Chương 1652: Ma Đế thành trên đỉnh tán cây thần
Chương 1652: Ma Đế thành trên đỉnh tán cây thầnChương 1652: Ma Đế thành trên đỉnh tán cây thần
Đỉnh tán cây thần, chạc cây cao nhất Vạn Dương mộc, cũng giống như tổ chim to lớn đến tột đỉnh, phóng tâm mắt nhìn tới là một mảnh màu xanh lục sẫm.
Chỉ có đến thánh địa chân chính này của Ma tộc mới có thể nhìn thấy tòa thành to lớn hoàn toàn lấy nhánh cây cùng lá cây kiến tạo ra.
Tường thành là vỏ cây khô cạn, lộ ra một cỗ tang thương không hiểu thấu.
Cung điện là nhánh cây chạm rỗng, đốt đèn đuốc vĩnh viễn bất diệt.
Đình đài từ dây leo bện thành, trên đó nở đầy hoa năm màu.
Con đường dưới chân lấy ánh nắng lát thành, đường bên ngoài lá rụng hình thành biển xanh.
Cung điện trong thành cao tới trăm trượng, chừng trăm tòa, nóc nhà xanh biếc, từ xa nhìn lại tựa như sóng cả chập trùng, để cho người ta có một loại cảm giác đặt mình vào hải dương màu xanh lục.
Duy chỉ có một tòa đại điện huyết hồng trung tâm nhất lộ ra không hợp với cả màu xanh lục xung quanh, tựa như trái tim đang phẫn nộ đập mạnh của người khổng lồ, khi thì bành trướng, khi thì khô quắt, lại hình như một đóa Ma hoa nụ hoa chớm nở, sẽ nở rộ ra sự chói lọi của tử vong.
Thành lớn kỳ dị, vốn nên tràn ngập lực lượng sinh cơ, nhưng Từ Ngôn lại cảm thấy nơi này âm u đầy tử khí.
Rống...
Bên tai xuất hiện tiếng gầm gừ lập loè, phẫn nộ mà bi thương, cẩn thận nghe qua, lại cái gì đều nghe không được.
Khi nhìn đến toà Ma Đế thành này, đồng thời, Từ Ngôn nghe được tiếng rống cổ quái, không phải Hắc Long cũng không phải Ma hồn, mà đến từ gốc Vạn Dương Thần Mộc dưới chân.
Ánh mắt chớp động một chút, Từ Ngôn nhìn về phía huyết sắc đại điện xa xa. - Ma Hoa điện.
Một nơi thần bí nhất Bắc Châu, nơi Ma Đế Thân Đồ Vân Thiên ở, tứ Vương suất lĩnh ngàn vị Ma Quân một đi không trở lại, một nơi quỷ dị không người dám tuỳ tiện đặt chân, bây giờ đang ở trước mắt Từ Ngôn.
- Đại nhân, chúng ta vào thành đi, trước tiên tìm một chỗ đại điện nghỉ ngơi, còn có hai ngày mới là thọ thần sinh nhật của Băng Yểm đại nhân, đầy đủ thời gian chuẩn bị hạ lễ.
Lão Ngân Hoàn dẫn đường, đi đầu đi vào toà Ma Đế thành kỳ dị này.
Hô!
Mới vừa vào thành, sau cửa thành nổi lên gió tuyết, trong nháy mắt lão Ngân Hoàn đã bị băng phong, ngay cả Kim Hỏa đi ở phía sau cũng thay đổi thành người tuyết cao lớn.
Ma Đế thành mặc dù có chỗ khác biệt với thành lớn của Nhân tộc, nhưng đều có thủ vệ canh giữ.
Ở sau cửa chính là hai đầu quái vật khổng lồ, đều có khí tức Ma Quân, thân cao mười trượng, trên người vây quanh da thú, răng nanh sắc bén, trên tay chân mang theo vòng sắt, hung thần ác sát.
Phát ra lực lượng gió tuyết chính là hai người khổng lồ Ma Quân này, chỉ gặp người khổng lồ mở cái miệng rộng bộc phát gió tuyết, nếu như không nhìn kỹ tựa như đang ăn gió uống sương.
Bành bành một trận trầm đục vang lên.
Lực lượng gió tuyết cực kỳ đáng sợ, nhưng Ngân Hoàn cùng Kim Hỏa cảnh giới Ma Quân cũng không e ngại, nhất là Kim Hỏa, sau khi lấy man lực chấn lui băng phong gầm thét một tiếng, toàn thân bốc cháy lên hỏa diễm đỏ hồng.
- Mắt chó đui mù có phải hay không! Ngay cả thủ lĩnh Minh Viêm Ma một mạch mà các ngươi đều không nhận ra sao!
Kim Hỏa rống giận mắng to một cước đạp tới người khống lồ khoảng cách gần nhất.
- Mấy năm không đến Ma Đế thành, chỉ sợ sắp bị người ta lãng quên.
Lão Ngân Hoàn cảm khái một tiếng cũng đánh bay người khống lồ bên người.
Thủ vệ người khống lồ nhìn hung mãnh cao lớn, nhưng nếu so với lão Ngân Hoàn cùng Kim Hỏa hai cường giả Ma Quân cay độc thì còn kém một bậc, sau khi bị đánh bay đều không còn phun ra lực lượng băng tuyết, mà trừng con mắt thật to nhìn chằm chằm một đoàn người đi vào cửa thành.
- Đây là người khống lồ của Thân Đồ gia, chỉ có man lực cùng lực lượng băng tuyết, không có một người có đầu óc, dùng để thủ vệ cũng tạm được.
Kim Hỏa nhếch miệng rộng, chỉ vào một ngôi đại điện cách đó không xa, nói:
- Cung điện kia, ta có ở qua, coi như không tệ, ý đại nhân như thế nào?
- Tốt.
Từ Ngôn không yên lòng nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm kia hai tôn người khống lồ kia.
- Gió tuyết, Man tộc...
Trong lòng nói nhỏ một tiếng đầy băng lãnh, hai tôn người khống lồ mười phần cùng loại Man tộc Đại tướng xuất hiện ở Tình Châu giới, nhất là lực lượng gió tuyết để Từ Ngôn có một loại cảm giác quen thuộc.
Ma ảnh ở vịnh Thiên Hà, càng ngày càng bị kết luận, nhất định là Ma Đế không thể nghi ngờ, như vậy, Đồ Thanh Chúc lai lịch khả nghỉ trước kia chính là tàn hồn của Ma Đế chạy ra Hỗn Thiên bình khôi phục lại.
Soạt!
Soạt!
Ngay thời khắc Từ Ngôn trầm ngâm, đã đến đại điện Kim Hỏa chọn trúng, bất quá trên đường tiến lên lại bị người ngăn cản.
Cản đường là một vị ky sĩ, một thân trọng giáp, mũ giáp che khuất toàn bộ đầu, chỉ còn lại hai cặp mắt sáng tối chập chờn.
Người này cưỡi một thớt quái mã cao ba trượng, quái mã cũng khoát trọng giáp, chỉ còn hai con mắt ngựa lóe ra u quang, trên đầu còn mọc lên hai cây sừng dê, sắc bén như đao.
Tiếng vang liên tục cũng không phải đến từ ky sĩ mặc trọng giáp, mà là một chỗ xiêng xích kéo theo sau lưng ngựa.
Xiềng xích tựa như đúc bằng sắt, từng đầu hỗn tạp cùng một chỗ, dài chừng mười trượng, giống như kéo lấy một tấm lưới sắt, nhìn qua mười phần cổ quái.
Vừa nhìn thấy người này, Kim Hỏa trước đó không thèm chú ý thủ vệ Ma Quân người khống lồ lập tức biến sắc, ngay cả trong mắt lão Ngân Hoàn cũng nổi lên vẻ e ngại, hai người dừng bước lại, trên mặt lộ ra kính ý.
- Minh Viêm Ma Kim Hỏa, gặp qua Thiết Tâm đại nhân.
- Minh Viêm Ma Ngân Hoàn, gặp qua Thiết Tâm đại nhân.
Lão Ngân Hoàn cùng Kim Hỏa cùng nhau bái kiến, ngữ khí cung kính, Từ Ngôn lại bất vi sở động.
Bởi vì địa vị cho phép, nếu như đi bái kiến người ta, mình chẳng phải là trở nên thấp hơn người một đầu.
Đã không phải Băng Yểm, Từ Ngôn cũng sẽ không nhúc nhích, mà im lặng dùng ánh mắt nhìn về phía đối phương, ánh mắt của đối phương cũng đồng thời trông lại.
- Ngươi là người phương nào?
Thiết giáp ky sĩ phát ra âm thanh khàn khàn hỏi thăm, ngữ khí đạm mạc làm cho người khác kinh ngạc.
- Ngươi lại là người nào?
Từ Ngôn không có trả lời, ngữ khí cũng nhàn nhạt hỏi lại.
- Thành thủ Ma Đế thành, Thân Đồ Thiết Tâm.
Thiết giáp ky sĩ lãnh đạm nói. - Nguyên lai là Thiết Tâm đại nhân, kính đã lâu kính đã lâu, ta là Ma tử Minh Viêm Ma một mạch, Quỷ Diện.
Ngữ khi của Từ Ngôn giống như trước đó, cũng không cải biến.
- Ma tử...
Ánh mắt Thân Đồ Thiết Tâm càng ngày càng lạnh lẽo, nói:
- Cho dù là Ma tử, cũng cần tuân thủ quy củ ở Ma Đế thành, người phá hư quy củ sẽ chết bên trong lưới sắt, Quỷ Diện Ma tử, ngươi nhất định phải nhớ lấy.
Rầm rầm.
Xích sắt sau lưng quái mã giống như sống lại, ngọ nguậy trôi nổi, hợp thành một cái lồng giam cực lớn, có thể trông thấy trong lồng giam tràn đầy cô hồn ác quỷ đang kêu thảm gào thét, càng có một vài bộ xương trắng theo xích sắt nhúc nhích đang phập phồng không chừng, nhìn qua cực kỳ âm trầm kinh khủng.
Soạt, soạt.
Lồng giam sắt vừa rồi hình thành lập tức lại đứt gãy ra, quái mã to lớn kéo lấy sắt đi qua từ bên người Từ Ngôn, vị Thiết Tâm đại nhân lạnh như băng kia không lên tiếng nữa.
Ngay khi ky binh ky sĩ đi sát ngang qua Từ Ngôn, ánh mắt của Từ Ngôn có chút giật giật, đáy mắt xuất hiện một tia kinh ngạc.
Hắn cảm nhận được một cỗ tử khí tồn tại, đến từ Thân Đồ Thiết Tâm.
Tình cờ gặp nhau, băng lãnh cảnh cáo, xem ra thành thủ Ma Đế thành cũng không hữu hảo, bất quá Từ Ngôn cũng không để ý, nếu như Ma tộc hữu hảo, vậy còn là Ma tộc sao, chỉ là hắn rất tò mò về vị Thân Đồ Thiết Tâm kia.
- Là thi thể sớm đã chết, hay là tử vật khác, Ma Đế thành này, càng ngày càng có ý tỨ...
Trong tiếng nói nhỏ, Từ Ngôn được lão Ngân Hoàn cùng Kim Hỏa đồng hành đã đi tới nhánh cây đại điện.
- Vị Thiết Tâm đại nhân kia, lai lịch gì? Sau khi đi vào đại điện, Từ Ngôn một bên đánh giá cây cối cung điện cấu tạo kỳ dị, một bên hỏi thăm.
- Thiết Tâm đại nhân là cường giả nhà Thân Đồ, không chỉ là thành thủ, cũng là một trong Ma tử, chỉ bất quá không tính Sáu đại Ma tử, nhưng không thể coi thường tu vi Thiết Tâm đại nhân, càng có một bộ thân thể đao thương bất nhập, ngay cả Băng Yểm đại nhân đều muốn lễ nhượng ba phần.
Ma tử đặt câu hỏi, Kim Hỏa lập tức đoạt lời trước lão Ngân Hoàn, giảng giải.