngôn quay người rời đi, mang theo kiên quyết trở vê bản thể.

Lúc mở mắt, bên trong Thiên Cơ Phủ đang dâng lên linh khí kỳ dị.

Kia là dị dạng sau khi tu sĩ tiến giai, Khương Đại Xuyên đạt được ba hạt cực phẩm linh đan thế mà thành công tiến giai tại lúc sắp chết, từ tu sĩ Kim Đan nhảy lên trở thành Nguyên Anh, mà Nguyên Anh của hắn vô cùng ngưng thực, tuyệt không phải giả anh, là Nguyên Anh chỉ thể chân chính.

Thế giới bên trong linh bảo thiếu khuyết khí tức thiên địa hội tụ để chân anh cần, sự thiếu hụt của Từ Ngôn khi tiến giai Nguyên Anh bên trong linh bảo giới có được Hắc Long đền bù.

Mà tình huống của Khương Đại Xuyên lại khác, hắn lúc đột phá Nguyên Anh sau đã rời đi Bình Trung giới, mà ngay lúc chuẩn bị tiến giai ăn vào cực phẩm linh đan chỉ có phá cảnh Hóa Thần mới có thể dùng đến, vận may cua hắn lần này tựa như một tia Thiên Vận tồn tại trong cõi u minh ở bên trong vận rủi.

Nhưng sinh mệnh lực cường hoành đến không cách nào tin được mới là địa phương đáng sợ nhất của vị điện chủ Hung Điện này, không chỉ hung ác đối với địch nhân, Khương Đại Xuyên cũng rất hung ác đối với mình.

Cho nên hắn mới dám độc thân phá thiên, mới dám vỡ vụn kim đan, mới dám đi vào chỗ chết rồi sau đó sống lại.

- Ngươi quả nhiên đủ hung, hung đến nỗi ngay cả chết còn không sợ... Hoan nghênh! Hoan nghênh đi vào Chân Võ giới.

Trước mặt Khương Đại Xuyên là một cánh tay thon dài, Từ Ngôn nghênh đón làm cho vị Quỷ Sử Chi Thủ này hiện ra nhe răng cười, hắn đưa tay ra một phát bắt được bàn tay trước mặt, theo đó đứng lên, thế là hung cùng ác lại nhau trên đảo hoang Chân Võ giới.

- Nghe cái tên rất hay, Chân Võ giới, ta thích cái tên này! Hắc hắc hắc hắc! Nói đi, phiền phức của ngươi là cái gì, muốn ta thế nào giúp ngươi.

Khương Đại Xuyên nhe răng cười khác với những người khác, như một loại vui vẻ phát ra từ trong lòng.

Vui vẻ đối với thiên địa mới, vui vẻ đối với thế giới mới, vui vẻ đối với có thể giết chết người càng mạnh hơn, bởi vì Tình Châu giới thực sự quá nhỏ, với hắn mà nói, rất nhàm chán.

- Bên ngoài có một cự đỉnh, ngươi chỉ cần thừa cơ đập vô nó là được, tuyệt đối đừng dùng linh khí cùng linh lực, lực lượng cũng không cần quá lớn, bên ngoài là hóa cảnh chi địa có cấm chế của cường giả.

Từ Ngôn nói ra mấu chốt phá cục.

- Đập đỉnh? Chỉ đơn giản như vậy?

Khương Đại Xuyên nhíu nhíu mày, hồ nghi nói:

- Đỉnh kia nhất định có vấn đề, có phải có thể đập nát hay không, sau đó thả ra thứ gì đó càng đáng sợ đến cắn chết người khác?

Khương Đại Xuyên nói kiểu này, Từ Ngôn ngẩn người, giơ ra ngón tay cái, nói:

- Người hiểu ta, chỉ có Đại Xuyên!

- Ta biết không có chuyện tốt...

Khóe mắt Khương Đại Xuyên nhảy lên, nói:

- Bất quá đầu tiên nói trước, vận khí của ta cũng không phải xui xẻo như dĩ vãng, ta ở Tình Châu tu luyện trăm năm, có thể nói bình yên vô sự, nhất là mười năm gần đây, thậm chí thường xuyên gặp may mắn, vận rủi năm đó sớm đã tan thành mây khói, ta có thể giúp ngươi đối phó cường địch, cho dù liều chết ác chiến cũng không quan trọng, nhưng muốn mượn nhờ vận rủi của ta, ngươi tính sai.

Lực lượng cua Khương Đại Xuyên, đến từ bình an trăm năm.

Cứ việc khi phi thiên hắn kém chút chết ở bên trong vết nứt không gian, nhưng bây giờ còn không phải nhảy nhót tưng bừng.

Đừng nói xui xẻo, hắn hiện tại cũng thành cường giả Nguyên Anh, còn là chân anh, có thể nói, người may mắn nhất toàn bộ Tình Châu là Khương Đại Xuyên hắn, không còn người thứ hai.

Cho nên Khương Đại Xuyên cho rằng, ác nhân Từ Ngôn muốn nhờ vận rủi của hắn để phá cục diện, căn bản không có cách thành công.

Khương Đại Xuyên hắn đã không gặp xui, vận rủi sớm đã rời hắn mà đi.

- Thật sao, vận rủi biến mất là chuyện tốt, như thế xem ra ngươi về sau ở Chân Võ giới nhất định phong sinh thủy khởi, bất quá không quan hệ, Thần Đỉnh phía ngoài đã sớm bị ta âm thầm bố trí cơ quan, ngươi yên tâm to gan đập là được.

Từ Ngôn không nghĩ tới Khương Đại Xuyên tự tin như vậy, cho rằng vận rủi của mình thế mà tiêu biến, nghĩ lại, Từ Ngôn âm thầm nhẹ gật đầu.

Vận rủi rơi vào trên người Từ Ngôn là của Khương Đại Xuyên, hiện tại đối mặt với mười vị cừu gia có thể so với Hóa Thần vây giết, lại có ma vương hồn kinh khủng sắp xông ra, loại vận rủi trí mạng này, Khương Đại Xuyên căn bản không biết, còn tưởng rằng chính hắn bây giờ chỉ toàn vận may.

Thật ra cũng trách không được Khương Đại Xuyên tự tin như vậy, hắn ở bên trong bình giới vốn không biết tất cả vận rủi của mình đều rơi vào trên người Từ Ngôn.

- Chỉ cần ta tiện tay vỗ là được? Ngay cả khí lực đều không cần?

Khương Đại Xuyên rất không hiểu về nhiệm vụ của mình, càng thêm lạ lẫm về cục diện bên ngoài, căn bản không biết bên ngoài là địa phương nào.

- Không sai, tiện tay vỗ, bất quá ngươi phải chờ ta câu xong một kiện bảo vật, bên ngoài Thiên Cơ Phủ có một xoắn ốc phủ, có thể dùng để xem như động phủ lâm thời, vô cùng kiên cố, ta đưa nó cho ngươi, ta đi ra ngoài trước dẫn đi ánh mắt của những cường nhân kia, sau đó ngươi nghe ta hiệu lệnh là được, ta nói một chữ nát, ngươi cứ đi ra đập đỉnh.

Từ Ngôn cẩn thận giảng giải một lần, vừa nói xong, bên ngoài Thiên Cơ Phủ truyền đến âm thanh của Tiên Oa Oa nhắc nhở Từ Ngôn đã đến thời gian, nên đi ra câu Khốn Long Thạch.

Nghe thấy âm thanh, Từ Ngôn không còn nói nhiều, ngay cả tình hình gần đây của Tình Châu cũng không có thời gian hỏi nhiều, cứ vậy rời khỏi Thiên Cơ Phủ.

Khi Từ Ngôn lại một lần nữa xuất hiện ở di tích Đan phủ, trong lòng hắn đã đại định, càng có một tia cười lạnh vừa biến mất trên khóe miệng.

Không phải là thập đại Hóa Thần vây giết à, vận rủi tới, mọi người nên cùng một chỗ xui xẻo chung...
Bình Luận (0)
Comment