Chương 1662: Hỏa Tu La
Chương 1662: Hỏa Tu LaChương 1662: Hỏa Tu La
Nữ tử chậm rãi đi tới, một thân giáp trắng thiếp thân, tôn lên thân hình linh lung tinh tế, hất lên áo choàng màu bạc, kéo ở sau lưng chừng dài ba trượng, tựa như một cái đuôi màu bạc.
Trên mặt nữ tử có đeo mạng che mặt, mặt nạ chạm rỗng, giống như hàng mỹ nghệ tỉnh xảo, có thể mơ hồ nhìn ra bộ mặt hình dáng xinh đẹp, nhất là tiếng nói của người này rất nhu hòa, nghe qua rất êm tai.
- Hừi Bắc Châu lại ra Ma tử, vẫn là xuất từ Minh Viêm Ma một mạch hàng xóm cũ của Thiên Lân bộ ngươi, Ngân Lân, ngươi sẽ không chưa từng thấy qua gia hỏa này chứ.
Thiên Câu thu hồi lực lượng thiên phú, không còn xuất thủ, mà ôm tay lạnh lùng nhìn Từ Ngôn.
Lúc này, nữ tử tên Ngân Lân chạy tới gần, sau lưng còn có một đám Ma Quân đi theo, trong đó có Bạch Ngạc cùng Sửu Ngư mà Từ Ngôn từng thấy qua, còn có Tê Giác bị chặt gãy ma giác.
- Ngân Lân...
Từ Ngôn đã nhận ra người đến, thân ảnh này rất quen thuộc không khác tâm ma chút nào, chính là Ma tử Thiên Lân bộ có được năng lực huyễn thuật cường đại, Ngân Lân.
- Chính là gia hỏa này! Đại nhân! Chính là gia hỏa này đánh gấy sừng của tai
Tê Giác vừa nhìn thấy Từ Ngôn thì đã nổi trận lôi đình, bất quá hắn không dám nói gì, mà tránh ở sau lưng Ngân Lân hô to gọi nhỏ.
- Minh Sơn Quỷ Diện, Ma tử đến từ Viêm Ma động, nghe đại danh đã lâu.
Khóe miệng Ngân Lân nâng lên một nụ cười ấm áp, nhìn rất mê người, chỉ là có mặt nạ chặn con mắt của nàng, không nhìn ra ánh mắt biến hóa.
- Đại danh không dám nhận, tân tấn Ma tử, tính không được cái gì. Từ Ngôn ngược lại khiêm tốn, đáy mắt băng lãnh lại biểu thị hắn như lâm đại địch.
Vô luận Thiên Câu hay Ngân Lân, có thể sắp xếp vào một trong Sáu đại Ma tử tuyệt đối không có nhân vật đơn giản, đừng nhìn Thiên Câu vừa rồi cùng Từ Ngôn giao thủ nhìn như lén bị ăn thiệt thòi, trên thực tế căn bản không có chút nào tổn hại, nếu như Thiên Câu thật vận dụng thiên phú liều mạng, Từ Ngôn không sử dụng Linh Bảo, chưa hẳn có thể thắng được.
Nhất là năng lực của Ngân Lân, Từ Ngôn tràn đầy cảm xúc.
Lực lượng thiên phú có thể lấy chế tạo tâm ma, Ngân Lân nhìn như xinh đẹp vũ mị, dịu dàng nhu hòa, trên thực tế vị Ma tử Thiên Lân bộ này mới là thiên địch của tu sĩ Nhân tộc.
Từ Ngôn không sợ tâm ma, nhưng tu sĩ khác giữ kín như bưng đối với tâm ma.
Sáu đại Ma tử, mỗi một vị đều có thể so với cường giả Yêu Vương đỉnh phong cùng Hóa Thần đỉnh phong, lúc này xuất hiện hai vị, Từ Ngôn nhìn như nhẹ nhõm, trên thực tế đã đề cao tâm thần một trăm hai mươi phần trăm cẩn thận.
- Quỷ Diện đại nhân không cần khiêm tốn, năng lực của ngươi, những Ma Quân chúng ta rõ như ban ngày.
Bạch Ngạc cười ha hả nói.
- Đúng vậy, thủ đoạn của Quỷ Diện đại nhân tàn nhẫn hơn Sửu Ngư ta nhiều.
Sửu Ngư ở một bên sắc mặt khó coi nói.
- Đại nhân, sừng của ta, sừng của tai
Tê Giác tránh sau lưng Ngân Lân không dám ra, hung hăng võ đỉnh đầu của mình, sợ người khác không nhìn thấy cây sừng bị gãy của hắn.
- Người ta bằng bản sự cướp đi sừng Lôi Tê, nếu ngươi có bản sự, tự mình đoạt lại là được.
Vẻ mặt Ngân Lân ôn hòa nói ngừng Tê Giác phàn nàn, chuyển sang nói với Từ Ngôn:
- Xem ra tu vi của Quỷ Diện đại nhân đã đuổi sát Sáu đại Ma tử có thể đánh hòa nhau cùng Thiên Câu cũng không dễ dàng, nhất là tâm trí Quỷ Diện đại nhân có phần kiên định, càng đáng quý.
Một bên tán dương Từ Ngôn, Ngân Lân còn ám chỉ Từ Ngôn có năng lực hủy diệt tâm ma, phía dưới một câu hai ý nghĩa, Thiên Câu nghe được rất không thích, Từ Ngôn nghe thấy nói vậy, ánh mắt càng trâm xuống.
- Ta cùng Thiên Câu đại nhân bất quá là luận bàn mà thôi, Ngân Lân đại nhân nếu không đến, ta đã muốn bại.
Từ Ngôn giấu vẻ lạnh lẽo ở chỗ sâu trong đáy mắt, mặt ngoài cười ha hả nói.
- Ngươi phải thua? Không phải ngươi còn muốn Câu Liêm thú của Câu Tu Tộc chúng tai
Thiên Câu nhìn chằm chằm Từ Ngôn, hung tợn quát.
- Trò đùa mà thôi, Thiên Câu đại nhân sẽ không coi là thật chứ, ta chỉ là tân tấn Ma tử, có thể nào khống chế được Hỗn Độn Ma Vương.
Từ Ngôn bất đắc dĩ giang tay ra.
- Nếu như ngươi có thiên phú khống chế Ma Vương thì sao, hừ!
Thiên Câu hừ lạnh một tiếng, một cước dẫm lên xiềng xích hỏa diễm Lưu Tỉnh, nói:
- Ma khí này thuộc về ta, ai dám giành với ta, chính là cừu nhân của Thiên Câu ta.
Thiên Câu hung hăng ngang ngược lỗ mãng, tâm trí lại không thấp, hắn dùng thủ đoạn ngang ngược vô lý, chính là muốn Từ Ngôn biết khó mà lui, nếu không chính là đối địch với Câu Tu Tộc.
Không đợi Thiên Câu thu lấy hỏa diễm Lưu Tinh, Từ Ngôn cũng bước ra một bước dẫm ở một chỗ khác của xiềng xích, cười ha hả nói:
- Ma khí này, một ngày trước chính là của ta, Thiên Câu đại nhân chẳng lẽ ngay cả bảo bối của Quỷ Diện ta cũng muốn đoạt, nói thế nào, ta cũng là Ma tử.
Theo hai người lần nữa giằng co, bầu không khí lại một lần nữa trở nên quỷ dị, hai vị Ma tử không ai nhường ai, tiếp theo sẽ không phải tiếp tục đánh nhau đó chứ. Đừng nhìn Từ Ngôn nói lời đầy khách khí, hắn thật không nghĩ giao ra hỏa diễm Lưu Tinh.
Ma khí ngay cả trình độ linh bảo cũng chưa tới, đối với tài sản của Từ Ngôn bây giờ tới nói, không tính là gì, nhưng tư thế không thể thấp.
Bởi vì hắn là Ma tử, không phải Ma Quân phổ thông.
Ma tộc tụ đến xung quanh càng ngày càng nhiều, lão Ngân Hoàn cùng Kim Hỏa cũng lần lượt chạy đến, Ma tộc Minh Viêm Ma một mạch nhao nhao tụ tập ở sau lưng Ma tử nhà mình, từng người giương nanh múa vuốt, răng nanh hoàn toàn lộ ra.
Ma tộc Câu Tu Tộc một mạch càng phong phú, vẻn vẹn Ma Quân đã vọt tới hơn mười vị, tất cả đều cao lớn vạm vỡ tựa như núi nhỏ, vũ khí trong tay không phải chùy lớn chính là đao lớn, nhìn rất hung thần ác sát.
Mắt thấy hai vị Ma tử tranh đấu, sắp diễn biến thành hai đại tộc tranh đấu, lão Xích Liệt bị cả kinh tột đỉnh.
Tuổi tác hắn quá lớn, cho nên hết sức rõ ràng một khi hai đại tộc phát sinh ác chiến, sẽ liên lụy đến toàn bộ Bắc Châu, giữa tử thù của Ma tử, rất dễ dàng hình thành các tộc đại chiến.
Ma tộc có đại chiến diệt tộc hay không Từ Ngôn người ngoài cũng không quan tâm, nhưng lão Xích Liệt lại sợ, vội vàng tiến lên giải thích.
- Hỏa diễm Lưu Tỉnh là của ta! Ta ai cũng không bán, ai cũng không bán hai vị Ma tử đại nhân vạn vạn đừng lại xuất thủ, vạn vạn... AI
Không đợi lão Xích Liệt nói xong, đã bị Thiên Câu tung một cước cho đạp bay ra ngoài.
- Lão già ngươi bớt nói nhảm! Nơi này không có chỗ cho ngươi lắm miệng, cút xa một chút cho tai
Thiên Câu vừa gầm thét xong, ánh mắt của hắn bỗng nhiên lạnh lẽo, bởi vì lão Xích Liệt bị một đoàn hỏa diễm to lớn hơn bao vây.
Xác thực mà nói, hẳn là một thân ảnh cao lớn hỏa diễm thiêu đốt đỡ lấy lão Xích Liệt.
- Hỏa Tu La...
Bên trong Ma tộc xung quanh nhao nhao truyền đến tiếng hô sợ hãi, Hỏa Tu La là một trong bốn đại bộ chỉ nhánh của Tu La nhất tộc, cũng là một loại xưng hô.
Dùng để xưng hô thủ lĩnh cường đại nhất bên trong Hỏa Tu La nhất tộc.
- Dù sao cũng là một trong ba vị đại tượng Bắc Châu vực, Thiên Câu đại nhân, cứ như vậy xem thường người Hỏa Tu La một mạch chúng ta như thế à.
Tiếng giống như hỏa diễm đang đốt cháy phát ra từ trong miệng hỏa diễm cự nhân, uy áp Ma Quân đỉnh phong càng ầm vang mà tới.
- Lão Xích Liệt đã rời đi Vạn Táng Lĩnh, hắn không phải Hỏa Tu La.
Thiên Câu lạnh lẽo nói.
- Bên trong Hỏa Tu La lưu truyền tập tục cổ lão, Hỏa Tu La cao tuổi sẽ rời xa tộc đàn, chết ở chốn không người, đây là lựa chọn của hắn, bất quá ở trong mắt những tộc nhân chúng ta, Xích Liệt, thủy chung là đại tượng bên trong Hỏa Tu La ta, không thể bị người ta bắt nạt.
Hỏa Tu La cao lớn trâm giọng nói.
- Rời đi tộc đàn chính là kẻ phản bội, hắn ở nhánh Bàn Thiên đã rất nhiều năm, làm sao còn chưa có chết? Ai có thể chứng minh lão Xích Liệt không phải người phản bội chạy trốn.
Thiên Câu không đợi đối phương trả lời, quát:
- Đừng nói Hỏa Tu La ngươi chứng minh, ở trước mặt ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!
- Ta chứng minh, hắn không phải người phản bội chạy trốn.
Một cơn gió lạnh đánh tới, cùng với một tiếng nói hơi khàn khàn lại ẩn ẩn mang theo một phần cao quý của nữ tử vang lên, một vị nữ tử thần bí giống như gió lạnh xuất hiện. - Tuyết La Sát...
Xung quanh xuất hiện một mảnh tiếng hô trầm thấp, nói ra thân phận của người đến.
Khi vị nữ tử thần bí này xuất hiện, khóe miệng Ngân Lân đang lộ ra ý cười xuất hiện ba động hiếm thấy, Thiên Câu cuồng vọng cũng trong nháy mắt thu liễm mấy phần, Từ Ngôn lại lông mày khẽ động, chẳng biết tại sao, hắn nghe được ra một tia cảm giác quen thuộc từ trong câu nói kia của đối phương.